Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 87



Mục Thiên Trạch vốn đang vì chuyện dì mất tích mà tính đến đây an ủi anh họ nhà mình, nay nhìn đến bộ dạng ngu ngốc nhìn An Đồng mà cười ngu ngơ của Phong Quang, mấy lời an ủi chuẩn bị sẵn quên sạch, ngược lại nhớ đến chuyện của bản thân.

Sắc mặt cậu không tốt nói: “Hạ Phong Quang, tôi có việc muốn nói với cô.”

“Chuyện gì? Nói đi.” cô ngay cả nhìn cậu cũng lười.

Mục Thiên Trạch khi nào thì không được vạn người chú ý, trừ bỏ Phương Nhã Nhã còn có ai dám khinh khi cậu như vậy? Trong lòng cậu nghẹn một hơi, lạnh nhạt nói: “côxác định muốn tôi nói ra ở đây sao?”

“Có gì mà không xác định được?” Lúc này Phong Quang lười biếng liếc mắt nhìn cậu, “Trừ bỏ chuyện có liên quan đến hôn ước của chúng ta, cậu bình thường sẽ khôngquan tâm đến tôi.”

Mục Thiên Trạch không đoán được Phong Quang cư nhiên có thể nói ra trước mặt người trong lòng của cô, nhất thời á khẩu không trả lời được, cậu theo bản năng nhìn lại Phương Nhã Nhã, sắc mặt Phương Nhã Nhã không tốt lắm.

An Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, “Hôn ước?”

“Đúng đó, em họ anh là hôn phu của em đó.” Phong Quang hào phóng gật đầu.

“Này, Hạ Phong Quang!” Mục Thiên Trạch hoàn toàn không biết cô đang tính làm cái gì mà nói như vậy, con gái đối diện với người mình thích sẽ không chủ động nói ra việc có vị hôn phu, ngược lại phải cực lực giấu diếm mới đúng!

“Tôi nghe được, cậu kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?” cô sẵng giọng, âm thanh buồn bực lại thích hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, sinh ra một loại phong tình khác biệt.

Mí mắt An Đồng hạ xuống, ánh nắng chiếu lên lông mi anh làm xuất hiện một mảnh ôn hòa nhã nhặn, “Tôi cũng không biết Phong Quang là hôn thê của Thiên Trạch.”

“Em đây không phải hiện tại đã cho anh biết sao?” Phong Quang cười hì hì nói: “anhxem đi, bí mật gì em cũng nguyện ý nói với anh, em nói em thích anh thì em sẽ khônggạt anh chuyện em có hôn ước, em không thích Mục Thiên Trạch, vừa vặn Mục Thiên Trạch cũng không thích em, hôn ước này sớm muộn gì cũng sẽ giải trừ, An Đồng anhyên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không cản trở chuyện yêu đương của chúng ta.”

An Đồng: “…”

Bạn Hạ, bạn có vẻ hơi tự kỷ à, người ta còn chưa có phát biểu ý kiến gì đâu, bạn đã lập tức nói đến chuyện yêu đương rồi.

Phương Nhã Nhã nghẹn nửa ngày mới không đem những lời trong lòng này nói ra.

Mục Thiên Trạch thay đổi sắc mặt, “Chẳng lẽ cô… cô đến cao trung Tứ Diệp Thảo chỉ vì học viện gần với nhà cô?”

Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ngày đó trên sân thượng, thật ra cô cũng không cảm thấy đau lòng tức giận?”

“Đau lòng không có, nhưng tức giận thì có một chút.” Phong Quang vuốt cằm trả lời, nguyên nhân tức giận đơn giản chỉ vì chuyện từ hôn là do cậu đề nghị trước.

Mục Thiên Trạch cắn răng, “Cho nên cô cố ý diễn trò để tôi đi buộc cha mẹ tôi đồng ý từ hôn?”

“Chuyện này…” Phong Quang cười ngượng ngùng, “Tôi cũng đâu có bảo cậu lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ mà bức cha mẹ cậu đồng ý từ hôn, đây là ý định của cậu, bất quá tôi không thể không nói phương pháp của cậu rất có tác dụng, ngày hôm sau cha tôi đã nhận được tin tức nhà cậu muốn từ hôn.”

“Hạ Phong Quang!” Bàn tay xanh xao của Mục Thiên Trạch đặt trên bàn, thân trước của cậu nghiêng tới, tay kia đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, “cô vậy mà dám tính kế tôi?”

Phong Quang nhíu mày, “Cậu làm tôi đau.”

Mục Thiên Trạch sửng sốt, tay đang siết chặt nới lỏng theo bản năng.

“Mục Thiên Trạch!” Phương Nhã Nhã cũng kêu lên, cô vừa đứng dậy muốn ngăn càn nhưng người khác lại đến trước một bước.

An Đồng nắm lấy tay bị giữ chặt của Phong Quang, anh mỉm cười ấm áp, “Thiên Trạch, buôn cô ấy ra.”