Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 166: Cứu Cô Ấy



Nhìn cô gái hơn hai mươi tuổi trước mặt, Ôn Dao nghi ngờ, cô xác định cô chưa tằng gặp qua người này, tìm cô làm cái gì?

Đôi mắt to đen của Ôn Dao nhìn chằm chằm thẳng vào người ta không nói lời nào, việc này làm cho cô gái đứng đối diện có chút gò bó bất an.

Hạ Y Huyên mang cô ấy đến vội vàng tiến lên giải thích: "Dao Dao, cô ấy là Lữ Tiêu Tiêu tiểu đội Hướng Dương, chính là tiểu đội của người đẹp hệ mộc Cảnh San, cô ấy có việc tìm em."

Lữ Tiêu Tiêu đỏ mặt gật gật đầu, cô nhìn có vẻ ngượng ngùng, ngại ngùng cười với Ôn Dao rồi mới mở miệng: "Việc này... cũng không phải chị tìm em, là đội trưởng của chúng tôi tìm em... việc ấy... cụ thể nói cũng không rõ, chính là hy vọng... hy vọng em có thể giúp nhìn chị Cảnh San của chúng tôi một chút, tình hình cô ấy bây giờ thật không tốt."

Lữ Tiêu Tiêu cũng không hiểu vì sao đội trưởng muốn cô đến tìm cô bé này, nhưng đội trưởng đã nói nếu như trong căn cứ còn có người có thể cứu chị San San... như vậy cũng chỉ có cô bé này thôi.

Vì chị San San, cô nhất định phải thuyết phục được cô bé này!

"Dao Dao, lần này có một số việc tiểu đội của bọn họ giúp chúng ta không ít, chị không tiện từ chối bọn họ, cho nên mới dẫn cô ấy vào đây, nếu em không muốn đi thì từ chối cũng không sao cả." Hạ Y Huyên tiến đến bên tai Ôn Dao nhỏ giọng nói.

Lần này cô cùng bọn Cố Minh Duệ, Lâm Khê suy nghĩ rất nhiều cách khống chế dư luận, tận lực kéo Dao Dao từ bên trong ra, không nghĩ đến tiểu đội bọn họ lại chủ động đến hỗ trợ.

Nhưng sự thật chứng minh, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, giúp bọn hắn xong thì đưa ra hy vọng muốn gặp Ôn Dao, dù sao bây giờ Ôn Dao ở trong quân khu không đi ra ngoài, người bình thường thực không gặp được cô bé.

Thiếu nhân tình không tiện từ chối người khác, Hạ Y Huyên liền mang theo Lữ Tiêu Tiêu vào đây, nhưng quyết định sau cùng vẫn nằm trong tay em gái nhỏ, nếu em gái nhỏ không đồng ý, thế thì cô lập tức đưa người đi ngay.

Cảnh San...

Ôn Dao nhớ đến tia tinh thần lực có chút quỷ dị kia, vì vậy gật gật đầu, nói với Lữ Tiêu Tiêu: "Được."

Nghe Ôn Dao quyết định, Lữ Tiêu Tiêu vui mừng thiếu chút nữa bật khóc, cô gật mạnh đầu nói cảm ơn với Ôn Dao, cũng thể hiện nếu có thể, hy vọng bây giờ cô bé đi luôn.

"Cô thế này cũng quá vội vàng rồi!" Hạ Y Huyên nghe xong lời này liền không vui, mời người nào có gấp rút như thế chứ?

"Bởi vì... Bởi vì thật sự rất gấp!" Mặt Lữ Tiêu Tiêu trướng đến đỏ bừng, căng thẳng có chút lắp bắp nói: "Tôi sợ... Tôi sợ chị San San chịu không nổi, chị ấy thật sự rất thống khổ..."

"Vậy cũng không thể..."

"Đi thôi." Ôn Dao đã cắt đứt đối thoại của hai cô, đi thẳng ra cửa, quay đầu nhìn về phía các cô.

Lữ Tiêu Tiêu thấy thế vội vàng đuổi kịp, Hạ Y Huyên giật mình chỉ chốc lát mới kịp phản ứng: "Dao Dao, em muốn đi ra ngoài còn phải báo một tiếng với anh của em nữa!"

Ôn Dao dừng bước, à, thiếu chút nữa đã quên rồi, gần đây cô không thể một mình đi ra ngoài.

Ôn Minh nghe nói em gái muốn đi ra ngoài, vội vàng chạy tới, lúc này cậu có chút chật vật, trên quân phục tràn đầy bùn lầy, bên cạnh eo cùng phía sau lưng còn có mấy dấu chân đen sì, trên mặt lại có chút bầm tím, dường như vừa lúc đánh nhau với người ta một trận.

Trong khoảng thời gian này Ôn Minh cũng trôi qua không quá tốt, ngày đó trên sân huấn luyện thả ra ngoan thoại (lời nói hung ác quyết tâm giết hoặc làm những điều kinh khủng đối với kẻ được đề cập trong lời nói), đám binh lính kia càn quấy thế mà ngoài thời gian huấn luyện còn nghĩ cách đánh lén cậu.

Tuy cũng có người mật báo với cậu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có khi sẩy tay, có điều cứ yên tâm, đám ranh con kia chỉ có thể thảm hại hơn so với cậu!

Hôm nay cậu ăn một chút thiệt thòi nhỏ, không kịp sửa sang lại đã để em gái thấy được, quả thật phá hư hình tượng của cậu trong suy nghĩ em gái!

Dùng sức lau lau mặt, Ôn Minh khắc sâu trong lòng thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải hung hăng thao luyện bọn hắn!

Hỏi rõ lý do em gái muốn đi ra ngoài, biết rõ Cố Minh Duệ cũng ở bên ngoài, sẽ đi cùng, Ôn Minh đồng ý.

Đã nhận được cho phép xuất nhập, lần này Ôn Dao chỉ dẫn theo Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn hai ngày trước mới vừa tỉnh lại.

Lần tiến cấp này, hình thể của Mạn Mạn không có phát sinh biến hóa quá lớn, chỉ nhiều thêm hai dây leo, hơn nữa bên trên dây leo dài ra có hoa văn màu xanh nhạt, nhìn bên ngoài còn rất xinh đẹp đấy.

Chỗ ở của tiểu đội Hướng Dương là một căn biệt thự độc lập, lúc đầu nhà Ôn Dao ở bên cạnh một khu vực khác.

Chờ bọn họ lái xe vào sân nhỏ xuống xe, một người đàn ông ngồi trên xe lăn chạy ra đón chào.

Đây là một người đàn ông lần đầu tiên nhìn có vẻ ngoài rất bình thường, mặc chiếc sơ mi ô vuông cùng quần dài, ngồi trên xe lăn mỉm cười với bọn họ.

Nhưng khi nhìn lần thứ hai, cũng sẽ bị khí chất nhìn không rõ này của hắn hấp dẫn, cảm thấy hắn còn rất có mị lực, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt.

Tiêu Xuyên duỗi tay phải về hướng Cố Minh Duệ, giọng điệu ấm áp khiêm tốn: "Hoan nghênh đội trưởng Cố, bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể tự mình đón tiếp các người, thật có lỗi."

Hắn quay đầu nhìn về phía Ôn Dao: "Cô bé này là Ôn Dao à, hoan nghênh, hôm nay có khả năng phải làm phiền em rồi."

Nói xong mời những người khác vào nhà, cũng cho tất cả mọi người một ly trà, cho Ôn Dao một ly sữa bò.

Cố Minh Duệ cầm ly trà đảo qua một vòng, uống một ngụm lại đặt xuống bàn trà, trà là trà ngon, đúng là hương vị cậu ưa thích, Hạ Y Huyên đồng dạng cũng chỉ uống một ngụm.

Ôn Dao không động đến ly sữa bò kia, mà đem ánh mắt nhìn về một hướng khác trên tầng hai.

"Đội trưởng Tiêu tìm Dao Dao nhà chúng ta đến cùng có chuyện gì?" Cố Minh Duệ đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi.

Tiêu Xuyên thả ra ly trong tay, nhìn vào mắt Ôn Dao, sau đó chuyển hướng về Cố Minh Duệ: "Đội trưởng Cố còn nhớ rõ trận so tài trước đó không, đội phó Cảnh San chúng tôi đánh thua Dư Thanh Dương."

Cố Minh Duệ gật gật đầu, chuyện này cậu nhớ rất rõ ràng, lúc ấy bọn họ còn thảo luận rất lâu.

"Thua cũng không có gì, chúng tôi cũng không nghĩ muốn làm chức vụ hội trưởng gì đó, nhưng khi đó cô ấy gặp phải tinh thần công kích, vừa mới đầu chỉ có chút đau đầu, chúng tôi tưởng rằng đó là di chứng, không nghĩ tới tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.

Ngày hôm sau chúng tôi muốn đi tìm Dư Thanh Dương, dù sao cũng do hắn tạo thành đấy, hắn nên biết phương pháp giải quyết, ai ngờ sáng sớm hắn đã trở về căn cứ Hoa Bắc rồi!"

Tiêu Xuyên lắc đầu, thở dài, tiếp tục nói: "Tôi cũng là dị năng giả hệ tinh thần, ngay từ đầu tôi đã thử trợ giúp giảm bớt đau đớn cho cô ấy, vừa mới đầu cũng có hiệu quả nhất định, nhưng đằng sau hiệu quả càng ngày càng yếu, cần tinh thần lực cũng ngày càng nhiều.

Gần đây Cảnh San đã lâm vào hôn mê, mà chúng tôi hoàn toàn không có cách nào. Cũng đi tìm dị năng giả tinh thần trong căn cứ, nhưng đều không có tác dụng."

Tiêu Xuyên thử rất nhiều cách, nhưng đều không có hiệu quả, thậm chí hắn đã nghĩ đến nên đi căn cứ Hoa Bắc tìm Dư Thanh Dương hay không.

Ngay vào lúc hắn sốt ruột vạn phần, ngày đó hắn nghe nói chuyện xảy ra ở cửa ra vào tòa cao ốc hiệp hội dị năng giả, lúc ấy hắn kết luận nhất định có một dị năng giả hệ tinh thần lợi hại ở đó, cho nên hai người kia mới có thể làm ra chuyện như vậy ở trước mặt mọi người.

Sau đó hắn cho người tìm hiểu tất cả tình hình, cuối cùng suy đoán Ôn Dao —— một cô bé mới mười tuổi chính là dị năng giả hệ tinh thần lợi hại.

Tuy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng loại trừ tất cả các khả năng, còn lại chính chuyện không thể tưởng tượng nổi kia, nhưng cũng là sự thật.

Cho nên hắn chỉ có thể chủ động trợ giúp bọn họ dẫn hướng dư luận, cuối cùng đưa ra yêu cầu gặp mặt Ôn Dao, ai bảo cô bé ru rú trong nhà ở quân khu, tìm không ra người đâu chứ.

"Cho nên..." Tiêu Xuyên nhìn về phía Ôn Dao: "Tôi hi vọng Ôn Dao có thể trợ giúp chúng tôi, cứu Cảnh San."