Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 709: Lẻn vào căn cứ



Mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn đi, cơn lũ côn trùng màu đen kia đã bị đánh lùi, chỉ để lại thi thể màu đen đầy đất.

Nhìn bãi cỏ đã hoàn toàn thay đổi, Ôn Dao bọn họ chỉ đành đổi chỗ khác.

Lúc này đây bọn họn chọn chỗ kiểm tra còn cẩn thận hơn trước, xác định không có bất cứ tai họa ngầm gì, sau đó mới đỡ chiến sĩ bị cắn tổn thương xuống, kiểm tra miệng vết thương của hắn.

Nơi bị cắn đã sưng trướng lên, hơn nữa chung quanh miệng vết thương đã bắt đầu biến thành màu đen, rõ ràng cho thấy trúng độc, hơn nữa nhìn bộ dáng độc tố còn không nhẹ.

Đới Chí Nghĩa chỉ huy lần hành động này lấy hòm thuốc trong xe ra, lấy ra một ống thuốc giải độc, đâm xuống gần miệng vết thương, đẩy mạnh nước thuốc vào trong cơ thể.

Hiệu quả thuốc giải độc rất không tệ, không bao lâu, màu đen quanh miệng vết thương bắt đầu biến mất.

"Côn trùng này còn rất độc đấy, cũng còn may nhóm chúng ta chuẩn bị đầy đủ."

Đối với hành động lần này, Đới Chí Nghĩa mang theo không ít đồ đạc, có một ít là nghiên cứu mới nhất của viện nghiên cứu Hoa Bắc, còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.

Chuyện nhỏ xen vào giữa chừng này cũng không mang đến phiền toái quá lớn cho mọi người, bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, cùng đợi màn đêm giáng xuống.

Bầu trời Tây Bắc đặc biệt trong vắt xuyên suốt, ngôi sao sáng chói, từng ánh sao lóe sáng như kim cương khảm nạm trên màn đêm đen kịt.

Điểm một chút ánh hào quang cùng chung một chỗ, làm cho mảnh trời đất này như độ lên một tầng màu bạc nhẹ nhàng.

Tình huống này đối với Ôn Dao bọn họ mà nói có chút bất lợi, rất dễ dàng bị phát hiện, cũng may bọn hắn cũng không có ý định cứng đối cứng, chỉ có ý định lặng lẽ ẩn núp, trực tiếp bắt căn cứ trưởng căn cứ này.

Căn cứ Ô Lan, đêm dài người tĩnh, một đội binh lính tuần tra giơ cao bó đuốc trong tay đi ngang qua những tòa nhà trệt thấp bé.

Lúc này, một binh lính đi ở phía sau cùng đưa tay che miệng ngáp dài, nhỏ giọng phàn nàn nói: "Gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Làm sao bên trên yêu cầu tăng cường tuần tra như vậy, ngay cả lúc ra vào căn cứ cũng nghiêm khắc kiểm tra, tôi đã vài ngày không được ngủ ngon giấc rồi."

"Đúng vậy, tôi cũng vài ngày không được nghỉ ngơi tốt rồi." người đi bên cạnh hắn nhẹ gật đầu: "Hơn nữa tôi nghe một anh em trong đội khác nói, mấy ngày trước trong căn cứ còn lục soát tìm người, nghe nói hình như trộm đồ vật gì rất trọng yếu từ căn cứ Hoa Tây, sợ trốn trong căn cứ chúng ta, dù sao chúng ta cách căn cứ Hoa Tây gần nhất đấy."

"Không phải đâu, ai lại có lá gan lớn như vậy, lại dám đi trộm đồ ở căn cứ Hoa Tây? Không phải những kẻ muốn độc lập tự do kia đó chứ?"

"Ai biết được, tình huống địa khu Hoa Tây chúng ta phức tạp hơn, nếu không phải có tư lệnh Úc đè ép, nói không chừng đã sớm rối loạn."



"Đúng thế, cũng không biết những căn cứ ở phía đông trung bộ kia thế nào, dù sao tôi cảm thấy tuy chỗ chúng ta điều kiện khó khăn một chút, vật tư khan hiếm, nhưng không thường xuyên gặp phải Zombie công thành gì đó, hơn nữa còn rất an toàn đấy."

"Đừng nói nữa! Đội trường ở phía sau nhìn kìa!"

Một binh sĩ đi trước bọn hắn nhanh chóng quay đầu nhắc nhở một câu, hai người liền ngậm miệng lại, nhìn không chớp mắt theo sát đội ngũ đi lên phía trước.

Đợi một đoàn người đi xa, một chỗ bóng tối nơi góc tường không gian thoáng bóp méo, từ lăng không xuất hiện ba người, chính là Ôn Dao, Ngữ Điệp và Hạ Y Huyên.

Bây giờ Hạ Y Huyên tối đa có thể mang theo hai người thuấn di, hơn nữa khoảng cách di động dài hơn trước kia không ít, cô mang theo Ôn Dao và Ngữ Điệp lén vào căn cứ, vừa nãy mới đến nơi này phát hiện có người đến, vì vậy lợi dụng dị thú Cầu Cầu nấp vào không gian thứ nguyên, cũng thuận tiện nghe được cuộc nói chuyện kia.

Hạ Y Huyên nhìn qua phương hướng đám người kia biến mất, đưa tay sờ cằm, giọng điệu mang theo nghi hoặc: "Nghe ý bọn hắn vừa nói chuyện, làm sao cảm thấy không giống có người làm phản?"

Theo y tứ trong lời nói của bọn hắn, bọn hắn vẫn là quân đội lệ thuộc vào Hoa quốc, hơn nữa còn bảo vệ giữ gìn Hoa quốc nữa đấy.

Không phải nói người trong căn cứ này cùng căn cứ Hoa Tây cùng nhau làm phản rồi sao?

Nghe thế nào cũng thấy không giống nha!

Hay nghĩ sai ở đâu rồi?

"Có khả năng bọn hắn không biết chuyện này?"

Nghe Ngữ Điệp nói xong, Hạ Y Huyên gật đầu: "Có lý, trước đó chị cũng cảm thấy kỳ quái rồi, nói thế nào địa khu căn cứ Hoa Tây có không ít đồn trú quân đội, thật muốn làm phản nào có dễ dàng như vậy, nếu như chỉ ở giữa cao tầng thay đổi, mà người bên dưới không biết gì.... Đây có khả năng lắm."

Nếu nói như vậy, tình huống này đối với bọn họ có lợi đấy.

Nhớ tới vừa rồi người nọ nói căn cứ Hoa Tây đang truy tìm người ở chung quanh căn cứ, Hạ Y Huyên suy đoán nói: "Hai em nói có phải người bị bắt lúc trước chạy thoát? Cho nên mới khiến bọn hắn động can qua tìm người lớn như vậy?"

"Có khả năng."

Ôn Dao không có hứng thú với người chạy trốn kia, bây giờ các cô chỉ cần nhanh chóng bắt cao tầng căn cứ là được rồi.

Tuy không rõ bố cục căn cứ cho lắm, nhưng có Ôn Dao ở đây, chỉ cần tìm theo chỗ kiến trúc phòng ốc tốt nhất là được rồi.

Trên đường đi gặp vài đội tuần tra, có Cầu Cầu, các cô vô cùng thuận tiện né tránh, cũng không biết những người khác thế nào.



Ngoại trừ lưu lại người canh giữ, bọn họ chia ra bốn nhóm, phân chia tiến vào căn cứ từ các hướng khác nhau, mỗi đội đều có nhiệm vụ của từng người.

Bởi vì tính đặc thù dị năng, Hạ Y Huyên các cô chắc hẳn là nhóm tiến vào căn cứ sớm nhất, nhiệm vụ của các cô chính là tìm ra căn cứ trưởng rồi khống chế hắn.

Một đường đi một chút lại ngừng ngừng, hao tốn gần một giờ, rốt cuộc các cô đã đến chỗ mục tiêu.

Nhìn khu vực bị tường cao cao vây quanh, Hạ Y Huyên nhỏ giọng nói: "Nơi này chiếm diện tích rất lớn đấy, kiến trúc tốt hơn các nơi khác nhiều."

Quả thật, tường vây nơi đây vừa cao lại vừa dày, vừa nhìn đã biết không phải công trình bã đậu rồi.

Ôn Dao giật Tiểu Tiểu trên cổ tay xuống, nói với nó vài cây, sau đó đưa tay ném đi, đem nó ném qua bên kia tường vây.

Không đến mười phút sau, Tiểu Tiểu bên kia truyền đến tín hiệu:【Chủ nhân, được rồi!】

Mặc dù tường cao, nhưng cũng không có bao nhiêu vấn đề với Ôn Dao các cô, vài bước đã nhảy qua.

Đứng trên đầu tường, lúc này Hạ Y Huyên mới phát hiện mặt bên trong tường vây này gieo trồng một mảng lớn cây xương rồng cảnh biến dị cùng cây tiên nhân cầu, gai nhọn trên cây xương rồng cảnh biến dị còn nhọn và dài hơn cây xương rồng cảnh bình thường nhiều, nhìn có vẻ cực kỳ cứng rắn, dường như còn hiện ra ánh sáng lạnh.

"Mẹ ơi, có lầm không vậy, chỗ này lại trồng cây xương rồng cảnh?!"

Nếu không phải vừa rồi Dao Dao ngăn cản cô, thiếu chút nữa cô đã nhảy thẳng xuống rồi!

Mặc dù nói trên người mình cũng mặc áo giáp hộ thân, đơn giản không phá được phòng hộ này, nhưng mặt không có mang gì cả nhả!

Coi như muốn mở vòng phòng hộ nói không chừng cũng không kịp, lần này đi chẳng phải biến thành mặt rỗ rồi sao!

Những cây xương rồng cảnh kia im lặng đứng ở nơi đó, cũng không có bất kỳ phản ứng gì với ba người đột nhiên xuất hiện, thẳng đến khi các cô nhảy xuống khỏi tường vây rồi rời khỏi.

"Cũng không có tính công kích tự chủ, gieo trồng ở đây làm gì? Cũng không phòng ngừa được cái gì nha, chỉ cần cẩn thận né tránh đã có thể đi qua, quá lãng phí rồi nha."

Hạ Y Huyên quay đầu liếc nhìn đám cây xương rồng cảnh biến dị kia, trăm mối không có lời giải đáp.

"Chắc là trưng bày cho có." Ngữ Điệp cười nói một câu, mà Ôn Dao sờ lên Mạn Mạn trên đầu vai, đút một ít tinh thạch cho nó, xem như ban thưởng.