Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 141: Phong Cách Xuất Hiện



Mã Thần trầm mặt đi ra sân nhỏ ngoài cửa cổng, binh sĩ canh gác hai bên nhìn không chớp mắt, tuyệt không tò mò sao đêm hôm khuya khoắt làm sao lại đi ra một người chưa thấy qua.

Xem bộ dạng như vậy căn bản chính là đã được người phân phó qua à nha!

Mã Thần quay đầu lại nhìn tòa kiến trúc đen sì kia, mơ hồ thấy bóng dáng đang đứng trên hành lang, hắn có thể cảm nhận ánh mắt kia đang rơi trên người mình.

Mẹ nó, nhìn vẻ ngoài rất phù hợp với người chính trực, bên trong lại hắc đấy!

Ôn Minh đứng hành lang, cậu mặc trên người quân phục chiến đấu có chút nếp uốn, bên trên còn dính chút vụn băng.

Vẫn luôn chứng kiến Mã Thần đi ra cổng, cậu mới xoay người lại, bây giờ cậu cơ bản rất ít ngủ, đều là dùng minh tưởng thay thế.

Uhm, tinh thần lực vẫn rất trọng yếu đấy, thời gian còn sớm, tiếp tục tu luyện!

Mấy người Hắc Tử đứng ở cây đại thụ lúc trước nóng ruột chờ đợi đội trưởng nhà mình, đồng thời còn để cho dị năng giả hệ tinh thần luôn luôn quan sát, xem bọn họ có phải đánh nhau rồi hay không, mình cũng duỗi dài cổ nhìn qua bên kia, bọn hắn thật lo lắng đội trưởng sẽ bị chém thành than đen cuối cùng nằm đi ra!

Trước đó dị năng giả hệ tinh thần phát hiện không đúng, đoàn trưởng kia lại tỉnh đấy! Không kịp suy nghĩ, bọn hắn trực tiếp liền từ hành lang xuống, sau đó leo tường trốn thoát.

Tuy lưu lại đội trường nhà mình có chút không trượng nghĩa, nhưng bọn hắn cũng không muốn bị sét đánh, đội trưởng tốt xấu cũng là đội trưởng, dễ tha thứ hơn một chút nha!

Không bao lâu, bọn hắn liền chứng kiến một người từ góc tường rẻ đó đi ra, đó là phương hướng cửa cổng nha, xem ra đội trưởng đã an toàn đi ra!

"Đội trưởng, anh không sao chớ?" Hắc Tử dẫn đầu lao ra đánh giá Mã Thần từ trên xuống dưới, xác định trên người hắn không có một chút vấn đề, tóc cũng còn tốt, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Đội trưởng, hắn không có làm khó dễ anh?" Đa phần mọi người đều không ủng hộ Ôn Minh làm đoàn trưởng, sau lưng cũng không gọi đoàn trưởng, đều dùng từ "hắn" thay thế.

Mã Thần âm trầm nghiêm mặt quét qua bọn hắn, đoàn người bị ánh mắt đáng sợ của Mã Thần liền rụt rụt cổ, đội trưởng đây là muốn tính sổ rồi hả? Đây không phải không có việc gì sao!

"Thông báo tất cả mọi người, tập hợp!"

Hả?

Tập hợp?

Mọi người ngẩng đầu nhìn như bầu trời đêm vẫn tối đen như mực như trước, giờ này mới khi nào à, tập hợp? Chẳng lẽ không phải trở về tiếp tục ngủ sao?

"Đội trưởng, làm gì tập hợp vậy?"

Tập hợp để làm gì? Đương nhiên là mệnh lệnh của vị đoàn trưởng kia!

Mã Thần không để ý đến bọn hắn, đi nhanh thẳng về phía trước, trong lòng của hắn bây giờ nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể thao luyện thao luyện đám ranh con kia mà thôi!

Bầu trời hơi hơi sáng, khu Tân An vốn yên lặng bắt đầu huyên náo hẳn lên... nhiều đội ngũ binh sĩ mặc quân trang bắt đầu dò xét chung quanh.

Sân so tài tạm thời ở khu Tân An chỉ là một mảnh đất trống hoang vu, trước kia không có cái gì, bây giờ cũng chỉ để hai dị năng giả hệ thổ xây dựng một đài cao giản dị cùng khán đài dành cho cao tầng căn cứ.

Lực phá hoại của dị năng giả rất mạnh, bởi vậy diện tích xây dựng đài cao vô cùng lớn, bởi vì trước mắt không có biện pháp phòng ngự, vì phòng ngừa ngộ thương, chu vi chung quanh hơn một ngàn mét đều cấm dân chúng bình thường đi vào.

Lần này vấn đề bảo an chủ yếu là do quân đội phụ trách, đội tuần tra trong căn cứ chỉ cần tăng cường tuần tra khu vực khác là được.

Toàn bộ khu so tài bảo an chia làm hai bộ phận, tầng ngoài cùng là binh sĩ bình thường, phụ trách ngăn trở dân chúng bình thường.

Tầng thứ hai đều là binh sĩ dị năng giả, chủ yếu phòng ngừa dị năng giả trong căn cứ phát sinh xung đột.

Thời gian đã không còn sớm, liên tục có rất nhiều dị năng giả kéo đến, bọn họ đứng dưới đài cao thảo luận lần này người nào có thể thắng được, thậm chí có người còn mở sòng bạc ở chung quanh, nhiều dị năng giả có thực lực mạnh trong căn cứ đều có tên trên bảng.

"Xem, đây không phải là Ôn Minh sao!" Trong đám người có người la lớn chỉ vào Ôn Minh đang ở đằng xa nghe binh sĩ báo cáo công tác.

Người nào đã từng gặp Ôn Minh sẽ phát hiện cả người cậu đều mặc quân phục chiến đấu, dáng người cao ngất, khí thế khác biệt rất lớn so với lúc trước.

"Trước đó nghe nói cậu ta nhập ngũ tôi còn không tin, không nghĩ đến là thật sự."

"Làm sao lại nghĩ không thông như vậy, nhập ngũ có cái gì tốt, dị năng của hắn mạnh như vậy, nói không chừng lần này còn có thể lên làm hội trưởng đây này!"

"Các người biết cái gì!" Một người đàn ông cao gầy xem thường nói: "Làm binh lính bình thường đương nhiên không dễ làm, nhưng các người nhìn xem, hắn là binh lính bình thường sao? Bây giờ người ta đang phụ trách toàn bộ công tác bảo an đấy, không phát hiện những quân nhân kia đều nghe theo sự chỉ huy của hắn sao."

Mọi người nhìn kỹ, thật đúng là như vậy, có mấy người từng đi theo quân đội tham gia nhiệm vụ mấy lần phát hiện có người quân nhân từng chỉ huy bọn hắn đang báo cáo với Ôn Minh.

"Quả nhiên, nghe nói nhà Ôn Minh có quen biết với tư lệnh Tề, xem ra quan hệ này không nông cạn nha." Có người dám cảm thán.

"Xem ra sau này Ôn Minh một bước lên mây rồi, ai, lúc trước làm sao lại không đánh tốt quan hệ với hắn đây chứ!" Không ít người vô cùng tiếc hận.

Binh sĩ bình thường không có gì dễ làm, nhưng quân nhân có thực quyền thì không giống lúc trước, phải biết, địa vị quân đội trong cả căn cứ có chút siêu nhiên đấy, có được quyền lợi thật lớn.

Coi như là dị năng cường giả trong căn cứ, cũng không thể đơn giản xảy ra xung đột với quân đội, dị năng giả trong quân đội cũng không ít, thực lực còn càng mạnh hơn nữa.

Quan trọng hơn quân đội chính là tên điên tư lệnh Tề kia, rất nhiều chế độ trong mắt hắn vốn không đáng nhắc đến, lần trước sự kiện chuột biến dị có không ít dị năng giả dẫn đầu gây chuyện, trực tiếp bị hắn mang theo binh sĩ đã trấn áp, tại chỗ giết chết nhiều người, không thấy sau này những người đó ngay cả rắm cũng không dám thả một cái sao!

Ở trong tận thế, nắm đấm lớn có thực lực mới có lời ăn tiếng nói.

Rất nhanh, toàn bộ khu vực so tài đều đã sắp xếp tất cả nhân viên bảo an đúng chỗ, chỉ đợi đến lúc trận so tài bắt đầu mà thôi.

Khoảng tám giờ, cao tầng trong căn cứ cũng đều đến rồi, Tề Cảnh Huy cùng Triệu Khải Khang đi ở đàng trước, đằng sau đi theo một vài quan viên đến từ căn cứ Hoa Bắc, Ôn Trác và Hạ Uyển cũng đi theo bên người Hạ Thiên Dật.

"Đây là con gái của ông Hạ à, không nghĩ đến được gặp ở chỗ này, nghe nói các người đã tìm rất nhiều năm, tận thế rồi, cuối cùng có thể đoàn tụ rồi, không dễ dàng à!"

Một quan viên có hơi mập cười tủm tỉm nói với Hạ Uyển.

Hạ Uyển cười cười hơi xấu hổ, không nói chuyện, Hạ Thiên Dật nghiêng qua liếc nhìn hắn: "Liên quan cái rắm gì đến mày!"

Suốt dọc đường từ căn cứ Hoa Bắc đến căn cứ Hoa Nam này Hạ Thiên Dật phiền chết đám người này rồi, đám người làm chính trị này đều là thành tinh, không có việc gì cứ thích châm ngòi, thật muốn đem bọn hắn ném thẳng vào đống xác chết để cảm nhận một phen.

Quân viên kia sờ lên đồng hồ trên cổ tay, cũng không tức giận, quay đầu lại hỏi Triệu Khải Khang một vài vấn đề.

Lên khán đài chuyên biệt ngồi xuống, Hạ Y Huyên nhìn trái nhìn phải, tiến sát vào nói nhỏ bên tai Hạ Uyển: "Cô ơi, em gái nhỏ đâu rồi?"

"Không biết, đứa nhỏ này rất có tự chủ, cũng không biết ở đâu." Hạ Uyển bất đắc dĩ nói, hiện tại chị đã quản không được con gái rồi, cũng quyết định giống như trước cũng buông tay.

Hạ Y Huyên còn muốn nói thêm gì nữa, chỉ nghe thấy bên dưới khán đài truyền đến không ít tiếng kinh hô.

Nhìn sang tiếng vang, chỉ thấy em gái nhỏ nhà cô ngồi trên lưng hổ biến dị cao lớn uy vũ đi về hướng đài cao, khí thế mười phần, người xung quanh nhao nhao né tránh.

"Được rồi, rất có phong cách xuất hiện nha..." Hạ Y Huyên lẩm bẩm nói, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Đại Hoàng mang theo Ôn Dao dưới sự nhượng bộ của mọi người thông suốt đi trên đường tiến đến phía trước nhất, sau đó tìm được một nơi có vị trí tầm mắt nhìn tốt nhất, tùy ý nằm sấp trên mặt đất.

Dù cho như vậy, Ôn Dao trên lưng nó cũng cao hơn một đoạn so với người bình thường.