Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 45: Kiều Muội Muội Vs Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (45)



Bị chính mẹ ruột của mình làm ầm ĩ một trận như thế, không khí ấm áp hường phấn giữa hai người lập tức bị phá hỏng.

Bạch Dục hít sâu một hơi, đứng lên.

“Mẹ ở đây với cô ấy, con đi tìm bố, có một số chuyện con cần bàn bạc với ông ấy."

Trong lòng Lạc Li ai oán không thôi.

Trở thành bảo bối tâm can của người khác cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cô mong chờ 'thịt' lâu như thế, vậy mà cứ như vậy bị chen ngang!

“Con đừng buồn, tất cả những ủy khuất mà con đã phải chịu đựng, Bạch gia sẽ thay mặt con lấy lại từng món một!"

Cho rằng cô đang đau lòng vì những chuyện xảy ra ngày hôm qua, Đồng Thu Dĩnh nổi tiếng bao che khuyết điểm lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, vội vàng trấn an.

“Con không buồn đâu ạ, hiện tại rất ổn, nếu những chuyện này không xảy ra, A Li cũng sẽ không thể nhận ra tình cảm của mình dành cho Đại Bạch."

Tiểu khả ái đơn thuần thiện lương lắc đầu, vô thức nói.

“Con bé ngốc này, sao lại đáng yêu như thế chứ!"

Đồng Thu Dĩnh vô cùng xúc động ôm chầm lấy Lạc Li, cứ xem cô như trân bảo dễ vỡ ấy.

A.

Đám người ngu ngốc này!

438 chán nản.

“Được, được, được, không nói nữa, không nói!”



Đồng Thu Dĩnh yêu chiều thay đổi đề tài.

Trong thư phòng, Bạch Dục tỏ vẻ nhất quyết đòi lại công bằng cho người phụ nữ của mình.

Ba tháng trước, lúc phát hiện Giang Hoài muốn hãm hại anh, anh cũng đã bắt đầu chuẩn bị tâm thế trả đũa rồi.

Chỉ là phạm vi đối tượng hiện giờ được mở rộng hơn, thêm cả Tống gia và Lục gia vào mà thôi.

Đương nhiên, vấn đề này cũng phải báo cáo với Bạch phụ thân một tiếng.

“Con muốn làm như nào, cứ thoải mái mà làm, ba nhà kia, không đáng để Bạch gia ta xem trọng."

Nam nhi, đương nhiên là phải vì nữ nhân của mình mà đội trời đạp đất.

Bạch Hiểu được mệnh danh là chúa tể thê nô cũng không cảm thấy làm như thế có gì là không đúng.

Nếu cứ để người phụ nữ của mình bị kẻ khác tùy tiện ức hiếp mà không có hành động gì, chẳng khác gì là rác rưởi! Là sâu mọt!

Cho nên, thay vì ngăn cản Bạch Dục làm càn, Bạch Hiểu lại càng thêm ủng hộ việc này.

Bạch Hiểu cũng là một người rất bao che khuyết điểm, ông cũng đã sớm xem Lạc Li như con gái mình rồi, bởi thế sẽ không dễ dàng để bất cứ kẻ nào dám cả gan khi dễ cô được sống yên ổn.

Sau khi bàn xong các kế hoạch cụ thể chi tiết, Bạch Hiểu đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, từ trong ngăn bàn lấy ra một đống phim đen đưa cho Bạch Dục.

“Gì vậy ạ?”

Bạch Dục nhíu chặt mày, hỏi.

“Khụ…… thể trạng con bé có hơi yếu ớt, con tự mình học tập trước đi."



Bạch Hiểu khụ khụ, liếc mắt nhìn dấu hồng ngân trên cổ anh một cái, đưa ra chút gợi ý.

Cảm nhận được ánh mắt của ông, mày Bạch Dục càng nhíu chặt, cúi đầu nhìn mấy thứ bố anh vừa ném lên bàn, suýt chút nữa xỉu ngang.

Móa!

Toàn là phim cấm!

Vậy mà bố anh lại xem mấy thứ này như bảo bối mà để trong ngăn bàn, còn cẩn thận khóa lại nữa chứ?!

“Sống càng lâu, học được càng nhiều…… Đây đều là mấy bộ phim mà ta rất quý trọng đó, nếu con không phải con trai ta, đừng hòng mong ta cho mượn nhé!".

Bạch Hiểu tự hào nói.

Không cần, cảm ơn!

Tự bố giữ lại mà xem đi!

Bạch Dục đen mặt.

*****

Cho dù là Tống gia hay Giang gia, mấy ngày nay đều chìm trong trạng thái sấm rền gió cuốn.

Ba ngày sau, Tống Thiên còn chưa hay biết gì, Tống Tuyết đã lấy thân phận vị hôn thê của Giang Hoài, viện cớ có thai cần được tịnh dưỡng, quang minh chính đại tiến vào cửa lớn Giang gia.

Mà Giang Hoài bởi vì có mục đích riêng nên cũng không nói với ai về chuyện hắn và Tống Tuyết kết hôn.

Trong lúc Tống Thiên nằm viện, Tống Luân chưa một lần ghé qua xem cô ra thế nào, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.

Một tuần sau, Giang Hoài đưa Tống Thiên đến ngụ trong một căn biệt thự dưới danh nghĩa của hắn, hai người bọn họ chính thức bắt đầu cuộc sống kim ốc tàng kiều*.

*Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.