Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 86



Ký chủ oán khí tận trời, nhiệm vụ có thể kết thúc không? Tất nhiên không thể.

Trong lòng Phong Quang thở dài nặng nề, kinh ngạc trên mặt nàng hóa thành bình tĩnh, kéo tay An Đồng an ủi nói: “anh yên tâm, mẹ anh nhất định sẽ không có việc gì.”

“Cảm ơn em.” Bị cô cầm lấy tay, anh không nắm lại cũng không rút ra, cho dù là loại thời điểm thế này anh vẫn duy trì được thái độ không xa không gần.

Phong Quang cảm giác sâu sắc được gánh nặng đường xa, tình tiết có liên quan tới An Đồng đã thoát ly kịch bản, cô không thể chỉ trông cậy vào thị giác trời cho mà phải toàn bộ dựa vào chính mình, con đường này mênh mông không lối về…

Nghĩ làm sao mới có thể kéo được quan hệ với An Đồng, Phong Quang ở học viện cũngkhông yên lòng, đến khi Phương Nhã Nhã bên cạnh gọi cô vài tiếng thì cô mới phục hồi tinh thần lại, mà Mục Thiên Trạch đã lạnh lùng chăm chú nhìn cô, phỏng chừng Mục Thiên Trạch cho là cô cố ý không quan tâm Phương Nhã Nhã, Phong Quang nhún vai, who care?

Phương Nhã Nhã đem một bảng thời khóa biểu đặt trên bàn Phong Quang, “Bạn Hạ à, bạn còn chưa tham gia câu lạc bộ nào, bạn xem trước cái thời khóa biểu này rồi chọn một câu lạc bộ bạn thích đi.”

“Nhất định phải gia nhập câu lạc bộ sao?”

“Gia nhập câu lạc bộ không chỉ có thể tìm được nhiều bạn bè có cùng sở thích, còn có thể gia tăng học vấn, mình đề nghị bạn Hạ vẫn nên gia nhập thì tốt hơn.” Dù vì thân phận của Phong Quang làm tâm tình Phương Nhã Nhã rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn tận lực duy trì tâm tình khách quan mà trao đổi với Phong Quang.

Phong Quang không sao cả hỏi: “Câu lạc bộ nào là thoải mái nhất?”

“Cái này… trà đạo, mỹ thuật tạo hình dường như đều rất thoải mái.”

“Vậy cái đó đi.” Phong Quang cầm bút tùy tiện viết mấy chữ, thuận tiện đánh một dấu tích ở chỗ trà đạo, tiếp theo đem tờ giấy đưa cho Phương Nhã Nhã, “Mình viết xong rồi.”

Rất tùy tiện!

Phương Nhã Nhã cầm giấy mời câu lạc bộ yên lặng xoay người.

Thời điểm tan học cuối cùng cũng đến, Mục Thiên Trạch đứng dậy, vừa đi đến cạnh bàn Phong Quang nói gì đó nhưng kết quả Phong Quang nghe đến tiếng chuông liền cầm cặp sách biến đi đến bóng người cũng không còn, từ đầu tới cuối không hề chú ý tới Mục Thiên Trạch.

Hơi thở Mục Thiên Trạch nặng nề vài giây, cho đến khi Phương Nhã Nhã đi đến bên người hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Cậu gật đầu, tay nhét túi quần thong thả ra khỏi phòng học.

Tài xế nhà họ Mục đưa hai người đến trước một đống biệt thự trắng ở ngoại ô, Mục Thiên Trạch ấn vang chuông cửa rồi đi vào, nhìn thấy An Đồng ngồi trong sân nhà chăm sóc bồn hoa.

“anh An!” Phương Nhã Nhã vui vẻ chạy tới gần, ngồi xuống chỗ trống bên người anh. (Chỗ này Phương Nhã Nhã gọi “anh An” là “ca ca”, thân thiết hơn so với Phong Quang trước đây gọi là “An tiên sinh”, sau này Phong Quang đổi lại thành “ngươi”. Vì tiếng Việt thì gọi chung là “anh” hết nên mọi người thông cảm.)

Ngay lúc đấy, bỗng nhiên có một người trèo trên tường bằng dây leo nhảy xuống, tư thế tiếp đất của cô mười phần hoàn mỹ, ngay cả váy mặc cũng không bị lộ, cô đứng vững, giang hai tay khoái trá nói: “Tư thế hôm nay cũng hoàn hảo! An Đồng…”

Khi thấy rõ người ở trong sân ngoại trừ An Đồng còn có hai khách không mời mà đến, lời của cô lặng lẽ kết thúc, một giây sau liền phẫn nộ thu tay lại, im lặng.

không khí an tĩnh.