Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 708: Đàn trùng màu đen



Ngữ Điệp thè lưỡi, đương nhiên không phải cô cảm thấy Dao Dao kém hơn An Ninh, chỉ là thuận miệng nhắc vậy thôi, trong lòng cô, tự nhiên Dao Dao mới là người lợi hại nhất, cả Hoa quốc, không, là người mạnh nhất thế giới!

Ôn Dao hoàn toản không biết mình có địa vị gì trong suy nghĩ của Ngữ Điệp, mặc dù có Đại Hoàng, nhưng nhiệt độ rất cao, Ôn Dao không muốn phơi nắng dưới ánh mặt trời, cho nên thành thành thật thật đi theo Hạ Y Huyên lên xe bọn hắn.

Trên đường đi thảm thực vật rất thưa thớt, liếc nhìn lại tất cả đều là cát đá sa mạc rộng lớn, đừng nói Zombie, ngay cả động vật cũng không thấy con nào.

"Nói thật, hoành cảnh ở đây có chút gian khổ, nhưng rất an toàn đấy! Cô xem chúng ta đã lái xe hơn nửa ngày rồi, một bóng dáng quỷ cũng không nhìn thấy, ở căn cứ Hoa Nam cũng không có chuyện tốt như vậy."

Chiến sĩ ngồi ở vị trí ghế lái nhìn qua sa mạc mênh mông bên ngoài cửa sổ, có chút cảm thán.

Lúc bình thường bọn hắn làm nhiệm vụ, chú ý đầu tiên không phải Zombie, mà là những sinh vật biến dị không chỗ nào không có kia.

Đặc biệt là những dị thực có tính công kích ẩn nấp trong bóng tối kia, có đôi khi thật làm người ta khó lòng phòng bị, nào có nhẹ nhàng như lúc này.

"Nhưng nơi này thật sự quá khô ráo rồi, lại còn nóng, tôi vẫn là tình nguyện ở trong căn cứ thôi."

Nếu không có Tiểu Tiểu, Hạ Y Huyên cảm thấy nói không chừng mình không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy.

Trên đường đi cũng không gặp bao nhiêu chướng ngại vật, chỉ một ngày thời gian, bọn hắn đã cách căn cứ Hoa Tây hơn hai trăm km rồi.

Nhưng mục tiêu đầu tiên của bọn họ cũng không phải căn cứ Hoa Tây, mà là một căn cứ hạng trung cách căn cứ Hoa Tây không xa.

Nói là căn cứ hạng trung, nhưng so với các căn cứ cỡ trung ở vùng trung bộ và phía đông, căn cứ này rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, khoảng giữa căn cứ cỡ trung và loại nhỏ.

Trước đó bọn họ đã trao đổi xong, trước tiên dò xét tình huống căn cứ này trước, tốt nhất có thể từ căn cứ này có được một ít sự tình về căn cứ Hoa Tây, dù sao trước mắt tin tức bọn hắn nắm giữ quá ít, không tiện tùy tiện hành động.

Thời gian tốt nhất tự nhiên là buổi tối, bây giờ tất cả bọn họ đều ngừng lại cách căn cứ kia không đến một trăm km, chuẩn bị đêm khuya ra tay hành động.



Lúc này hoàn cảnh chung quanh đã không còn hoàn toàn là cát đá sa mạc, mà đã xuất hiện không ít thực vật màu xanh, xa xa còn có vài ngọn núi màu xanh, ngẫu nhiên còn có côn trùng bò qua bên chân bọn họ.

Các chiến sĩ tùy ý ngồi dưới đất, vừa nhìn trời chiều vừa lấy thuốc dinh dưỡng trong túi ra, bầu không khí rất náo nhiệt.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, mọi người đắm chìm trong ánh sáng chiều tàn ngũ sắc, cả người dường như đều được độ lên một tầng màu vàng.

Ôn Dao yên tĩnh ngồi cùng một chỗ với Hạ Y Huyên, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống thuốc dinh dưỡng, bây giờ thuốc dinh dưỡng của căn cứ đã trải qua mấy lần cải tiến, hương vị càng ngày càng tốt, Ôn Dao cũng không còn bài xích như trước nữa.

Đột nhiên, Ôn Dao thu thuốc dinh dưỡng còn chưa uống xong vào không gian, sau đó cả người đứng lên, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.

Động tác của Ôn Dao kinh động đến Ngữ Điệp đang nói chuyện phiếm cùng Hạ Y Huyên, cô vốn sửng sốt, sau đó phút chốc nghĩ tới điều gì, theo sát Ôn Dao đứng lên, vừa cảnh giác nhìn chung quanh vừa nói: "Dao Dao, em phát hiện cái gì?"

Động tác đột ngột của các cô dẫn đến sự chú ý của những người khác, không đợi bọn họ mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên một chiến sĩ quát to một tiếng, cả người đứng bật dậy, phất tay vỗ mạnh vào bắp đùi của mình.

"Làm sao vậy?!"

Chuyện này khiến những người khác cả kinh, đem lực chú ý đặt trên người hắn, mà hành vi của đối phương cũng làm cho tất cả mọi người đều đứng lên hết, từng người dựa vào nhau, bày ra tư thế phòng ngự, cảnh giác chú ý đến chung quanh.

Mà lúc này, một giọng nói hơi hoảng sợ khác đột nhiên vang lên: "Mọi người coi chừng, trong cỏ có côn trùng!"

Trong lòng mọi người cả kinh, vội cúi đầu, quả nhiên phát hiện có vô số côn trùng màu đen từ trong cỏ và lòng đất chui lên, sau đó phe phẩy đôi cánh hơi mờ, đánh đến bọn họ!

Vốn bãi cỏ vàng xanh giao nhau đột nhiên toát ra một đoàn côn trùng màu đen khí thế hung hăng, có lẽ không có ý tốt đến thăm nhà.

Tuy đàn côn trùng màu đen tập kích hết sức bất ngờ, đánh mọi người trở tay không kịp, nhưng người có mặt ở chỗ này thấp nhất cũng là dị năng giả cấp năm, đã tham dự vô số nhiệm vụ cùng chiến đấu, mỗi người đều có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú.

Ngoại trừ lúc đầu hơi hỗn loạn, rất nhanh đã ổn định lại, bắt đầu tiến hành phản kích hữu hiệu.

Cấp bậc đàn côn trùng màu đen biến dị này cũng không cao, lực công kích và phòng ngự cũng không xuất sắc gì cho lắm, nhưng thắng ở số lượng nhiều, tre già măng mọc, căn bản không sợ chết.



Hơn nữa chung quanh bọn họ cũng xuất hiện bầy côn trùng rậm rạp chằng chịt, bọn chúng đoàn đoàn bao vây, cứ như thủy triều màu đen vọt tới mọi người.

Ôn Dao căn bản cũng không ra tay, Ôn Dao được bảo vệ tận cùng bên trong nhất, trong bọn họ đều nhờ có dị năng giả hệ hỏa phát ra, chính mình lập tức làm quần chúng ăn dưa một trận.

Lần này côn trùng đối với một đoàn người Ôn Dao cũng không có bao nhiêu khó khăn, trong đó có An Ninh ra tay bắt mắt nhất.

Một đóa hoa sen băng sáng long lanh bay ra từ trong tay An Ninh, cánh hoa ở giữa không trung hóa thành hơn mười khối băng tinh, vọt tới về hướng đám côn trùng biến dị trên mặt đất!

Mà lúc băng tinh tiếp xúc với đàn côn trùng biến dị kia, hàn ý tràn ngập, dùng băng tinh làm trung tâm, hàn băng nhanh chóng lan tràn, đông cứng toàn bộ khối côn trùng màu đen này!

Hơn mười khối băng tinh hỗ trợ lẫn nhau, phía trước An Ninh tất cả côn trùng biến dị đều biến thành tảng băng điêu khắc óng ánh sáng long lanh, dưới ánh trời chiều ánh chiết xạ ra ánh sáng màu vàng.

"Chậc chậc, chiêu thức này của An Ninh còn rất xinh đẹp đấy nha! Đóa hoa băng kia còn rất thật nữa, làm ra cũng không dễ đâu. Chiêu thức đẹp mắt, lực công kích cũng cường, phạm vi quần công lớn, không hổ là dị năng giả hệ băng mạnh nhất căn cứ Hoa Trung! Đây tuyệt đối không lẫn lộn đi đâu được."

Hạ Y Huyên đứng bên người Ôn Dao cũng không ra tay, mà đang ở một bên xem những người khác biểu hiện, thỉnh thoảng đưa ra lời bình, cảm thấy chiêu thức ấy của An Ninh vẫn rất kinh diễm đấy.

Cô cũng không phải lười biếng không làm việc, một là vì côn trùng biến dị này nhìn có vẻ nhiều, nhưng cũng không khó đối phó, những người khác hoàn toàn ứng phó qua được, hai là cô cũng có chút bất đắc dĩ với loại côn trùng đầu nhỏ này, dù sao dị năng của cô thật không thuận tiện đối phó với bọn chúng.

Chiêu thức dị năng giả đa phần đều tự nghĩ ra đấy, chỉ có điều rất nhiều chiêu thức đơn giản cơ bản đều trùng hợp.

Mà trong quân bộ sẽ tổng kết những chiêu thức này, lựa chọn sử dụng chiêu thức nào thực dụng nhất hữu hiệu nhất truyền thụ cho mọi người, nhưng phúc lợi này chỉ giới hạn trong quân đội và trường quân đội mà thôi, dị năng giả bình thường chỉ dựa vào bản thân là chính.

Điều này cũng dẫn đến một khuynh hướng, chính là chiêu thức của các chiến sĩ dị năng phần lớn rõ ràng, chú ý một chiêu gϊếŧ địch, tận hết khả năng lớn nhất phát huy tác dụng của dị năng.

Mà dị năng giả bình thường có không ít người truy cầu hiệu quả hoa lệ, có vài người thậm chí còn yêu thích sử dụng chiêu thức khó tưởng tượng, ưa thích làm ra động tĩnh lớn, tốt nhất là loại có thể làm lóe mù mắt kia. Nhưng nhiều chiêu thức càng vượt sức tưởng tưởng càng khó, bởi vì phải chú ý chặt chẽ đến độ khống chế, vậy thì càng có quan hệ đến tinh thần lực.

Cho nên như loại chiêu thức của An Ninh vừa đẹp mắt lại có uy lực mạnh thế này cũng không thấy nhiều, cũng khó trách Hạ Y Huyên phát ra cảm thán như vậy.