Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 43: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (43)



"Bố?!”

Giang Hoài khựng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không tin nổi, quay đầu lại.

“Tống Thiên không phải con gái của Tống Luân, dù sao Tống gia cũng không nhận cô ta, quân cờ vô dụng như vậy, Giang gia ta không cần."

Giang Hải bình tĩnh nói sự thật, đương nhiên là ông đã thỏa thuận đâu vào đấy với Tống Luân rồi.

Thế giới này loạn hết rồi, hắn tuyệt đối không thể nào cưới Tống Tuyết!

Hắn căn bản không yêu cô ta!

“Không bao giờ!”

Giang Hoài không chút nghĩ ngợi, thẳng thừng cự tuyệt.

“Chuyện này, không phải do con quyết định, chỉ có cưới Tống Tuyết, con mới có thể lấy được quyền thừa kế, nên lựa chọn như thế nào, tự con suy nghĩ rồi quyết định đi!"

Vì bức bách hắn đưa ra lựa chọn, Giang Hải không thể không tiêm một liều thuốc mạnh.

Lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội nhưng lại không thể tìm được nơi để phát tiết, mặt mày Giang Hoài âm trầm đi lên lầu, nổi điên đập nát vật dụng trong phòng.

Cho dù gây ra tiếng động lớn thế, cũng không ai dám bén mạng lên lầu an ủi hắn.

Hắn ta thở hổn hển ngã ngồi xuống đất, châm một điếu thuốc.

Trong đầu hắn, không tự chủ được lại nhớ đến Lạc Li

Nếu Tô Lạc Li còn ở đây, chắc chắn sẽ pha cho hắn một ly sữa nóng, sau đó không chút do dự bước vào phòng hắn, tuyệt đối không nói lời dư thừa, không an ủi cũng không trách cứ, cô sẽ chỉ lặng yên ngồi bên cạnh hắn……

Bỗng nhiên cảm thấy…… có chút cô đơn……


Ai đó làm ơn đến nói cho hắn biết, rốt cuộc nên làm cái gì mới phải đây……

*****

Một đêm trôi qua.

Lạc Li bất tỉnh rốt cuộc cũng đã mở mắt.

“Nha đầu, tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái……”

Bạch Dục trông chừng bên giường thấy cô tỉnh lại, lo lắng hỏi.

“Đại Bạch…… Ôm em một cái……”

Lạc Li yếu ớt nở nụ cười, hai cánh tay nhỏ vươn ra.

“Đồ ngốc……”

Sống mũi cay cay, Bạch Dục đưa tay ôm cô vào lòng thật chặt.

May quá, may mà nha đầu của anh không sao cả!

Nếu không, anh chỉ sợ bản thân sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.

“Chúng ta về nhà được không…… A Li không thích bệnh viện.”

Lạc Li hít hít mũi, vẻ đáng thương lại bất lực nói.

“Được, về nhà!”

Bác sĩ kiểm tra qua, cô chỉ là vì thương tâm quá độ mà ngất đi, cơ thể không có vấn đề gì, hơn nữa Bạch Dục biết rất rõ cô ghét bệnh viện, nên vừa nghe cô nói vậy đã lập tức đáp ứng.

Hai người vừa mới xuống xe, trùng hợp đụng mặt Giang Hoài chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tống Thiên ở trước cửa.

Lạc Li yếu ớt được Bạch Dục ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Lạc Li ngẩng lên liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Rõ ràng là không muốn nói một lời nào với hắn nữa.

Bạch Dục đứng bên cạnh cũng lạnh lùng liếc hắn một cái, định dìu Lạc Li vào nhà.

“A Li, anh có chuyện muốn nói với em……”

Cả đêm không ngủ, hình ảnh cứ mãi xuất hiện trong đầu Giang Hoài không phải Tống Thiên - người phụ nữ hắn hết lòng yêu thương.

Mà là cô gái luôn bên cạnh hắn, thầm lặng hy sinh vì hắn - Tô Lạc Li.

Giờ gặp lại, đương nhiên hắn muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng, dẫu sao cũng là do hắn đã hiểu lầm cô.

Cơ thể bé nhỏ của Lạc Li hơi có lại, lắc đầu ngoầy ngoậy, vùi mặt vào lòng ngực Bạch Dục, hành động biểu thị sự chán ghét và bài xích tuyệt đối.

“Đừng……”

“Cút!”

Giang Hoài vừa mở miệng, một âm đơn lạnh lùng thoát khỏi miệng Bạch Dục, không chút lưu tình.

“Bạch Dục, anh có ý gì, cho dù A Li không còn là hôn thê của tôi, cô ấy vẫn là em gái tôi……”

“Tôi không phải.”

Lạc Li ngẩng đầu, thân thể quật cường không chút thả lỏng, đôi mắt rưng rưng chứa đầy oán hận kiên cường nhìn chằm chằm vào Giang Hoài, giọng điệu dứt khoát.

“Từ khi Giang Hoài anh đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi cũng đã thông suốt, tôi và anh, vĩnh viễn không có khả năng trở thành người một nhà.

Từ trước đến nay, chỉ là tôi vẫn không cách nào đối mặt với hiện thực này thôi…… Bây giờ, cũng là lúc tôi nên đối mặt với hiện thực, không phải sao?

Rất xin lỗi, đã gây nhiều phiền toái cho anh rồi, chúc anh hạnh phúc! Đại Bạch, chúng ta đi thôi."

Lạc Li lắc đầu, nở một nụ cười chua xót, đôi mắt long lanh từng chứa chan nhu tình cùng ấm áp chỉ dành riêng cho hắn, giờ lại lạnh lẽo âm u, không chút vấn vương.