Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 169: Không Gian Tai Hại



Trên đường suy nghĩ, dọc đường Ôn Minh không thể không thừa nhận Tề Cảnh Huy nói đúng, cậu quá mức khẩn trương em gái rồi, luôn xem nhẹ thực lực của em gái, lại không ngờ rằng con bé đã có thể sớm độc lập ứng phó các loại vấn đề.

Cho nên thật sự để em ấy một mình đi sao?

Dù thế nào vẫn có chút lo lắng!

Vùng vẫy hồi lâu, Ôn Minh cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng cậu từ chỗ Tề Cảnh Huy làm ra một bộ thiết bị thông tin vệ sinh cho Ôn Dao, để cô cách vài ngày gọi điện thoại về báo bình an.

Nhìn một rương lớn đồ vật, Ôn Dao bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nhìn Ôn Minh dạy cô làm thế nào sử dụng, thẳng đến khi cô xác định đã học xong biểu thị một phen Ôn Minh mới yên lòng.

Từ lúc biết Ôn Dao muốn đi ra ngoài, Ngữ Điệp bắt đầu một tấc cũng không rời theo sát Ôn Dao, mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng trong ánh mắt tội nghiệp để lộ ý tứ rất rõ ràng: cầu mang!

Tuy Ngữ Điệp lớn hơn Ôn Dao ba tuổi, nhưng có thể là do khi đó lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dao, lại thêm Ôn Dao giúp cô gặp được Tiểu Ảnh, còn đồng ý để cô đi thẻo cả nhà bọn họ, cho nên Ngữ Điệp đối với Ôn Dao thật ra có một loại tâm lý nhưng thật ra là có một loại tình cảm chim non đấy.

Nhìn Ngữ Điệp vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau mình, mặt Ôn Dao có chút đen rồi, ngược lại Ôn Minh cảm giác mình phát hiện một biện pháp tốt.

"Dao Dao, em mang Ngữ Điệp cùng đi đi, con bé cũng rất lợi hại, hơn nữa trên đường hai người các em cũng có thể làm bạn nha." Ôn Minh ở một bên hát đệm nói.

Nghe Ôn Minh nói như vậy, Ngữ Điệp nở nụ cười ngượng ngùng với cậu, sau đó tiếp tục mở to hai mắt vô tội nhìn Ôn Dao.

Ôn Dao thở dài, nhẹ gật đầu, được rồi, cô ấy muốn đi thì đi thôi.

Đã nhận được Ôn Dao đồng ý Ngữ Điệp lập tức vui vẻ chạy đi thu dọ hành lý của mình, mà nghe được tin tức Hạ Y Huyên biểu thị mình cũng muốn đi, lại bị tất cả mọi người phản đối.

Hạ Y Huyên cũng biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, tuy cô biết chút công phu quyền cước, kỹ năng bắn súng cũng không tệ, nhưng theo chân em gái nhỏ ra ngoài nhất định sẽ cản trở, cho nên cô cũng chỉ nói mà thôi.

Ôn Dao lưu lại cho Ôn Minh một hộp thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp và một hộp thuốc khôi phục thể lực sơ cấp, đều là trước đó cô sử dụng thực vật biến dị luyến chế thành đấy, đồng thời cũng đưa cách điều chế thuốc khôi phục thể lực cho cậu.

Sau khi sắp xếp tất cả đồ vật xong, Ôn Dao mang theo Ngữ Điệp ngồi trên Đại Hoàng, đưa mắt nhìn bọn người Ôn Minh ở cửa cổng quân khu đi ra căn cứ...

**

Căn cứ Hoa Trung

An Ninh đi từ hiệp hội dị năng giả ra, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa cao ốc hiệp hội, vẻ mặt mang hàm ý không rõ.

Ở kiếp này biến hóa quá lớn, kiếp trước căn bản cũng không có hiệp hội dị năng giả, hơn nữa phát hiện cũng không sớm như vậy, nhưng ở kiếp này cái gì cũng đều xảy ra trước thời hạn, sớm phát hiện phương pháp tinh lọc tinh hạch, sớm phát hiện thực vật biến dị có thể ăn, sớm...

Rất nhiều chuyện khác hẳn khiến An Ninh thoáng nghi ngời, bài viết kia của cô có thể phát sinh biến hóa lớn như thế sao?

Mà lúc bên trên phái người đảm đương hiệp hội dị năng giả, rất nhiều người cũng không thèm nể mặt mũi, mà đề cử Tần Thiếu Minh làm hội trưởng, nhưng hắn từ chối.

Hơn nữa người cấp trên phái đến giống như có quan hệ không tệ lắm với cao tầng căn cứ, cũng quen biết với Tần Thiếu Minh, cho nên dưới nhiều phương ủng hộ ngược lại thuận lợi lên làm hội trưởng.

Cô nghe nói mấy căn cứ khác cũng không phải rất thuận lợi, toàn bộ người chống lại, cuối cùng lên làm hội trưởng đều là dị năng giả của căn cứ đó.

Cũng may chức vụ hội trưởng này cũng không có yêu cầu quá nhiều, đa phần thời điểm đều trợ giúp căn cứ tiến hành một vài quản lý, bởi vậy mọi người đối với hắn không có phản cảm quá lớn.

Thở phào một hơi, An Ninh vừa đi về hướng nhà mình vừa nghĩ đến chuyện hội trưởng đã nói với cô, cô muốn mang theo tiểu đội tham gia hay không...

"Chị!" "Đội trưởng!"

Suy nghĩ của An Ninh bị cắt đứt, nâng mắt lên nhìn em trai của mình đi cùng với các đội viên khác, xem dáng vẻ là muốn đi ra ngoài.

"Các người đi đâu đây?"

"Chị, chúng em chuẩn bị qua bên sàn thi đấu xem, nghe nói có một gia hỏa lợi hại mới đến, chúng ta chuẩn bị đi qua đó xem đến cùng có bao nhiêu lợi hại." An Cát vừa cười vừa nói.

Sân huấn luyện và sàn đấu ở căn cứ Hoa Trung đều là cô cùng Tần Thiếu Minh đề nghị tu kiến đấy, kiếp trước ở căn cứ Hoa Nam tư lệnh Tề cưỡng chế yêu cầu tu kiến những cái này, có tác dụng rất trọng yếu đối với việc nâng cao giá trị vũ lực của căn cứ.

Đáng tiếc chính là vừa bắt đầu căn cứ trưởng trong một lần bị chuột biến dị tập kích đã chết, sau đó căn cứ trưởng Lưu lên đài cùng tư lệnh Tề quả thật chính là không hợp, so với trước càng thêm nghiêm trọng, thường xuyên phát sinh xung đột, về sau...

An Ninh lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện trước kia, dặn dò bọn hắn cẩn thận một chút, sau đó đi vào phòng của mình.

Đóng cửa kỹ càng, An Ninh lách mình tiến vào không gian, vừa đi vào một đoàn ánh sáng màu trắng liền lao về phía cô, vây quanh cô vài vòng mới an tĩnh lại.

"Vân Lưu, chị gieo trồng những thực vật biến dị kia thế nào rồi?"

Nghe được chủ nhân hỏi cái này, đoàn ánh sáng rõ ràng mờ đi một chút, dường như có chút xấu hổ, một hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: "Thực xin lỗi... Chủ nhân, loại thực vật này cần năng lượng cùng linh khí hoàn toàn khác hẳn, căn bản ta không có cách nào... làm cho chị thất vọng rồi..."

An Ninh thật có chút thất vọng, từ trước đếngiờ cô không có nghĩ qua vấn đề năng lượng khác nhau này, thẳng đến một lần cô vô tình lấy trái cây trong không gian trồng phân chia cho đội viên nhà mình, mà lời của bọn hắn khiến cô đổ mồ hôi lạnh cả người.

"Đội trưởng, trái cây này của chị từ đâu có thế? Bây giờ ở trong tận thế cón có trái cây thế này? Không phải đều biến dị sao?"

Lúc này cô mới kịp phản ứng, không gian sản xuất đồ khác hẳn với đồ vật bên trong tận thế!

Không chỉ nói tận thế, chỉ so với trái cây trước tận thế cũng muốn xịn hơn quá nhiều, theo cách nói của Vân Lưu chính là chứa đựng một lượng linh lực nhỏ ở bên trong, đối với thân thể mới có lợi.

Nhưng đối với An Ninh mà nói lại không phải tin tức rất tốt, vậy thì biểu thị cô không thể đơn giản mang thứ gì đó ra ngoài cho người khác rồi, nếu bị những người khác phát hiện bí mật của cô, cô cũng không biết bị đối xử như thế nào.

Cũng may lần kia đội viên của cô cũng không hoài nghi gì, đều tưởng rằng trước tận thế cô thu vào không gian.

Nhưng An Ninh không cam lòng gieo trồng trong không gian cứ lãng phí như vậy, cô lại để Vân Lưu thử xem có thể gieo trồng những thức ăn biến dị kia hay không, nhưng hiện tại Vân Lưu nói với cô không được, chẳng lẽ không gian này sau này chỉ có thể để tồn những thứ kia thôi sao?

Nhìn thấy sắc mặt An Ninh không tốt lắm, Vân Lưu cảm xúc cũng có chút sa sút rồi, nó lại vây quanh An Ninh vòng vo vài vòng, đề nghị nói: "Chủ nhân, người có muốn lấy chút ít tinh hạch hay không? Tinh hạch trước đó đều đã tinh lọc xong rồi."

An Ninh dứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu đi, tự an ủi mình, tốt xấu gì cũng khá hơn kiếp trước rất nhiều, cô có không gian nữa, có thể tinh lọc tinh hạch, còn có thể đi vào chạy trốn...

Cầm tinh hạch lên, cô nhớ tới bốn năm sau mới xuất hiện khoáng thạch, nếu như lúc ấy cô nghe nói là sự thật, như vậy những khoáng thạch kia hiện tại đã sớm có rồi, chỉ là không có bị phát hiện mà thôi, cho nên, cô có phải nên sớm đi tìm kiếm hay không?

Thế nhưng lúc ấy cô chỉ là một dị năng giả bình thường, căn bản tiếp xúc không đến tin tức kỹ càng, đây là trong lúc vô tình nghe được người khác nói, cô cũng không biết những khoáng thạch kia là bị phát hiện ở nơi nào nữa!

An Ninh quyết định gần đây cẩn thận nhớ lại kỹ càng tình hình lúc đó, xem có thể tìm được manh mối nào khác hay không, nếu như có thể, cô hy vọng có thể sớm chút tìm được...