Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 167: Phương Pháp Giải Quyết



"Anh có phải tìm nhầm người rồi hay không? Dao Dao nhà chúng tôi có thể giúp anh được cái gì?" Hạ Y Huyên không rõ thực lực của Ôn Dao lắm nên đưa ra nghi vấn, toàn bộ dị năng giả trong căn cứ cũng không thể giải quyết vấn đề của cô ấy, em gái nhỏ của cô có cách nào, sẽ không phải có âm mưu gì chứ?

Tiêu Xuyên cười cười không nói chuyện, mà nhìn qua Ôn Dao, chờ câu trả lời của cô.

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Xuyên, tuy vẻ ngoài hắn rất trấn định, thậm chí còn có thể nói đùa cùng bọn họ, nhưng tinh thần lực của hắn chấn động lại bại lộ cảm xúc sốt ruột và lo lắng của hắn.

Đưa tay cầm Mạn Mạn rút vào trong chén hấp thu xong sữa bò còn đang run rẩy, vẫy khô nước sau đó thả lại trên bờ vai, Ôn Dao đứng lên hướng Tiêu Xuyên gật gật đầu: "Đi thôi."

Nghe Ôn Dao trả lời, cuối cùng Tiêu Xuyên cũng lộ ra một nụ cười càng thêm chân thành hơn so với trước, hắn chuyển qua xe lăn, mang theo mọi người đi về nơi cầu thang bên kia.

Nơi cầu thang còn có một hành lang không có chướng ngại vật nào, nhìn ra được là phía sau tự mình tu sửa lại, để tiện cho Tiêu Xuyên tự mình đi lên xuống.

Tiêu Xuyên dẫn bọn họ đến một căn phòng ở lầu hai, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn mọi người vào phòng.

Gian phòng bài trí rất đơn giản, trên giường gần cửa sổ có một người cuộn mình, đang đắp chăn đưa lưng về phía bọn họ, bên cạnh đầu giường còn có một móc treo treo bình truyền dịch.

"Hai ngày trước cô ấy bắt đầu rơi vào hôn mê, hơn nữa sẽ không tự chủ cuộn lấy thân thể mình. Bởi vì không thể vào ăn uống, chúng tôi đi bệnh viện đổi một ít dịch dinh dưỡng truyền cho cô ấy, nhưng trong bệnh viện tài nguyên cũng không nhiều, chúng ta chỉ đổi lượng đến ba ngày."

Tiêu Xuyên vừa nhẹ giọng giải thích, vừa dẫn theo bọn hắn chuyển đến bên kia giường, nhìn thấy bộ dáng Cảnh San, Hạ Y Huyên nhịn không được bưng kín miệng của mình, sợ chính mình thất thanh kêu ra tiếng.

Nằm ở trên giường bộ dạng Cảnh San quả thật như thay đổi thành người khác so với trước kia.

Tóc khô héo, sắc mặt tái nhợt, đôi má gầy gò, dù cho hôn mê mi tâm cũng nhíu chặt một chỗ, dường như nhẫn nhục chịu đựng sự thống khổ nào đó.

Tiêu Xuyên đưa tay vén vén tóc của cô, lại giúp cô đắp lại chăn, lúc này mới mở ra vị trí cho Ôn Dao.

Trước đó dưới lầu Ôn Dao đã dùng tinh thần lực dò xét qua, bây giờ Ôn Dao "Xem" còn rõ ràng hơn.

Bên trên tinh thần lực màu trắng của Cảnh San bị rất nhiều tinh thần lực màu xám quấn quanh, giống như tấm lưới bình thường bao vây tinh thần lực màu trắng lại, hơn nữa không ngừng thẩm thấu vào bên trong.

Tinh thần lực màu xám có lẽ đã không thể gọi là tinh thần lực hoàn chỉnh nữa rồi, nó đã tách khỏi tinh thần bổn nguyên, theo lý mà nói có lẽ sẽ từ từ biến mất, nhưng dường như nó đang hấp thu tinh thần của người khác để nâng năng lực của bản thân, cho nên mới làm Cảnh San đau đầu thậm chí hôn mê bất tỉnh.

Ôn Dao đem tinh thần lực rút ra một tia, thời gian dần qua tới gần những tinh thần lực màu xám kia, rất nhanh, cô liền phát hiện tia tinh thần lực này dần dần bị cắn nuốt.

Thấy Ôn Dao nhìn chằm chằm Cảnh San cả buổi cũng không nói chuyện, Tiêu Xuyên có chút khẩn trương, hắn mấy lần muốn há miệng nói chuyện, rồi lại kiềm chế, nhưng hành vi không ngừng biến hóa vị trí hai tay mình cho thấy trong lòng hắn đầy khẩn trương bất an.

Đợi đến lúc Ôn Dao rốt cục xoay người, Tiêu Xuyên vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Như thế nào? Có biện pháp không?"

Chứng kiến Ôn Dao gật đầu, Tiêu Xuyên vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ý định mở miệng một lần nữa hỏi thăm lại bị Ôn Dao trực tiếp cắt đứt: "Đều đi ra ngoài."

"À?"

Tiêu Xuyên giật mình chỉ chốc lát, lập tức kịp phản ứng, Ôn Dao cần hoàn cảnh yên tĩnh an toàn để sử dụng tinh thần lực, hắn gật gật đầu, cái gì cũng không nói liền đẩy xe lăn đi ra cửa phòng.

"Dao Dao, bọn chị cũng phải đi ra ngoài?" Hạ Y Huyên hỏi.

Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, Hạ Y Huyên chỉ đành phải cùng Cố Minh Duệ đi ra cửa phòng, thuận tiện giúp đóng cửa lại, sau đó hai người đứng dựa vào tường bên cạnh cửa phòng.

"Nếu không các người cùng tôi xuống lầu ngồi chờ?" Tiêu Xuyên cười đề nghị nói.

Hai người lắc đầu, nói thế nào cũng là ở địa bàn người khác, tuy bây giờ bọn Tiêu Xuyên có việc cầu người, nhưng vẫn nên có tâm phòng bị người.

Không thể ở bên trong, tốt xấu cũng phải trông chừng ở bên ngoài!

Thấy hai người không tiếp nhận đề nghị của hắn, Tiêu Xuyên cười cười, đồng dạng chờ ở lối đi nhỏ bên kia.

Đợi tất cả mọi người đi ra ngoài cũng đóng cửa lại, Ôn Dao trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, đồng thời xuất ra một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp giao cho Tiểu Tiểu, bảo nó vào thời điểm cô ra hiệu liền cho Cảnh San uống vào.

Sau khi làm tốt những chuẩn bị này, Ôn Dao nhắm mắt lại, bắt đầu phóng thích tinh thần lực.

Những tinh thần lực màu xám kia đã liên kết chặt chẽ với tinh thần lực nguyên bản của Cảnh San, phương pháp xử lý bình thường căn bản không thể tách bọn chúng, cho nên Ôn Dao quyết định dùng phương pháp đơn giản thô bạo nhất.

Đem tinh thần lực hóa thành lưỡi đao hơi mỏng, rất nhanh bay về phía đoàn tinh thần lực kia, gọt sạch tinh thần lực màu xám kia đang cùng một chỗ với tinh thần lực màu trắng!

"A!"

Cảnh San phát ra một tiếng thét thống khổ, thân thể cuộn mình càng chặc hơn, thậm chí còn nhè nhẹ, toàn thân càng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không có tỉnh lại.

Mà tinh thần lực màu xám bị gọt sạch trong không khí hơi chút vùng vẫ, sau thời gian dần qua từ từ tiêu tán.

Ngoài cửa nghe được tiếng kêu, ba người bị kinh ngạc thoáng một phát, Tiêu Xuyên lập tức vọt tới cửa phòng, lại bị Cố Minh Duệ ngăn cản.

"Đội trưởng Tiêu, anh đã đem chuyện này giao cho Dao Dao, như vậy phải tin tưởng cô bé, cô bé không để cho chúng ta đi vào, như vậy chúng ta tốt nhất trông chừng bên ngoài là được rồi."

"Nhưng..."

"Đội trưởng Tiêu!" Cố Minh Duệ đề cao âm lượng: "Tôi nhớ lúc dẫn đồng đội anh đi tìm Dao Dao, chúng ta đã nói rồi, trong lúc này anh phải dựa theo yêu cầu của chúng tôi mà làm."

Tiêu Xuyên gắt gao cắn chặt môi, trong lòng vùng vẫy thật lâu, mới đẩy xe lăn lui trở về vị trí trước đó, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng, dường như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa nhìn tình hình bên trong.

Đột nhiên thân thể Tiêu Xuyên cúi xuống che đầu khó chịu hừ một tiếng, vừa rồi hắn muốn dùng tinh thần lực điều tra tình huống bên trong, ai ngờ tinh thần lực vừa mới xuyên qua cửa đã bị một luồng tinh thần lực cường đại hơn đẩy cho trở về, đồng thời còn bị cảnh cáo một phen.

Nhìn thấy động tác Tiêu Xuyên, Cố Minh Duệ lập tức đoán được hắn làm cái gì.

Sắc mặt Cố Minh Duệ trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đội trưởng Tiêu, tôi hi vọng anh có thể đợi ở chỗ này, đừng làm chuyện dư thừa, bằng không đến lúc đó xảy ra vấn đề gì chúng tôi sẽ không phụ trách đấy!"

Tiêu Xuyên cười cười hối lỗi, cũng không tức giận, ngược lại trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực vừa rồi rất cường đại, tinh thần lực cường đại như vậy, có lẽ không có vấn đề...

Sau khi bức lui tinh thần lực Tiêu Xuyên, Ôn Dao tiếp tục công việc lúc trước, lúc này đây Ôn Dao trực tiếp lấy tấm vải bên giường nhét vào trong miệng Cảnh San, tránh cô ấy la lên quá lớn tiếng.

Đợi đến khi tất cả tinh thần lực màu xám đều bị gọt sạch sẽ, tinh thần lực của Cảnh San đã nhỏ hơn không ít, hơn nữa ánh sáng ảm đạm, thập phần uể oải.

Mà sắc mặt Cảnh San càng trắng bệch như giấy trắng, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Ôn Dao lau một ít mồ hôi toát ra trên trán, phân phó Tiểu Tiểu rót thuốc tinh thần lực vào trong miệng Cảnh San.

Sau khi rót hết thuốc tinh thần lực, chân mày Cảnh San giãn ra, tinh thần lực uể oải cũng dần dần khôi phục chút tinh thần.

Đem bình không cất vào, Tiểu Tiểu cũng bò lại vị trí củ, kéo Mạn Mạn đang đi bộ bốn phía trong phòng, Ôn Dao mở cửa phòng đi ra ngoài.