Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 44: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (44)



Bạch Dục gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô trấn an, rồi ôm cô rời đi.

“Không…… Không phải vậy…… Em nghe anh giải thích đi A Li…… Anh không phải cố ý muốn đuổi em đi……”

Trái tim, tự nhiên có chút trống rỗng, cũng có chút hoảng loạn, theo bản năng, Giang Hoài liền tiến lên định ngăn hai người lại.

Bạch Dục cũng không khách khí, nhấc chân đá hắn qua một bên.

Anh đã muốn làm như thế từ rất lâu rồi!

‘Bịch——’ một âm thanh nặng nề vang lên.

Giang Hoài không cảnh giác bị anh đá ngã quỳ trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, một câu hắn cũng không nói nên lời.

Đến khi ổn định tinh thần, bóng dáng hai người kia đã mất hút.

Chết tiệt……

Giang Hoài siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch, quai hàm bạnh ra như muốn cắn nát hàm răng của mình.

“Nha đầu…… có sao không?”

Bạch Dục ôm Lạc Li đặt lên giường, giơ tay véo véo gương mặt xinh đẹp của cô, ngữ khí nhẹ nhàng dò hỏi.

“Ừm, hiện tại A Li đã buông tay hoàn toàn rồi…… Bởi vì người kia, hoàn toàn không xứng với tình cảm của A Li!"



Lẳng lặng lắng nghe từng lời lẻ cảm động kia, vẻ mặt Bạch Dục hết mực ôn nhu, gật đầu,

"Ừm…… Anh cảm nhận được mà.”

“Đại Bạch, anh có nguyện ý…… làm bạn trai em không……”

Lạc Li hít sâu một hơi để lấy dũng khí, đôi mắt long lanh e dè nhìn anh, tim đập càng mạnh theo từng câu chữ thốt ra, giống như muốn nhảy luôn ra ngoài.

Mà nhịp tim của Bạch Dục, cũng ngày càng gia tốc.

“Anh không muốn miễn cưỡng em….”

“Được…… Không miễn cưỡng, từ hôm nay trở đi, anh làm bạn trai em ngay, có được không?"

Bạch Dục hạnh phúc mỉm cười, nhưng biểu hiện gương mặt lại thập phần nghiêm túc, rõ ràng là thời tiết đang rất lạnh, nhưng anh lại cảm thấy rất nóng, nóng đến mức hơi thở phả ra cũng hừng hực như thiêu như đốt.

Nha đầu của anh, cuối cùng cũng thuộc về anh rồi! Không khí yên tĩnh đến vô cùng ấy, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của đối phương, ấm áp lại lưu luyến.

Một không khí dâng tràn hạnh phúc!

Con người ta thường dùng hoa anh túc làm ví dụ cho một vật gì đó có thể gây nghiện.

Đối với Bạch Dục mà nói, Lạc Li chính là đóa hoa anh túc đã cắm rễ sâu vào trái tim anh, không cách nào vứt bỏ, cũng không muốn vứt bỏ.

Bất luận là một ánh mắt, hay một hành động cử chỉ trong vô thức của cô đều khiến anh sung sướng như được đưa lên tận chín tầng mây, hoặc tàn nhẫn đạp anh xuống mười tám tầng địa ngục.

Anh, yêu cô đến hèn mọn lại thê thảm như thế đó!



Nhịp thở của hai người dần trở nên nặng nề, đúng lúc, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

“Con trai, A Li không sao cả…… Ai da mẹ mới vừa rời đi một chút, tiểu tử thối con sao lại dám làm càn như thế hả? Nhân lúc con gái nhà người ta bị thương mà dậu đổ bìm leo* là sao!"

*Giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ ý rằng thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình; hay cũng được hiểu là thấy người khác lâm vào hoàn cảnh khó khăn khốn cùng lại lợi dụng để hãm hại người ta. (Đương nhiên, trong hoàn cảnh này thì nó mang nghĩa tươi sáng hơn một chút. Đại Bạch nhà ta mà~)

Không khí ái muội tràn ngập căn phòng làm Đồng Thu Dĩnh nhịn không được hít một hơi.

Con bé A Li mới từ bệnh viện trở về, thằng nhóc chết tiệt nhà bà không thể nhẫn nại một chút à, nếu…nếu hai đứa quậy đến mức phải vào viện nữa thì làm sao đây!

Không chút nghĩ ngợi, bà nhanh chân vọt vào phòng, cho tiểu tử thối nhà mình một trận.

“Mẹ……”

Bạch Dục hoàn toàn cạn lời, mẹ ruột của anh đây à!

Mẹ ruột sẽ phá hoại chuyện tốt của con trai mình như thế à?!

Hơn nữa, anh cũng đâu có muốn làm chuyện đen tối gì như mẹ nghĩ đâu, anh chỉ muốn ôm một cái thôi, đương nhiên anh hiểu thể trạng cô ấy không được tốt hơn bất cứ ai mà!

“A, dì ơi…… Không, không phải như thế…… Con, tụi con……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nháy mắt trở nên đỏ ửng, Lạc Li lên tiếng muốn giải thích, ai dè hành động này lại là "lạy ông tôi ở bụi này."

“Được được, dì biết mà, hai đứa chỉ là đang muốn cùng nhau đắp chăn bông để nói chuyện phiếm thôi chứ gì."

Đồng Thu Dĩnh cười cười phụ họa.