Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 11: Kiếm tìm



Thẩm Trác Di ngán ngẩm ngồi bên trong phòng tiệc, con mắt chăm chú nhìn tấm biểu ngữ bắt mắt phía trước, "Buổi họp báo giữa Sincerely và phóng viên.", ban tổ chức lục tục ngồi xuống, nhóm phóng viên cũng sôi nổi ngồi theo. Ríu rít giao lưu những tin tức có liên quan tới Sincerely.

Nhưng tư duy của Thẩm Trác Di bây giờ không đặt ở cái danh Sincerely kia, bút trong tay cô đã được chuẩn bị từ trước, đáng tiếc dòng suy nghĩ bây giờ lại đang trôi dạt nơi nào.

Sự kiện thần quái ở tầng 32 vừa rồi khiến Thẩm Trác Di không thể tập trung vào buổi tiệc, cô gái kia rốt cuộc đã trốn đến cái chỗ quái quỷ nào rồi?

Cô cùng Ức Gia Tùng lật tung cả căn phòng lên, cả gầm giường, góc tủ, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thu được gì. Cô gái kia vô duyên vô cớ biến mất ngay trước mặt cô, thật sự là kỳ quái đến cực điểm. Cửa sổ được mở ra khiến Thẩm Trác Di không thể không liên tưởng đến vị nữ hiệp trước kia từng cứu cô.

Liệu cô gái đó có thực sự tồn tại không?

Thẩm Trác Di dùng tay trái chống đầu, bút trong tay phải chưa có dấu hiệu ngừng lại, mà chỉ chậm lại tiện đà thay đổi cách xoay.

"Thẩm Trác Di, cậu đừng có nói là nãy giờ cậu không hề nghĩ đến Sincerely nhé?!" Người ngồi bên cạnh không nhẫn nại được, chất vấn cô đồng thời ném tới cho cô một tia khinh thường: "Vừa nãy có chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ nó đi, bây giờ cậu ngồi đây thì chỉ có một mục đích duy nhất - Phỏng vấn Sincerely, cậu hiểu ?"

"Hiểu rồi." Thẩm Trác Di mất tập trung, tùy ý đáp ứng. Bí ẩn trong đầu cô vẫn chưa được giải đáp tí nào, cô nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, ngẫu nhiên thấy ánh mắt của Ức Gia Tùng có chút khác thường.

Kỳ quái, hắn ta nhìn cô chằm chằm như vậy để làm gì?

"Sao mà còn chưa tới vậy, cuộc họp báo ghi là tổ chức lúc 2 giờ, bây giờ đã 4 giờ rồi mà vẫn còn chưa bắt đầu. Tớ cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng." Vân Phi liếc chiếc đồng hồ trên tay, mắt hướng lên phía trên xem động tĩnh. Sờ sờ cằm hồi lâu mới khom lưng đứng dậy. "Cậu ở lại đây nếu có biến thì báo cho tớ, tớ ra phía hậu đài xem thử."

Thẩm Trác Di gật đầu, từ trong túi móc ra một quyển sổ bìa cứng chuyên dùng để ghi chép khi phỏng vấn, đặt nằm ngửa trên đầu gối, cây bút trên tay phải cứ xoay xoay, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Vân Phi nhìn thấy cô chuyển bút như thần, không khỏi tấm tắc ngạc nhiên, vỗ vai Thẩm Trác Di nói: "Nếu như đây là bút máy tớ nhất định sẽ bơm thật đầy mực đỏ vào, đợi lúc cậu xoay nó thì "máu tươi" sẽ phun ra tám hướng."

Thẩm Trác Di khinh bỉ cắt ngang lời nói của Vân Phi: "Tớ cảm thấy bên trong này chứa H2SO4 sẽ tạo cảm giác rất kích thích. Thế kỷ 21 rồi, con gái ai cũng cần có vật phòng thân, đầu bút này ắt có thể làm vũ khí, rất sắc bén."

*

Bên phía hậu đài, Đỗ Tử Đằng đang bất an xoa xoa tay đi tới đi lui trong hành lang nhỏ hẹp. Gặp một nhân viên đi qua liền túm lấy hỏi: "Tìm thấy Sincerely chưa?" Người kia chỉ vừa hay đi ngang qua đây thôi, cũng không biết chuyện của Sincerely, chỉ biết lắc đầu đầy ngạc nhiên. Lại phát hiện hành lang này quá mức nhỏ hẹp, vậy mà vị trước mặt này gần như đã chắn hết lối đi, đành bất đắc dĩ quay đầu trở lại.

Vân Phi đi tới hậu đài đúng vào thời điểm người nhân viên kia ảo não vòng về, theo bản năng anh cảm thấy hành lang nhỏ hẹp phía trước nhất định có chuyện, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Vân Phi quyết định chậm rãi tiến vào xem sao.

"Tìm thấy Sincerely chưa?" Cách đó không xa có người hỏi.

Vân Phi sững người, lấy trong túi quần ra một chiếc khăn mùi soa lau lau hai bên thái dương. Anh thấy phía trước hình như có ánh mắt sang sáng đang nhìn anh.

Gay go rồi, đây không phải là một loại ám hiệu gì chứ.

Vân Phi nhanh chóng di chuyển, anh nhớ tới trong các phim truyền hình vì để bảo vệ cho một thông tin bí mật nào đó sẽ có các loại mật khẩu, muốn vào được bên trong văn phòng bạn phải chứng minh được thân phận của mình đã.

"Tìm được rồi sao?"

"À... Tìm được rồi."

"Thật ư?"

"Thật."

Vân Phi vừa thấp thỏm đáp xong, đối phương bỗng ôm chặt lấy anh như một vị anh hùng.

"Quá tốt rồi, cô ấy đang ở đâu?" Trong mắt Đỗ Tử Đằng lần đầu hiện lên cái gọi là "tuyệt xử phùng sinh"* rực rỡ hào quang, so với mấy năm trước vô tình đào được mỏ vàng ở châu Phi - thì việc tìm được Sincerely chẳng khác nào tìm được quặng kim cương.

*có đường sống trong chỗ chết

Lần này Vân Phi bối rối thực sự, cái người có vóc dáng mập mạp đang ôm lấy anh không phải là ông chủ lớn Đỗ Tử Đằng sao, sao lại chạy đến hậu đài làm gì thế này?

Anh nhớ lại mấy lời Đỗ Tử Đằng nói lúc nãy, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa - Hóa ra là Sincerely đi mất thật hả?!!! Đây đích thị là một tin cực kỳ sốt dẻo. Vân Phi nhất thời cảm thấy đầu óc bỗng như được khai sáng, cố gắng tìm cách trốn ra bên ngoài, ném cái tên ngu ngốc trước mặt này ở lại mờ mịt chờ tin của Sincerely, nhanh chóng đi về soạn một bản thảo, với tiêu đề: "Sincerely đùa giỡn giới truyền thông, mất hút trong buổi họp báo với phóng viên.". Trong khi các tạp chí khác còn đang ngây ngốc chờ ở đây, phải tranh thủ trở về giật cái tít hót hòn họt này mới được.

Ý đã quyết, Vân Phi không có lý do gì để nán lại thêm nữa. Nhưng anh ta đang bị vướng bởi con ếch xanh Đỗ Tử Đằng với ánh mắt ếch đầy mong chờ trước mặt, cho nên lúc này Vân Phi không tiện chuồn thẳng.

"Được, tôi sẽ đưa anh đi gặp cô ấy."

*

Cùng lúc đó, trên tầng thượng tòa cao ốc Kim Mậu, một bóng hình cô đơn đang đứng lặng nơi ấy, mái tóc thuận theo gió tung bay nhẹ nhàng, hơi thở của người ấy rất trầm ổn. Cô hơi cúi đầu, từ tòa nhà cao nhất Thượng Hải nhìn xuống hai bên bờ phồn hoa của sông Hoàng Phố.

Thế kỷ trước, cô cùng cô ấy, khắp nơi phồn hoa kia đều có tiếng cười, kèm theo đó còn có chút ngông cuồng kiêu ngạo của con nhà quyền quý, nơi ngựa xe qua lại như nước.

Triều Tịch... Chị có biết là... Em đã một mình cô đơn đợi chị cả một thế kỷ, vậy mà chị nỡ nhẫn tâm, đến giờ vẫn không chịu tới tìm em?

Bàn tay đang nắm chặt dần được buông lỏng, trong lòng bàn tay là một viên đạn, đây là thứ cuối cùng cô ấy để lại cho cô, bởi vì thường xuyên đem theo bên người mà đạn đồng đã ngày càng sáng.

Thở dài một hơi, lại siết chặt viên đạn trong tay.

"Đoàn Dữ Thành, anh đã theo sau tôi rất lâu rồi, sao còn chưa chịu đi ra?"

"Sao cô biết tôi ở đây?" Từ phía sau cánh cửa lên sân thượng, bước ra một bóng người. Anh vốn định lặng lẽ đợi ở đây, từ phía sau nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, từng điểm nhỏ đều được thu vào tầm mắt.

Anh không hiểu tại sao đối với cô lại có một sự chú ý đặc biệt, anh vốn dĩ chỉ là người được tổ chức phái đến để bảo vệ cô, không nên nảy sinh bất kỳ tình cảm nào. Mà tổ chức cũng biết rất rõ trên người anh có loại năng lực bẩm sinh, nên mới quyết định cho anh đến bảo vệ cô.

Thế nhưng, câu chuyện không biết từ bao giờ đã có chút biến đổi, mà biến đổi đó cũng bắt nguồn từ cô gái trước mặt đây.

Đoàn Dữ Thành có chút hoảng sợ, anh sợ mình sẽ tìm được người cô muốn, đồng thời anh cũng sợ không tìm được người cô muốn.

Anh hơi cúi đầu, bước qua cái bóng của Hoa Hi Mạt, nhìn về phía đường chân trời xa xôi.

"Tìm được chủ nhân của viên đạn này rồi." Đoàn Dữ Thành bước lên trước vài bước, đứng song song với Hoa Hi Mạt, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều không nhìn cô.

"Hả?" Tay phải Hoa Hi Mạt nắm càng chặt, nhưng trên mặt vẫn là nét ung dung nhẹ như mây gió: "Ở đâu? Chị ấy bây giờ là ai?"

Đoàn Dữ Thành lấy từ trong áo gió ra một xấp tài liệu, các giấy tờ được sắp xếp gọn gàng trong túi trong suốt, để tránh bị ẩm mốc, bám mùi hoặc nhũn ra, mục nát trong những ngày lạnh ẩm thế này.

"Đàn ông đàn ang gì mà kĩ tính thế." Khóe mắt Hoa Hi Mạt mang ý cười: "Còn đựng vào túi cẩn thận như vậy." Cô nhẹ nhàng mở phần 'quà' này ra, rút từ bên trong ra một tập giấy. Cho đến khi nhìn thấy bức ảnh kia, đồng tử của Hoa Hi Mạt mới mở to ra.

"Hai người này chính là người tôi muốn tìm?"

Đoàn Dữ Thành gật đầu: "Không hề sai sót, căn cứ vào số liệu, dữ liệu, chúng tôi đã tìm kiếm tất cả thông tin về ngày sinh tháng đẻ của tất cả các em bé trên tất cả các bệnh viện. Để phù hợp với điều kiện của cô, chúng tôi đã kiểm tra sàng lọc một cách kĩ lưỡng. Còn sót lại chính là hai người kia, bây giờ rốt cuộc là người nào, cần phải chính cô phán đoán"

Hoa Hi Mạt lại thở dài, trả tập tài liệu trong tay cho anh.

"Sao vậy, cô không tin chúng tôi?" Đoàn Dữ Thành liếc nhìn tập tài liệu được trả về trước mặt anh, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

"Không phải." Hoa Hi Mạt chậm rãi nói: Hai người kia tôi đều đã biết."

Đoàn Dữ Thành sững sờ một lúc, sau đó đưa tay định lấy tập tài liệu này đi tiêu hủy, nhưng không ngờ vừa mới đến gần Hoa Hi Mạt đã thấy một luồng hơi nóng, quanh thân cô đang tỏa ra nhiệt lượng hệt như một cái lò.

"Sincerely, tôi hi vọng cô có thể khống chế cảm xúc của mình, làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều năng lực của cô, đồng thời đối với bản thân cô cũng vô cùng bất lợi."

"Không sao đâu." Hoa Hi Mạt tập trung vào đốm lửa nhỏ trên tay, văn kiện kia liền "phụt" một tiếng rồi bốc lên, ngọn lửa ngày càng to, tư liệu trên tay nháy mắt đã hóa tro tàn. "Tôi sẽ tự bảo trọng. Nếu chị ấy đã lặng lẽ đến bên tôi, sao tôi có thể đánh mất cơ hội này chứ?"

"Nói như vậy cô đã biết đó là ai?" Đoàn Dữ Thành hỏi.

Hoa Hi Mạt nở nụ cười rực rỡ, xoay người lại đối mặt với Đoàn Dữ Thành, sau đó dang hai tay ra, sau lưng cô chính là thế gian phồn thịnh.

"Nơi này là tầng 88 đấy." Đoàn Dữ Thành muốn đưa tay, người kia như sớm đã dự liệu được hành động của anh, nhẹ nhàng nhảy về phía sau một cái, nháy mắt đã biến mất.

Đòan Dữ Thành đưa tay ra kết quả lại bắt được không khí, tay siết thành nắm đấm, đột nhiên nện mạnh xuống sàn xi măng.

"Chết tiệt..."