Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 140: Đánh Lén



Đêm khuya, cảnh ban đêm tối đen như mực, dường như bóng đêm vô biên nặng nề bôi lên phía chân trời, ngay cả những vì sao sáng nhạt cũng không có, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra đi qua cùng ánh sáng của đèn pin ngẫu nhiên soi sáng.

Bởi vì ban ngày phát hiện chuột biến dị, không ít binh sĩ lại bị phái đi tìm kiếm khắp đến trưa, cũng may đám chuột biến dị chạy trốn cơ bản đã bị bọn họ tiêu diệt cả rồi, nhóm dị năng giả hệ thổ lấp đầy tất cả huyệt đạo dưới mặt đất, đồng thời đã trừ bỏ cả cống thoát nước, bảo đảm không có những lỗ hỗng khác.

Thêm nữa ngày mai còn có một trận đánh ác liệt, bởi vậy tất cả mọi người đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.

Đột nhiên, có năm bóng đen xuất hiện gần trụ sở sĩ quan dị năng giả, bọn hắn trốn ở phía sau cây lén lén lút lút thăm dò quan sát tình huống bốn phía.

"Hắc Tử, cậu xác định hắn ở nơi này?" Một người giảm âm thanh xuống thấp nhất hỏi binh sĩ gầy gò bên cạnh.

"Đội trưởng, tôi nghe rõ ràng, trước đó hắn ở gần phòng của tư lệnh Tề, em gái của hắn cùng mấy con thú biến dị kia đều ở đó, sau này hắn đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng liền chuyển ra ngoài, ở nơi này." Binh sĩ cũng nhỏ giọng trả lời.

"Cụ thể gian phòng nào?"

"Lầu hai căn thứ nhất bên phải."

"Được! Mọi người cẩn thận một chút, không được phát ra tiếng tránh bị phát hiện."

Sau khi xác định binh sĩ tuần tra đã đi xa, bốn bóng đen một bước nhảy vọt đến phía dưới bức tường, thân hình mau lẹ mà nhẹ nhàng linh hoạt, đồng thời lưu loát leo tường vào trong, cả động tác liên tục, cộng thêm dưới tường vây có lớp cỏ dày, rơi xuống ngay cả tiếng vang hầu như cũng không có.

Còn lại một người lập tức nhảy lên cây đại thụ, chui vào bên trong cành lá rậm rạp, dưới lá cây che lấp canh chừng cho những người khác.

Bốn người trước sau rơi xuống đất, xác định tốt phương hướng, mượn cảnh ban đêm yểm hộ bắt đầu đến gần hướng điểm mục tiêu.

Mã Thần đồng dạng là một trong mười vị đại đội trưởng, là dị năng giả hệ băng có chiến lực khá mạnh. Ngược lại hắn không có ý nghĩ gì với đoàn trưởng, chỉ là không phục người ngoài đến, cái gì cũng không làm đã trực tiếp lên làm đoàn trưởng rồi. Phải ra tay giáo huấn chút, cho cậu ta biết đoàn trưởng dị năng giả không dễ làm như vậy đâu.

Hắn cảm thấy đêm nay chắc có lẽ không có người nghĩ đến đánh lén, một là ngày mai có nhiệm vụ, đã thông báo sáng sớm phải tập hợp. Hơn nữa hôm nay ban ngày đoàn người vội vàng điều tra các loại, đa phần mọi người đã sớm ngủ, không có nhiều người còn nghĩ khiêu chiến vị đoàn trưởng thiếu úy này.

Vị đoàn trưởng này nhất định cũng nghĩ như vậy, dù sao ai sẽ nghĩ buổi tối đầu tiên đã ra tay đâu chứ?

Hắn càng muốn làm theo phương pháp trái ngược, vì vậy dẫn theo mấy người cấp dưới vụng trộm hành động.

Bốn người chú ý cẩn thận suốt dọc đường đi đến gian phòng của Ôn Minh.

Bức màn bị kéo lên, cũng không biết tình huống bên trong, nhưng, Mã Thần đã mang đến một dị năng giả hệ tinh thần, hắn có thể điều tra trong phạm vi 1.000 mét, dùng ở chỗ này thật đúng là có chút đại tài tiểu dụng rồi.

Hắn nhắm mắt lại, có chút cau mày, một lát sau xác định cái gì, ra dấu tay với Mã Thần mấy cái.

Mã Thần gật gật đầu, lại để cho mọi người phân tán ra, một dị năng giả hệ mộc đi trước.

Hắn duỗi ra tay phải, bên trong có một hạt giống, dưới sự thúc đẩy sinh trưởng của dị năng, rất nhanh bắt đầu nẩy mầm, cuối cùng nở ra một nụ hoa. Dị năng giả hệ mộc ngừng lại, sau đó ngồi xổm xuống đem nụ hoa duỗi vào bên trong khe cửa, tiếp tục thúc nó nở hoa.

Đây là loại hoa hắn phát hiện được lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ, phấn hoa có tác dụng giống như thuốc ngủ, có thể nhanh chóng làm cho người ta mê man. Trải qua một thời gian ngắn hắn không ngừng thôi thúc hoa tiến hoa, trước mắt đây là một đám hạt giống có hiệu quả tốt nhất rồi.

Một dị năng giả hệ phong tiến lên bắt đầu phóng thích gió nhẹ, để cho phấn hoa nhanh chóng khuếch tán cả gian phòng.

Đây là kế hoạch tác chiến Mã Thần định ra, đơn đả độc đấu, nói thật, tuy Mã Thần cảm thấy mình không kém, nhưng chống lại Ôn Minh hắn thật không có nắm chắc, hơn nữa, tư lệnh cũng không có quy định phải đánh như thế nào.

Tuy phương pháp kia hơi xấu hổ một chút, nhưng quản hắn khỉ gió mèo đen mèo trắng gì, mèo có thể bắt chuột là mèo lợi hại rồi, mục đích của hắn chỉ muốn giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng mà thôi.

Dị năng giả hệ mộc tính toán thời gian, cảm thấy thời điểm không kém lắm thu hồi đóa hoa, mở ra tay trái thúc đẩy dây leo trong tay sinh trưởng bắt đầu nạy cửa.

Bởi vì nơi này gấp gáp xây dựng trước tận thế một tháng, bởi vậy kiến trúc đều đơn giản thực dụng, đóng cửa cũng là dùng cách đơn giản nhất, phải biết, binh sĩ bọn hắn trong quân doanh còn không có cửa mà đóng đây này.

Một đầu nhánh dây thật nhỏ trong tay hắn chậm rãi sinh trưởng, lúc dài hơn một mét hắn ngừng lại, khống chế được nhánh dây chui vào từ trong khe cửa, lục lọi mở cửa.

Mà dị năng giả hệ tinh thần lập tức căng thẳng quan sát động tĩnh người nọ đang nằm trên giường.

"Két." Tiếng vang rất nhỏ vang trong đêm đen yên tĩnh cực kỳ nổi bật, ngoài cửa bốn người dường như trở thành bức tượng điêu khắc cũng không nhúc nhích, thậm chí đều ngừng thở rồi. Thẳng đến gần một phút đồng hồ trôi qua, dị năng giả hệ tinh thần mới từ từ thở ra một hơi, gật nhẹ đầu về phía đoàn người.

Dị năng giả hệ mộc thu hồi nhánh dây, lùi ra đằng sau, Mã Thần tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Gian phòng không lớn, xếp đặt vài món đồ dùng đơn giản trong nhà, thông qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa có thể mơ hồ nhìn thấy tận cùng bên trong nhất phía trên giường có một người đang nằm, Mã Thần phất phất tay, khiến người khác phân tán trông coi ở ngoài cửa.

Mã Thần nhấc chân đi hai bước liền ngừng, dị năng giả đều rất nhạy cảm, tuy nói bây giờ hắn không phát giác được gì, nhưng đề phòng để.... Mã Thần vẫn không dám đến quá gần, mà ngay cả ánh mắt cũng không dừng quá lâu trên bóng dáng người đang nằm trên giường đằng kia.

Hắn duỗi ra hai tay, bắt đầu ngưng tụ dị năng, hắn khẳng định không thể xuống tay quá nặng, hắn chuẩn bị trước đông cứng vị đoàn trưởng này từ cổ trở xuống rồi nói sau.

Cảm thấy không sai biệt lắm, hai tay Mã Thần có chút đẩy, bên trong cả gian phòng lập tức tản ra hàn khí, thân thể người trên giường nhanh chóng phủ lên một tầng băng dày đặc, không đợi Mã Thần thực hiện hành động kế tiếp, bên ngoài tầng băng kia bắt đầu đì đùng (*không dứt) nhấp nhoáng lôi điện màu tím, trong chốc lác tầng băng dày đặc chia năm xẻ bảy, rơi xuống tán loạn.

Ôn Minh đứng dậy, bẻ bẻ cổ, lại cả người đập sạch sẽ mảnh băng vụn còn sót lại trên người, đồng thời mở miệng nói: "Quá giày vò khốn khổ rồi, lại để cho chúng tôi chờ cả buổi."

Mã Thần còn không có từ biến cố này lấy lại tinh thần, lại bị lời nói của Ôn Minh làm kinh động, ngoài cửa truyền đến vài tiếng vang, không bao lâu liền an tĩnh lại rồi, Mã Thần nghĩ lại, mới kịp phản ứng:

Móa! Đám ranh con kia! Nhìn thấy không đúng lại dám vứt bỏ một mình hắn bỏ chạy mất tiêu!

Hắn cũng muốn đi, thế nhưng chân phải mới hướng ra phía ngoài một bước, một tia lôi điện thật nhỏ bổ xuống bên cạnh chân phải của hắn, đầu mũi nhọn quẹt qua giày của hắn đánh ra một lỗ nhỏ trên sàn nhà, hắn chỉ có thể thu hồi chân phải, nhìn về phía Ôn Minh.

"Đội trưởng Mã Thần, chào buổi tối." Sửa sang lại quần áo xong, Ôn Minh ngẩng đầu, ngồi ở trên giường cười chào hỏi với Mã Thần, dường như tuyệt đối không ngoài ý muốn chuyện hắn đêm khuya xuất hiện ở trong phòng của mình. Giọng điệu dường như đang hỏi rất bình thường: "Anh ăn cơm chưa".

Mã Thần há to miệng, cuối cùng vẫn có chút kìm nén quát lên: "Chào buổi tối đoàn trưởng."

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đội trưởng Mã mang theo cấp dưới đến huấn luyện sao?"

Tôi đến đây làm gì cậu không biết sao?!