Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 10: Chạy trốn



Thẩm Trác Di lật đật đóng cửa lại, thở dốc, ngực cũng theo đó phập phồng. Quay đầu nhìn cái người đang nhởn nhơ ngồi ở mạn giường Hoa Hi Mạt, Thẩm Trác Di cảm thấy cái tên này hình như không phải dành cho người. Làm gì có người nào chạy mười tầng lầu mà không thở dốc, chân tay không run cầm cập, cũng không mệt nằm lỳ trên giường, trái lại còn mang bộ dạng vô cùng nhàn nhã ôm chiếc gối lông ngỗng trước ngực, mang theo chút rụt rè nhìn chằm chằm tấm thảm nhung trên sàn cơ chứ?

"Có phải cô ăn nhầm cái gì nên mới chạy một hơi năm tầng lầu mà không lao lực không?" Thẩm Trác Di vất vả ổn định hô hấp, nhưng tim vẫn còn đang đập thình thịch, "Tôi cùng cô liều mạng chạy đến đây, vậy mà chỉ có mình tôi thở hổn hển là sao?"

Hoa Hi Mạt không để tâm, chiếc gối trước ngực dường như càng được siết chặt, mãi đến khi trên mặt gối nổi lên chút nếp nhăn. Mới liếc nói: "Bình thường không chịu rèn luyện".

Liếc lên chiếc đồng hồ khổng lồ trên vách tường, còn một tiếng nữa là cô phải chính thức lâm trận. Hoa Hi Mạt hé mắt, đang suy nghĩ xem tại sao gã kia lại theo đến tận đây, lúc trước ở chỗ nhà hàng xoay quả thật là cô có chút nóng nảy, nhưng cũng chỉ vì muốn gã tránh xa cô ra nên mới hù dọa chút thôi, không ngờ hôm nay gã lại xuất hiện ở đây, mặt dày bám riết lấy cô như là lão sói già truy lùng bé thỏ trắng.

Rất không khách khí ngáp tiếp một cái, Hoa Hi Mạt thật lòng có chút hoài niệm những lần thu thập tàn cục của Đoàn Dữ Thành, không thể không nói cái tên này đúng là một quản gia tri kỷ, chỉ có điều anh ta quản hơi nhiều việc, nhưng cũng may là làm việc nhanh chóng, đâu ra đấy.

"Rốt cuộc cô tên là gì, còn nữa... Cô là ai?" Thẩm Trác Di không phủ nhận, ở trong phòng tiệc sau khi bị cô gái này hôn, trong lòng cô tựa hồ xuất hiện một loại tình cảm không thể gọi tên, như chiếc dây leo cứ cuốn lấy suy nghĩ của cô, cắm rễ thật sâu trong cô. Mà cô gái này, khi thì xuất hiện trên du thuyền bến cảng Victoria, khi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa dường như cô còn rất quen thuộc nơi này, nếu không làm sao có được chìa khóa của tầng 32?

Trong đôi mắt đen láy của Hoa Hi Mạt có một bóng dáng đang lay động, mà cái bóng đó chính là Thẩm Trác Di, cô đột nhiên cảm thấy người này có chút đáng yêu, nhưng cũng rất ngốc. Cô đưa tay nắm lấy tay cô ấy, chậm rãi mở miệng hỏi: "Cô đã từng thích ai chưa?"

Thẩm Trác Di sững sờ: "Hả?"

Hoa Hi Mạt thu tay về, cười cười: "Quên đi, cô không hiểu đâu?". Cô thở dài.

Sau câu nói này của Hoa Hi Mạt, Thẩm Trác Di cũng không nói thêm lời nào nữa, hai người không hẹn cùng trầm mặc một hồi. Rất rõ ràng, cô gái trước mắt này đã có người trong lòng rồi, mà còn là một người rất quan trọng. Không hiểu vì sao Thẩm Trác Di lại cảm thấy đau lòng...

"À, đúng rồi, cô ở tạp chí nào tới vậy?" Thẩm Trác Di miễn cưỡng mở miệng cười: "Tôi bỗng nhiên nghĩ tới, chắc cô cũng là phóng viên chứ nhỉ?"

"Hả?" Hoa Hi Mạt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô.

"Đừng có nghĩ tôi là tên ngốc. Lần trước ở Victoria, còn lần này là ở cao ốc Kim Mậu, tuy ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng xuất hiện mục tiêu của chúng ta - Sincerely, vì thế nên tôi kết luận, cô là phóng viên. Đây là điều tôi nên sớm đoán ra, không phải sao?"

"Nếu đã là đồng nghiệp, vậy thì tôi nói thẳng..." Thẩm Trác Di quỷ dị liếc Hoa Hi Mạt bên cạnh: "Cô cảm thấy Sincerely là một người như thế nào? Hoặc là cô có nắm được thông tin quan trọng nào không?"

Hoa Hi Mạt hiển nhiên không có hứng thú với đề tài này, lắc lắc đầu, tùy ý để Thẩm Trác Di thao thao bất tuyệt.

Còn mười phút, cô nghĩ.

"Xem ra cô là người mới rồi, chúng ta đồng bệnh tương liên, vậy nên tôi sẽ cho cô một ít tin tức ngầm, cô thấy sao?" Thẩm Trác Di căn cứ vào việc mình là tiền bối, liền ra điều kiêu ngạo hả hê. Nếu như nhân loại mà chưa tiến hóa, phía sau người cô vẫn còn có đuôi, vậy thì khẳng định cái đuôi ấy lúc này đang không ngừng vẫy vẫy.

"Tin tức ngầm gì?" Hoa Hi Mạt vì muốn mau kết thúc đề tài này, thuận miệng hỏi một câu.

"Phong cách của Sincerely rất là không đứng đắn, cô ta là một Phú Nhị Đại, hơn nữa còn là một cô gái phóng đãng."

"Hả?" Hoa Hi Mạt vốn định tiếp tục ngáp, lại không ngờ rằng Thẩm Trác Di kia lại hình dung mình như vậy, nên nửa cái ngáp còn lại cô đành nuốt xuống, hậu quả của việc này dẫn đến việc khóe mắt cô xuất hiện vài giọt nước, nhẹ nhàng long lanh, khiến cho người bên kia đang ba hoa chích chòe, mặt mày hớn hở bỗng giống như gặp phải quỷ thần. Thẩm Trác Di nghĩ bụng cô không làm phát ngôn viên cho Bộ XX thì đúng là tổn thất cho đất nước, bằng không bao nhiêu lợi ích quốc gia đều bị cô mang về hết.

Thẩm Trác Di thấy người kia nhìn mình bằng ánh mắt không thể tin được, không rõ vì sao, đang tính trấn an tâm lý kích động của đối phương thì đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa.

"Ai vậy?" Hoa Hi Mạt lười biếng hô một tiếng, thanh âm như muỗi kêj. Điều này khiến Thẩm Trác Di có phần lo lắng không biết vị ngoài kia có nghe thấy tiếng cô không. Nhưng cũng may ở đây yên tĩnh, người ngoài cửa rất nhanh nghe thấy âm thanh trong phòng, liền đáp: "Phục vụ phòng."

Mấy chữ "Phục vụ phòng" này có thể lôi kéo rất nhiều điều khiến người ta chê trách. Nếu như ở một số quán trọ hay khách sạn khác, khi có khách đến muộn, liền sẽ nhận được một giọng nữ ngọt ngào truyền đến qua điện thoại: "Chào anh, xin hỏi anh có cần dùng dịch vụ phòng không?" Ý tứ rõ ràng như trên sàn giao dịch, hiển nhiên rất nhiều khách trọ sẽ trúng chiêu, nhưng nếu là khách nữ nhận điện thoại, vậy thì đối phương xác định rồi - Bởi vì thông tin đến không đúng chỗ.

Đương nhiên, chỗ của Hoa Hi Mạt sẽ không có loại hình phục vụ như vậy. Cô phất tay ra hiệu bảo Thẩm Trác Di đi mở cửa, còn mình thì vẫn ôm gối lộ ra dáng vẻ buồn ngủ.

Thẩm Trác Di hôm nay lại tự nhiên nghe lời, ngoan ngoãn ra mở cửa. Phía sau mơ hồ truyền đến một thanh âm rất ủ rũ, Thẩm Trác Di cũng không kịp để tâm cô gái kia có phản ứng gì, đến khi cô mở cửa, không tưởng tượng nổi người đang đứng trước mặt mình.

"Là anh?"

Đối diện cô là một người mặc bộ Armani thẳng thớm, tóc trước trán được vuốt lên, hai bên thái dương được cắt tỉa gọn gàng, hiển nhiên là phong cách Hàn Quốc.

"Xin chào, mới nãy chưa kịp giới thiệu, tôi là Ức Gia Tùng, xin hỏi vị tiểu thư vừa đi cùng với cô vẫn ở đây chứ?"

Thẩm Trác Di nhận ra tên này có lẽ là ôn thần, bởi cô và cô gái kia vừa rồi chạy trốn tới đây cũng là vì để trốn anh ta, lại không ngờ đối phương đuổi theo đến tận đây. Đối với loại công tử nhà giàu này, Thẩm Trác Di cảm thấy mình cần có nghĩa vụ bảo vệ cô gái yếu đuối bên trong kia, liền trở nên nghĩa hiệp cản trở gã.

"Xin lỗi, cô ấy không có ở đây?" Cô dùng tốc độ nhanh nhất để nói, nhưng không ngờ hành động của gã còn nhanh hơn.

Ức Gia Tùng chăm chăm đẩy cửa, rất muốn đi vào.

"Cô đừng lo, tôi không phải người xấu, cũng không có ác ý gì cả."

"Người xấu có bao giờ tự nhận là người xấu đâu, anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh sao?" Thẩm Trác Di cắn răng, tiếp tục giằng co.

Ức Gia Tùng bất đắc dĩ, vốn chỉ định dùng tay, nhưng tình huống này buộc anh ta phải lấy bạo trị bạo. Anh ta dùng sức một cái, dẫu Thẩm Trác Di bên trong có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì cô cũng chỉ là một thân cò hương chưa tới 50kg, sao có thể địch lại một gã đàn ông cao 1m8 như anh ta?

Thẩm Trác Di hơi suy nghĩ, nhận thấy mình không thể thủ được nữa, tinh thần anh dũng hi sinh lúc này không hề thua kém Đổng Tồn Thụy*. Cũng may cái khó ló cái khôn, Thẩm Trác Di dẫu sao cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, cố ý buông lỏng cánh tay đang chặn người kia lại.

* Đổng Tồn Thuỵ (1929 - 25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ boong-ke địch.

Kết quả là Ức Gia Tùng lao vào ngã phịch xuống, là kiểu ngã tiêu chuẩn, vậy nên rất nhanh đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

"Ôi..." Ức Gia Tùng đau đớn rên lên một tiếng, giãy dụa muốn đứng lên, lại thấy một cái gối từ trên đánh xuống lưng, mà đối phương thấy cái gối đó mềm oặt đánh không có chút khí thế nào bèn đặt mông xuống ngồi lên lưng mình.

"Đại sắc lang, ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt, ai bảo anh háo sắc!" Thẩm Trác Di cứ thế vừa đánh vừa hô, ý đồ muốn dùng lời nói đoan chính của mình kết tội cái tên sắc lang đang nằm dưới mông cô kia.

"Đừng đánh! Đừng đánh nữa!" Ức Gia Tùng ôm đầu, liên tục xin tha.

"Nói, anh còn dám theo dõi con gái nhà người ta nữa không?" Thẩm Trác Di thấy, Ức Gia Tùng công tử nhất định không phải là thứ tốt lành gì, liền ra tay thật nặng, bởi vì về sau chắc sẽ không còn cơ hội xử thật đã tay những tên như vậy nữa.

Ức Gia Tùng đành chịu trận, kìm nén một hơi mới nói nốt lời còn sót lại.

"Trong phòng không có ai, cô đánh tôi làm gì?"

"Hả?" Thẩm Trác Di buồn bực, cô ấy không còn ở đây nữa sao? Cô dừng động tác lại, sững sờ quay đầu lại nhìn. Kinh ngạc không nói nên lời.

Vị trí ban nãy mà cô gái kia ngồi đã sớm không có ai, mà bên trong gian phòng có thể nói là liếc mắt một cái đã thấy toàn bộ, chẳng có nơi nào để ẩn náu. Mà sự thay đổi duy nhất chính là cửa sổ lúc này đã bị mở toang, gió thổi tấm rèm trắng tùy ý bay lượn trong gian phòng.

"Ơ? Cô ấy đâu rồi?"

Hai người không hẹn nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn lên phía cửa sổ.

Nơi này chính là tầng 32, cô ấy cũng không phải Spiderman hay Superwoman, làm sao có khả năng nhảy xuống từ cửa sổ chứ?

===

Thỉ bả là Batwoman đó 😂😂😂.