Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 170: Qua Đêm Núi Rừng



Tỉnh Túc Nam cách căn cứ Hoa Nam xa xôi, so với lần đi căn cứ A3 còn muốn xa hơn một ít, hơn nữa căn cứ Hoa Nam ở hướng Tây Bắc, tương đối mà nói nó cách gần căn cứ Hoa Trung hơn.

Hai người Ôn Dao đã ra căn cứ Hoa Nam hai ngày rồi, căn cứ bản đồ, Ôn Dao lập kế hoạch đưa ra con đường thuận tiện nhất, có đường cái đi đường cái, không có đường cái để Đại Hoàng xuyên núi vượt đèo hoàn toàn không có vấn đề.

Trên đường đi không có gặp được người sống nào, ngược lại gặp không ít Zombie, căn bản không cần Ôn Dao ra tay,Tiểu Tiểu cùng Đại Hoàng đều vô cùng tích cực.

Sau khi biết rõ thứ đồ ăn sáng lóng lánh mà nó yêu thích chính là từ trong đầu thú hai chân buồn nôn này sinh ra, Đại Hoàng đối với việc giết Zombie vô cùng nhiệt tình, có đôi khi cùng Tiểu Tiểu tranh đoạt đi lên.

Lúc chiều các cô tiến vào một mảnh núi rừng, đến buổi tối vẫn chưa ra khỏi, bởi vậy các cô phải ngủ một đêm trong núi rừng rồi.

Tìm được một chỗ đất trống bằng phẳng khô ráo, sau đó Ôn Dao mang theo Ngữ Điệp góp nhặt một ít nhánh cây khô, phân phó Đại Hoàng đi bắt một ít động vật, lại để Mạn Mạn đi tìm một ít trái cây có thể ăn, sau đó đốt đống lửa lên.

Ngữ Điệp từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua những chuyện này, cô tò mò đi theo sau lưng Ôn Dao xem cô bé làm như thế nào.

Trong miệng Đại Hoàng ngậm trong mồm một con thú biến dị như dê đi đến, con thú hình dê biến dị này có hình thể rất lớn, trên đầu có sừng bén dọn hướng lên phái trên, da lông màu trắng rất là xinh đẹp.

Trên cổ của nó có miệng vết thương rất sâu, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Đại Hoàng để thi thể dê biến dị ở trước mặt Ôn Dao, sau đó nằm sấp cách xa đống lửa.

Ôn Dao lấy ra tấm màn từ trong không gian, ngồi xổm trước thi thể bắt đầu phân giải, mà Ngữ Điệp ngồi ở một bên nâng quai hàm lẳng lặng nhìn xem.

Ngay từ đầu động tác Ôn Dao có chút không thạo, thời gian dần qua càng ngày càng thuần thục, không bao lâu liền tách toàn bộ da dê ra.

Thả nước rửa sạch, Ôn Dao bắt đầu cắt thịt thành khối, sau đó xuyên qua nhánh cây đã gọt tốt, gác ở trên lửa bắt đầu nướng thịt.

"Dao Dao, em thật là lợi hại! Cái gì cũng làm được!" Trong giọng nói Ngữ Điệp tràn ngập khâm phục, đồng thời lại có chút xấu hổ.

Cô vốn nghĩ đến đi theo Dao Dao ra ngoài có thể để bảo vệ cô bé, chiếu cố cô bé, dù sao mình lớn hơn cô bé, không phải sao?

Thế nhưng không nghĩ tới, kết quả được chiếu cố lại là mình, Dao Dao cái gì cũng đều biết, mà cô thì cái gì cũng không biết.

"Dao Dao, chị đến thử xem, có thể chứ?" Không biết, có thể học, trước kia cô chưa từng tiếp xúc qua, bây giờ học cũng không muộn.

"Ừm." Ôn Dao gật gật đầu, mở ra vị trí cho cô, đồng thời ở một bên chỉ điểm, nói cho cô làm thế nào dùng ít sức nhất để cắt.

Tuy Ngữ Điệp chưa từng làm qua sinh vật còn sống này, nhưng lúc Ảnh Điệp huấn luyện cơ bắp bẫn còn ghi nhớ lại, cũng không lâu lắm cô đã có thể có hình có dạng rồi.

Thấy Ngữ Điệp tiến vào con đường đúng đắn, Ôn Dao bắt đầu chuyên chú nướng thịt.

Trong không gian còn có một chút phối liệu, Ôn Dao lấy muối rắc một ít lên thịt nướng bắt đầu xì xì hơi, trong không khí cũng bắt đầu phiêu tán mùi thơm mê người.

Xa xa Đại Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ được đứng lên, chậm rãi đi đến đối diện Ôn Dao, nằm xuống bên cạnh trước đống lửa. Đôi mắt như chuông đồng kia của Đại Hoàng nhìn chằm chằm vào thụt nướng bên trên lửa đỏ, nước miếng không tự chủ chảy ra, nhìn vẻ ngoài còn có mấy phần buồn cười.

Tiểu Tiểu cũng đồng dạng bị mùi thịt hấp dẫn đến, nó vòng vèo uốn lượn ghé vào bên cạnh Đại Hoàng, lưỡi rắn càng không ngừng phun ra nuốt vào, thật sự hận không thể trực tiếp nhào tới.

Ôn Dao thành thạo chuyển động thịt nướng trong tay, khiến chúng nó được nướng càng thêm đều đều. Không bao lâu, màu sắc bên ngoài thịt nướng dần dần biến thành màu vàng kim óng ánh, trong mùi thơm nồng nặc còn toát ra một chút mùi khét, làm cho người ta không nhịn được chép miệng nuốt nước miếng.

Tiểu Tiểu cùng Đại Hoàng đều có chút rối loạn, nhưng chủ nhân không có mở miệng chúng cũng không dám lộn xộn, chỉ là trong mắt ánh sáng càng sáng hơn rồi, đồng thời cả người nghiêng về phía trước, hoàn toàn đã quên chính mình ghét lửa nhất.

Cuối cùng Ôn Dao lật qua lật lại thịt nướng vài cái, sau đó lấy chúng xuống, Ngữ Điệp đem thịt nướng chính mình xuyên xong gác lên đó.

Ôn Dao nướng bốn miếng thịt lớn, cô cho Tiểu Tiểu cùng Đại Hoàng hai miếng lớn nhất, còn lại hai miếng đưa cho Ngữ Điệp một miếng.

Nhìn thấy thịt nướng bay đến chính mình, Tiểu Tiểu cùng Đại Hoàng đồng thời mở ra miệng rộng.

Thân thể Tiểu Tiểu nhảy chổm lên phía trên, cả miếng thịt bị nó một ngụm nuốt vào, thậm chí có thể nhìn từ chỗ cổ của nó thấy được vị trí của miếng thịt đó, nhìn nó từ từ trôi xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Mà Đại Hoàng một ngụm cắn sau đó cũng không trực tiếp nuốt vào, mà từng miếng từng miếng dần dần gặm, có đôi khi còn rung đùi đắc ý, dường như đang thưởng thức.

Đã ăn xong phần của mình Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng còn chưa ăn xong phần kia, thân thể lắc lư trái phải, giống như đang tìm thời cơ muốn cướp thực.

Đại Hoàng ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Tiểu, đem thịt thu thu đến bên trong, dưới miệng tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn thả ra vài lưỡi dao gió vây quanh bên người.

Ôn Dao không để ý đến hai con thú khế ước, cô xé một ít thịt xuống, bỏ vào trong miệng nhai từ từ chậm nuốt. Thịt rất thơm, có một loại trong veo mà thịt thú khác không có, từ giữa hàm răng cắn hợp lại, từng chút một nước thịt chậm rãi chảy ra, làm cho thứ mỹ vị đặc biệt này phát ra toàn bộ trong khoang miệng, cũng lấp đầy mỗi một tấc vị giác.

Từ từ ăn xong thịt nướng, Ôn Dao lại cầm trái cây Mạn Mạn hái về cắn một cái, nước trái cây bị cắn chảy ra, chua chua ngọt ngọt.

Giải trừ đầy mỡ trong miệng, Ôn Dao lấy ra lều vải bắt đầu sắp đặt chỗ ngủ, lều vải này là sản phẩm của đại lục Ella, ngoại trừ vật liệu bên ngoài có chút đặc thù, cũng không có tác dụng của nó rồi.

Ngữ Điệp học bộ dáng Ôn Dao nướng thịt trước đó, đôi mắt của Tiểu Tiểu và Đại Hoàng - trông mong nhìn chằm chằm vào, đáng tiếc lúc đầu kỹ thuật không thuần thục, thịt nướng cháy rồi, lần thứ hai mới khá hơn một chút.

Ôn Dao đem da lông dê biến dị và sừng xoáy xử lý sơ, rồi bỏ vào trong không gian, nói không chừng sau này lại dùng, dù sao ở đại lục Ella, rất nhiều thứ trên người ma thú đều có tác dụng, thú biến dị trên trái đất nói không chừng cũng như thế.

Đêm khuya, bức màn đêm tĩnh mịch bao trùm toàn bộ núi rừng, bên ngoài lều thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió từng cơn, xa xa còn có tiếng xột xoạt.

Ôn Dao xếp bằng ở lều vải bên trái mở choàng mắt, cô một phát kéo Ngữ Điệp vừa chìm vào giấc ngủ không lâu trực tiếp chạy ra khỏi lều vải.

"Rẹt —— "

Ngay vào lúc các cô lao ra khỏi lều vải, vào giây phút đó một bóng đen cực lớn từ trên cây nhảy xuống, xé rách cả chiếc lều vải sau đó một lần nữa nhảy dựng lên.

Còn chưa đứng vững, Ôn Dao cảm thấy có cái gì đánh úp về phía các cô, trở tay vung lên, một màn chắn nước ngăn ở phía sau lưng các cô, đợi các cô xoay người, mới phát hiện tấm màn chắn nước biến thành màu xanh nhạt.

Có độc!

Ôn Dao đem tấm màn chắn nước chứa nọc độc hóa thành mũi tên nước, bắn về phía đoàn bóng đen kia. Thân hình bóng đen cực kỳ linh hoạt, ở giữa không trung tới lui tránh qua, tránh né tất cả mũi tên nước phóng tới.

Mượn ánh sáng yếu ớt, Ôn Dao nhìn thấy rõ bộ dáng của bóng đen cực lớn kia —— phần bụng hình bầu dục cực lớn, đầu nhỏ bé, phần đuôi có một sợi bạch tuyến xâu trên tàng cây, hơn nữa bốn cặp chân lông xù nhảy vọt, thứ này rõ ràng là một con nhện biến dị cực lớn!