Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 168: Phải Thay Đổi Bản Đồ



Ôn Dao vừa mở cửa ra, Tiêu Xuyên liền đẩy xe lăn lao đến, giọng điệu lo lắng hỏi thăm: "Thế nào rồi?"

Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, sắc mặt hắn vui vẻ, đẩy Ôn Dao qua bên cạnh, xông thẳng vào phòng.

Hạ Y Huyên ôm lấy Ôn Dao bị hắn đẩy ra, trừng mắt liếc trong phòng, giọng điệu vô cùng khó chịu: "Cái người này, qua cầu rút ván mà!"

Nói xong vội vàng hỏi em gái nhỏ nhà mình có chỗ nào không thoải mái hay không, còn dùng tay thăm dò trán Ôn Dao.

Ôn Dao gỡ tay cô xuống, khẽ lắc đầu, ra hiệu chính mình không sao.

"Cảnh San kia thật sự không có việc gì rồi hả?" Hạ y Huyên nhỏ giọng hỏi.

"Ừm."

"Dao Dao, làm sao em lại lợi hại như vậy!" Hạ Y Huyên chấn kinh rồi, thì ra em gái nhỏ thật đúng là dị năng giả hệ tinh thần. Trời ạ, người so với người làm thế nào lại có chênh lệch lớn như vậy?! Cô còn không có một dị năng nào cả đây này!

Còn chưa chờ Hạ Y Huyên nói cái gì nữa, Tiêu Xuyên liền đi ra, hốc mắt hắn có chút đỏ hồng, khóe miệng nặng nề như được rút đi xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm.

Tiêu Xuyên cẩn thận nói cảm ơn Ôn Dao, thoáng chần chờ, vẫn mở miệng hỏi: "Cảnh San... lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại? Đã hoàn toàn không có vấn đề gì rồi hả?"

Ôn Dao nghĩ nghĩ, đơn giản trả lời hắn: "Hai ngày nữa, không có vấn đề lớn, nhưng tinh thần lực bị hao tổn rồi."

Tiêu Xuyên gật gật đầu, tinh thần lực bị hao tổn là chuyện nhất định, bây giờ tạm thời còn không biết tinh thần lực bị hao tổn có phương pháp gì để nhanh chóng phục hồi, chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi.

Tiễn bọn họ ra cửa cổng, Tiêu Xuyên nhận một chiếc túi từ trong tay Lữ Tiêu Tiêu đưa cho Ôn Dao: "Đây là thù lao, cũng là một chút tâm ý của chúng ta."

Ôn Dao không chút khách sáo nhận lấy, cô không mở ra xem, nhưng cô biết rõ bên trong đựng gì – một túi lớn tinh hạch.

Nhìn thấy Ôn Dao lưu loạt nhận lấy không có bộ dáng ra vẻ gì, Tiêu Xuyên cười cười ôn hòa, sau đó nhìn về phía Cố Minh Duệ: "Đội trưởng Cố, cậu yên tâm, tôi sẽ tuân thủ ước định, sẽ không có những người khác biết rõ chuyện này."

Cố Minh Duệ gật đầu, đây cũng là yêu cầu của cậu, bây giơ Ôn Minh cũng không quá hi vọng em gái của cậu bị quá nhiều người chú ý, đối với tình hình trước mắt mà nói đó cũng không phải chuyện tốt.

"Đương nhiên, sau này có chuyện gì cũng có thể đến tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ tận hết khả năng giúp đỡ, đồng thời hy vọng sau này có cơ hội cùng hợp tác với đội trưởng Cố."

Cố Minh Duệ bắt tay với Tiêu Xuyên một lần nữa, thể hiện vô cùng tình nguyện.

Về đến quân khu Ôn Dao ném tinh hạch cho bọn Đại Hoàng, cô cũng không quá cần những vật này.

Tiếp đó Ôn Dao tự nhốt mình trong phòng ba ngày, dùng thời gian này tinh luyện thuốc khôi phục thể lực sơ cấp, sau đó, cô đưa ra yêu cầu ra ngoài với Ôn Minh.

"Cái gì?! Ra căn cứ? Em muốn đi đâu?"

Ôn Minh vừa mới ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ trở về, lại bị chính em gái ruột của mình làm cho hoảng sợ, đang êm đẹp ra căn cứ làm cái gì?

Ôn Minh lau lau mồ hôi trên trán, có chút mệt mỏi ngồi ở một bên ghế, ngoắc Ôn Dao ngồi bên cạnh.

"Dao Dao, em muốn đi cái đó à? Nếu như em buồn bực có thể cùng mấy người Minh Duệ cùng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hoặc lần sau anh làm nhiệm vụ cũng có thể mang em đi."

Ôn Dao thấy Ôn Minh vẫn còn có chút thở, vì vậy móc ra một ống thuốc màu đỏ đưa cho cậu.

Ôn Minh tiếp nhận ống thuốc, để ở trước mắt nhìn kỹ một chút, sau đó không chút do dự một ngụm rót hết vào trong miệng.

Thuốc vừa vào miệng, Ôn Minh cũng cảm giác được một dòng nước ấm bắt đầu chảy về khắp các nơi trong cơ thể, cả người trở nên ấm áp hơn, vốn cơ bắp đang mỏi mệt đau nhức cũng chầm chậm bình phục lại, sau đó Ôn Minh khẽ dựa, thở dài ra một hơi.

Một lát sau, Ôn Minh cảm thấy mệt mỏi trước đó của mình đã bị quét sạch, ra ngoài làm thêm một lần nhiệm vụ cũng hoàn toàn không có vấn đề.

"Dao Dao, cái này là thuốc gì?"

Ôn Minh sợ hãi thán phục liên tục, quá thần kỳ, quả thật rất nhanh khôi phục thể lực à, đầu em gái đến cùng làm sao lớn lên vậy? Sao có thể chế tạo được loại thuốc thần kỳ thế này?

"Thuốc khôi phục thể lực sơ cấp."

"À, thế... không đúng, không được nói sang chuyện khác." Ôn Minh kịp phản ứng, tiếp tục chủ đề phía trước: "Rốt cuộc em muốn đi đâu?"

Tròng mắt Ôn Dao loạn chuyển lòng vòng, không nói chuyện.

Nhưng Ôn Minh lại đoán được điều gì xảy ra: "Sẽ không phải nơi rất xa mà em muốn đi một mình đấy chứ?! "

Đoán được ý định của Ôn Dao như thế nào Ôn Minh cũng không đồng ý, nhưng Ôn Dao lại biểu thị: ngại quá, em chỉ thông báo cho anh biết thôi, không phải đến xin anh đồng ý đâu đấy.

Ôn Minh cảm thấy đầu có chút lớn rồi, cậu biết rõ nếu em gái thật sự muốn đi ra ngoài, cậu thật đúng không thể ngăn cản được con bé, nhưng một mình đi ra ngoài dù thế nào cũng quá nguy hiểm!

Không có cách nào, cậu lôi kéo em gái đi tìm Tề Cảnh Huy, hi vọng hắn với tư cách người lớn tốt xấu gì cũng có thể thuyết phục được em gái.

Đáng tiếc, gần đây Tề Cảnh Huy yêu thương Ôn Dao lại đồng ý!

Nhìn thấy Ôn Minh vô cùng khó hiểu thậm chí biểu lộ bất mãn, Tề Cảnh Huy hướng cậu khoát khoát tay, ra hiệu nói sau với cậu.

Ôn Minh đem lời muốn nói nuốt xuống, nhìn Tề Cảnh Huy nhẹ giọng hỏi Ôn Dao muốn đi đâu.

"Trác Sơn."

Tỉnh Túc Nam thành phố Nghi Nguyên núi Trác?

Tề Cảnh Huy lại hỏi thêm một vài vấn đề khác, nhưng Ôn Dao lại không trả lời, chỉ nói muốn đi tìm vài thứ.

Cuối cùng Tề Cảnh Huy lại để Ôn Dao đi trở về, muốn cô chuẩn bị tốt đồ đạc trước khi đi ra ngoài, đến lúc đó đưa cô đi ra ngoài.

Nhìn Ôn Dao đi xa, Tề Cảnh Huy mới quay người nhìn về phía Ôn Minh: "Như thế nào? Cảm thấy bác trước đó yêu thương con bé đều là giả dối? Cảm thấy bác không quan tâm con bé để một mình con bé đi đối mặt nguy hiểm?"

Ôn Minh mím môi không nói lời nào, nhưng biểu lộ lại cho thấy trong lòng của cậu chính là nghĩ như vậy.

"A, vớ vẩn!" Tề Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế làm việc của chính mình: "Con phải biết, trên thế giới này chính là có kỳ tài ngút trời như vậy, bọn hắn tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm chuyện mà những người khác tốn cả cuộc đời cũng không làm được.

Con càng phải hiểu rõ ràng, em gái của con, con bé chính là một người như vậy, con không thể dùng ánh mắt người bình thường đối xử với con bé, cũng không thể dùng yêu cầu người bình thường ràng buộc con bé.

Bác hỏi con, con cảm thấy bây giờ trong căn cứ ai có thể đánh thắng em gái của con?"

Ôn Minh lắc đầu, cậu không cho rằng trong căn cứ còn ai có dị năng có thể lợi hại hơn em gái của cậu.

"Thế thì được rồi, thực lực Dao Dao có, tâm trí cũng đầy đủ, có thể hiểu đúng sai, tự mình làm việc có nguyên tắc, ngoại trừ mới có năm tuổi hơi nhỏ một chút, đâu có chỗ nào không bằng những dị năng giả kia trong căn cứ rồi hả? Con đừng đem con bé thành trẻ con cái gì cũng đều không hiểu, con bé biết rõ chính mình đang làm cái gì."

"Chẳng lẽ lại để em ấy một mình đi ra ngoài? Bên ngoài ngoại trừ Zombie còn có thực vật biến dị và thú biến dị, em ấy lại đi đến thâm sơn cùng cốc, con cảm thấy như thế nào cũng phải có người đi theo cùng..." Ôn Minh vẫn có chút không yên lòng.

Tề Cảnh Huy trợn trắng mắt: "Như thế nào chính là một người một mình rồi hả? Con bé không phải có hai con thú biến dị bên người sao? Còn có Mạn Mạn, lực chiến đấu của bọn nó có thể mạnh hơn dị năng giả bình thường nhiều.

Con để người đi theo, đây là để cho người ta bảo hộ Dao Dao, hay để Dao Dao đi bảo hộ bọn hắn hả?"

Ôn Minh không nói, loại tình huống này... Thật đúng là có khả năng phát sinh!

"Được rồi, chính con trở về suy nghĩ thật kỹ, tuổi còn trẻ đừng có làm bà mẹ già, bản thân còn một đống chuyện chưa giải quyết xong kia kìa! Đừng quên ước định giữa chúng ta."

Tề Cảnh Huy phất phất tay, lại để Ôn Minh tự mình trở về suy nghĩ kỹ càng, bảo vệ em gái là nên làm, nhưng cũng không thể ngăn cản em gái muốn đi trên con đường của mình.

Đợi Ôn Minh đi rồi, Tề Cảnh Huy từ từ nhắm hai mắt vuốt vuốt huyệt thái dương, chuyện trong căn cứ nhiều lắm, bây giờ còn rất nhiều vấn đề không có giải quyết, hắn cần một thời cơ thích hợp để tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hỏi một trận!

Tên Triệu Khải Khang kia... Cũng nên tìm thời điểm dồn ép một lần...