Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 142: Không Có So Sánh Thì Không Có Thương Hại



Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều bị trấn trụ, trong lòng đám người từng gặp qua Ôn Dao đang gào thét, trước đó cô bé này không phải có một con rắn biến dị bên người sao, làm sao mới qua một tháng đã đổi thành hổ biến dị rồi hả?

Đại Hoàng cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý, hừ, đám thú hai chân không kiến thức, bị Hoàng đại gia uy vũ bá khí chấn trụ à nha.

Đại Hoàng chuẩn bị, ngẩng đầu lên hé miệng chuẩn bị hét lớn một tiếng hiển lộ khí thế sâm lâm chi vương của nó.

"Bốp~."

Phát giác được ý đồ của Đại Hoàng, Ôn Dao trực tiếp tát lên trên đầu Đại Hoàng, đem tiếng rống một trận của nó bóp chết từ trong trứng nước.

Đại Hoàng có chút ủy khuất vỗ vỗ cái đuôi, phủi lên một mảnh bụi đất, chân trước bên trái cũng không tự chủ được mà cong lại.

Ôn Dao lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, đem đặt ở trên đầu chân trước cong lên của Đại Hoàng, chen vào bộ lông dày đặc của nó chải vuốt vài cái.

Được chủ nhân thuận lông Đại Hoàng thoải mái hừ hừ nheo lại con mắt, đặt đầu ở tại chân trước, cả thân thể đều trầm tĩnh lại, cái đuôi cũng quét tới quét lui trên mặt đất.

Mà ngay cả Ôn Dao dừng tay nó rầm rì hai tiếng, ra hiệu chủ nhân nhà mình tiếp tục.

Mắt thấy tất cả, đám người lại một thoáng xôn xao ồn ào... bọn hắn vừa châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, vừa mịt mờ ném ánh mắt nhìn về hướng Ôn Dao, có người hâm mộ có người cảm thán cũng có người khinh thường.

"Ôi chao, tôi thế này thật đúng là lần đầu tiên được nhiều người nhìn chăm chú như thế đấy, quả thật giống như minh tinh đi trên thảm đỏ, vạn chúng chú mục à!"

Lâm Khê mang theo đội viên đi theo đám bọn hắn cùng đến có chút hưng phấn hô bên tai Từ Dương.

Từ Dương móc móc lỗ tai bị Lâm Khê nói lớn chấn động có chút ngứa, hừ nhẹ một tiếng sau lại dương dương đắc ý nói: "Đúng thế, cũng không nhìn một chút đi theo ai vào, em gái Ôn chúng ta là người bình thường sao?"

Thần thái giọng điệu kia cứ như em gái ruột của cậu ta không bằng.

"Không tầm thường không tầm thường!" Nói xong Lâm Khê trông mà thèm nhìn hổ biến dị nằm sấp ở phía trước, nhịn không được liếm liếm bờ môi.

Ah ah ah! Hồ biến dị khí phách như thế, cô cũng muốn có một con!

Ở trước mặt em gái Ôn lại nhu thuận như vậy, thật giống như một con mèo lớn nha ~

Chà xát hai tay, Lâm Khê lặng lẽ vươn tay trái muốn sờ vào bộ lông lộ ra ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trên đường gặp được bọn họ, lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hoàng cô đã muốn sờ rồi, xúc cảm kia nhất định rất tốt!

Đáng tiếc bị nó tránh qua, tránh né, lần này có thể thành công?

Bàn tay Lâm Khê chậm rãi tới gần, vào lúc đầu ngón tay chạm vào bộ lông mềm mại kia của Đại Hoàng, một đầu đuôi dài đen vàng giao nhau đánh về phía cô.

Dù cho Lâm Khê rất nhanh thu tay lại cũng nhảy sang một bên, trên cánh tay trần vẫn bị hung hăng sướt một cái, lập tức đỏ lên một đường.

Lâm Khê đau đến nhe răng nhếch miệng, lay cánh tay kéo tới bên miệng dùng sức mà thổi.

Mẹ ơi, chẳng phải chỉ sờ một cái thôi sao, ra tay ác như vậy?!

Đại Hoàng mở con mắt híp híp lườm Lâm Khê, hừ, con nhóc, móng vuốt mi dám đến gần ta sao, bộ lông xinh đẹp của đại gia cao quý như ta mà đám thú hai chân ngu dốt các ngươi có thể tùy tiện sờ loạn được à? Chỉ có chủ nhân mới có thể sờ!

Trên khán đài mọi người đều chú ý đến tình huống bên dưới, Giang Nguyên Vĩ híp nửa mắt đánh giá cô bé ngồi ở trên lưng hổ biến dị, cười ha hả quay đầu hỏi Triệu Khải Khang: "Căn cứ trưởng Triệu à, quả nhiên căn cứ Hoa Nam tàng long ngọa hổ, một cô bé chưa đến mười tuổi đã có thể chinh phục hổ biến dị, thật sự là hậu sinh khả uý! Không biết đây là cô bé nhà ai?"

Triệu Khải Khang còn chưa kịp nói chuyện, Tề Cảnh Huy đã hừ lạnh một tiếng: "Đây là cháu gái lớn của tôi! Như thế nào, đỏ mắt à?"

"Ah? Lúc nào tư lệnh Tề lại có cháu gái lợi hại như vậy rồi?" Giang Nguyên Vĩ hơi mập tiếp tục cười tủm tỉm hỏi.

Lần này, không đợi Tề Cảnh Huy mở miệng, Hạ Thiên Dật ngồi ở bên kia liền không vui: "Cái gì gọi là cháu gái của ông? Rõ ràng là cháu ngoại gái của tôi, đừng nhận loạn thân thích!"

"Làm sao không phải cháu gái của tôi rồi hả? Dao Dao gọi tôi là bác cả đây này!"

"Ha ha." Hạ Thiên Dật trực tiếp trả lại hắn: "Ông xác định Dao Dao gọi ông?"

"Không gọi tôi chẳng lẽ gọi ông?" Tề Cảnh Huy không phục.

"Cho dù không gọi như vậy cũng không thay đổi được huyết thống ràng buộc giựa chúng tôi!"

Nhìn hình ảnh hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi giống như trẻ con tranh chấp vấn đề ngây thơ như vậy, người chung quanh đều đầy hắc tuyến rồi.

Giang Nguyên Vĩ đem ánh mắt quăng hướng Triệu Khải Khang, Triệu Khải Khang nhẹ ho khan vài tiếng, cố gắng bỏ qua tranh chấp bên cạnh hắn "Hạ ba tuổi" cùng "Tề năm tuổi", nở nụ cười chính thức, dùng giọng điệu đàng hoàng chính chắn giới thiệu với Giang Nguyên Vĩ: "Hai vị này chính là cha mẹ của cô bé dưới đài kia, ngài Ôn Trác cùng bà Hạ Uyển."

"Ah ~" Giang Nguyên Vĩ kéo dài âm điệu, gật gật đầu về phía Ôn Trác: "Nếu như ông Thịnh biết mình có cháu gái ưu tú như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng đấy!"

Mặc dù Giang Nguyên Vĩ chưa từng quen biết Ôn Trác, nhưng hắn cũng từng nghe qua không ít sự tích sáng ngời của Ôn Trác:

Gì mà năm mười tuổi ông Thịnh mang vè nhà họ Thịnh đổi sang họ Thịnh, mười bảy tuổi dùng thành tích ưu dị thi đậu đại học đế đô, lại vi phạm ý nguyện của Lão thái gia học chuyên ngành y;

Năm hai mươi hai tuổi phát biểu nhiều hạng mục nghiên cứu y học, vốn tiền đồ đang rộng mở sáng ngời lại mất tích, hai mươi bốn tuổi xuất hiện lần nữa, không chỉ thoát ly nhà học Thịnh mà còn bắt cóc đại tiểu thư nhà họ Hạ.

Năm đó tên tuổi Thịnh Cẩn Du tiếng tăm lừng lẫy trong hội, chỉ từ tên có thể chứng kiến sự yêu thích của Thịnh Lão thái gia dành cho anh, nghe nói năm đó Thịnh Lão thái gia còn muốn cho anh ta kế thừa nhà họ Thịnh, nhưng bị chính anh ta từ chối.

Tuy nhiên gia tộc của anh ta không đủ trình độ lên trên, tiếp xúc không vào được phạm vi bên trên, nhưng sự thật về anh ta quá kinh người, hắn biết đến cũng không ít.

Vốn cho rằng anh ta mất tích cả đời, ai biết lại xuất hiện ở căn cứ Hoa Nam, quan hệ với nhà họ Hạ cũng hòa hoãn, đây đối với người phía trên cũng không phải là chuyện tốt...

"Ngại quá, ông có khả năng nghĩ sai rồi, tôi họ Ôn." Ôn Trác cười ấm áp trả lời, giọng điệu không nhanh không chậm, dường như thật sự chỉ là đối phương không cẩn thận nghĩ sai nên nói sai mà thôi.

Giang Nguyên Vĩ bị ánh mắt Ôn Trác nhìn có chút sợ hãi, hắn cười mỉa, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, dưới đài lại có bạo động.

Dư Thanh Dương một tay ôm lấy người đẹp mới có được gần đây, một tay nắm một đầu dây xích dưới sự ủng hộ của một đám tiểu đệ đi về hướng đài cao. Dây xích đang buộc một con chó lớn màu đen cao bằng con người, đặc thù chính là, con chó này lại có hai đầu!

Đôi mắt trên hai đầu chó đều hiện lên màu đỏ sậm, ánh mắt hung ác, miệng lớn giương ra, lộ ra miệng đầy răng nanh sắc bén, chảy nước miếng chảy một đường.

Trong lòng Dư Thanh Dương đắc ý, đây là chó nhà hắn nuôi trước kia, gần đây dùng sự hung ác nổi tiếng, tận thế không biết sao biến thành chó hai đầu, so với trước kia càng thêm hung ác, lần này hắn đem nó đến đây là muốn chống đỡ qua trận này.

Lúc vừa đến căn cứ Hoa Nam hắn cũng không để nó đi ra, phái người chuyên môn canh chừng nó, chính là chờ đến thời điểm thích hợp nhất để nó xuất hiện, mà lần này hắn cho rằng đây là thời cơ tốt nhất.

Đi vài bước hắn phát hiện không đúng, ánh mắt đám người này làm sao kỳ quái như vậy, chẳng lẽ không nên khiếp sợ hâm mộ phát ra tiếng thán phục sao?

Hắn còn đang suy nghĩ nguyên nhân, liền phát hiện dây xích trong tay hắn bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, thậm chí lôi kéo hắn xông về trước vài bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất, mà người đẹp trong ngực hắn cũng bị hắn kéo theo lảo đảo một cái không cẩn thận ngã trên mặt đất.

Hai tay Dư Thanh Dương nắm chặt dây xích cố giữ lại, cố hết sức ổn định thân thể, đồng thời quát về phía đám tùy tùng phía sau: "Thất thần gì đấy, tới lôi kéo ah!"

Mấy người vội vàng đi lên, tím dây xích dùng sức kéo lại, mà chó hai đầu ra sức giãy dụa, cũng không nghe chủ nhân kêu to, sủa không ngớt về phái trước, tiếng chó sủa nhấp nhô không ngừng tràn ngập toàn bộ khu so tài.

Đại Hoàng giật giật lỗ tai, lười biếng mở con mắt một đường khe hở híp mắt nhìn phía trước, lại nhắm lại, hoàn toàn không có phản ứng với sự khiêu chiến của chó hai đầu, biểu tình khinh bỉ phát huy vô cùng tinh tế.

Mọi người thấy chó hai đầu không chút nào yên tĩnh, bỏ mặc mệnh lệnh của chủ nhân, lại quan sát hổ biến dị lười biếng thích ý buồn ngủ, thiệt tình cảm thấy, không có so sánh thì không có sự thương hại nha!