Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 139: Hạ Y Huyên Phiền Muộn



"Làm sao vậy?" Tề Cảnh Huy tò mò Ôn Dao có chuyện gì, phải biết để cho đứa nhỏ này chủ động mở miệng thật sự quá khó khăn.

Ôn Dao lại không nói tiếp, mà chỉ chỉ về phía sau hắn, Tề Cảnh Huy xoay người nhìn lại, thì ra các binh sĩ đang chuyển thi thể chuột biến dị ra bên ngoài, trên đất trống đã chồng chất không ít thi thể.

Chủ nhân chủ nhân, người thật tốt quá! Tiểu Tiểu thích người nhất rồi!

Nhìn thấy động tác của Ôn Dao Tiểu Tiểu cực kỳ vui vẻ, quả nhiên chủ nhân vẫn rất quan tâm đến nó đấy! Lương thực của nó sắp trở về rùi~

Mà Tề Cảnh Huy nhớ tới chút hành vi động tác trước đó của Tiểu Tiểu, một giây sau đã hiểu ý của Ôn Dao.

"Những chuột biến dị kia đều là do Tiểu Tiểu phát hiện và giết chết, đương nhiên là chiến lợi phẩm của Tiểu Tiểu." Tề Cảnh Huy cười tủm tỉm nói.

Nghe nói như thế Tiểu Tiểu bắt đầu vặn vẹo thân thể của mình, lưỡi rắn cũng nhả ra càng vui sướng rồi.

"Nhưng..." Tề Cảnh Huy lại nói tiếp: "Tiểu Tiểu cũng ăn không hết nhiều như vậy, chúng ta bàn bạc một chút nha, cho chúng ta một phần thì thế nào? Đương nhiên không phải cho không, dùng tinh hạch đổi!"

Tuy tinh hạch sau tinh lọc có thể hấp thu năng lượng, nhưng tinh lọc quá phiền toái, số lượng không nhiều lắm, căn bản không đủ chia cho mọi người, còn không ngon bằng thịt thú biến dị.

Hơn nữa, năng lượng trong thịt chuột biến dị này ít, binh sĩ bình thường cũng có thể ăn một ít, còn có thể tăng cường thể chất, cho nên Tề Cảnh Huy đối với một đống lớn thèm vô cùng.

Ôn Dao đem ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu, Tề Cảnh Huy đã hiểu rõ, cô bé này thật ngây thơ, thế mà lại để cho thú biến dị tự mình quyết định, nhưng Tề Cảnh Huy cũng biết Tiểu Tiểu rất thông minh, vẫn nên hỏi lại nó một lần.

Lần này Tiểu Tiểu gần nửa ngày cũng chưa quyết định tốt, tinh hạch nó muốn, thịt nó cũng muốn ăn nha!

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tiểu Tiểu vẫn đồng ý, dù sao chủ nhân nói đúng, sau này còn có rất nhiều đồ ăn ngon chờ nó, nó không thể mí mắt quá nông cạn!

Về phần trao đổi bao nhiêu tinh hạch cụ thể việc này Ôn Dao trực tiếp ném cho Ôn Minh, cô chẳng muốn quản.

Vừa mới nói xong những chuyện này, mấy chiếc xe jeep nhanh chóng lái đến bên này, hất lên một đống bụi đất. Sau khi dừng lại, Triệu Khải Khang mang theo người của mình xuống xe, nhìn chung quanh một lần, bước nhanh về hướng Tề Cảnh Huy.

"Tư lệnh Tề à, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại nghe nói phát hiện chuột biến dị rồi hả?"

Triệu Khải Khang nhanh vội muốn chết, vừa rồi hắn đang họp với cấp dưới ở văn phòng, về chuyện ngày mai dị năng giả khiêu chiến. Chuyện này trong căn cứ đa phần dị năng giả đều tham dự, còn có những người đến từ căn cứ Hoa Bắc kia, phải chú ý nhiều công tác bảo an, tránh đến lúc đó xảy ra sự cố.

Kết quả họp đến một nửa người của đội tuần tra chạy tới nói cho hắn biết phát hiện chuột biến dị, lần trước chuột biến dị tập kích khiến cho căn cứ tổn thất không ít, lúc này mới qua bao lâu, tại sao lại đến rồi?

"Không có chuyện gì lớn." Tề Ảnh Huy tùy ý khoát khoát tay.

Triệu Khải Khang không tin: "Làm sao sẽ không có chuyện lớn đây! Ông chỉ muốn gấp chết tôi thôi à!"

"Thực không có việc gì, chuyện này, Tăng Hoa Huy! Cậu đến giải thích chuyện đã qua cho căn cứ trưởng của chúng ta đi."

"Vâng!"

Tăng Hoa Huy đi qua nói rõ chuyện đã xảy ra cùng Triệu Khải Khang, Tề Cảnh Huy tiếp tục hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, chúng ta trở về?"

Lần này Ôn Dao nhẹ gật đầu, mà bên kia Triệu Khải Khang cũng rõ ràng mọi chuyện, lòng của hắn cuối cùng cũng để xuống, thật may phát hiện kịp thời, bằng không hậu quả không thể lường được.

"Đây là Tiểu Tiểu à, quả nhiên nhìn vẻ ngoài không chút tầm thường, lần này còn lập công lớn, căn cứ nhất định sẽ có chỗ khen ngợi đấy!" Triệu Khải Khang nhìn nhìn Tiểu Tiểu, nói với Ôn Dao, hắn nhớ rõ cô bé này chính là chủ nhân của con rắn biến dị này.

"Xì~~!" Tề Cảnh Huy cười lạnh một tiếng: "Không phải chỉ là miệng khen thưởng, thông báo khen ngợi vài câu? Phát cờ thưởng?"

Triệu Khải Khang khó thở, tên điên này tại sao lại đến chống đối hắn nữa? Hắn hung hăng trừng Tề Cảnh Huy, không để ý đến, trực tiếp nói với Ôn Dao: "Đương nhiên khen ngợi cũng sẽ có, còn có phương diện khác nữa, yên tâm, không phải tên kia nói như vậy đâu."

Ôn Dao gật đầu, cô đối với khen thưởng gì đấy không phải rất để ý.

Chuyện tình đã bàn giao xong, Ôn Dao đi theo Tề Cảnh Huy về tới quân đội, mà Ôn Minh lập tức mang theo Tiểu Tiểu xuống huyệt động.

Trở lại quân đội, Ôn Dao gặp cậu hai và chị họ tiện nghi của cô, Ôn Trác và Hạ Uyển cũng ở đó.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Uyển mở miệng hỏi, bọn họ muốn đến xem thử ngày đầu tiên nhập ngũ, Ôn Minh làm đoàn trưởng xem làm như thế nào rồi, kết quả đến một lần bị vồ ếch chụp hụt, ngoại trừ Ngữ Điệp bên ngoài đều không có ai, những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Tề Cảnh Huy vừa dẫn bọn họ đi vào vừa giải thích mọi chuyện, đợi đến lúc nói rõ, Hạ Y Huyên giật mình hỏi: "Tiểu Tiểu chỉ nhỏ như vậy, có thể giết chết nhiều chuột biến dị như vậy? Còn có vua chuột?" Cô nhớ rõ Tiểu Tiểu chỉ lớn bằng một đầu ngón tay thôi mà!

"Đây không phải là bản thể của Tiểu Tiểu, bản thể khá lớn, dày mấy chục mét." Hạ Uyển giải thích với cô.

Hạ Y Huyên gật gật đầu, cái này còn không sai biệt lắm, nhưng em gái nhỏ thật là lợi hại nha, chính mình dị năng hệ thủy cũng thôi đi, lại còn có hai con thú biến dị lợi hại như vậy!

Hạ Y Huyên có chút hâm mộ, cô cũng không có thức tỉnh dị năng, đã từng nuôi một con mèo vàng cũng biến thành thú Zombie chứ không phải thú biến dị.

Hiện tại rất nhiều người có dị năng trong gia tộc càng ngày càng được coi trọng, trước đó cô vẫn luôn không thấy có gì với Tần Dĩnh Dĩnh đã thức tỉnh dị năng trị liệu. Cái này vốn chính là dị năng hiếm có, sau khi phát hiện dị năng trị liệu có thể tinh lọc tinh hạch, sau này địa vị của cô ta ở nhà họ Tần càng là nước lên thì thuyền lên.

Trước đó trên đường đến căn cứ Hoa Nam còn gặp qua một lần, bị cô ta và tùy tùng trong nhóm bọn họ châm chọc khiêu khích một phen, thật sự tức chết cô!

Tuy trong nhà cô tất cả mọi người đều vẫn như trước sủng cô, không có vì cô không có dị năng mà bỏ qua cô, nhưng cô vẫn có chút thất lạc, nếu như cô có dị năng thì tốt quá rồi, không phải là vì khí phách chi tranh, mà có thể trợ giúp tốt cho người nhà.

Mà lần này đến căn cứ Hoa Nam cũng do cô chủ động nhắc đến, ngoại trừ muốn đến xem cô cô không có ấn tượng cùng hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao cho, cô cũng không muốn ở lại căn cứ Hoa Bắc, mỗi ngày nhìn thấy những người kia rất phiền.

Hạ Y Huyên tiến đến trước mặt Ôn Dao, nhịn không được muốn hỏi cô một ít chuyện về dị năng cùng thú biến dị, nhưng em gái nhỏ thật sự quá ít nói rồi, ngoại trừ gật đầu lắc đầu thì chỉ ngẫu nhiên nhảy ra mấy chữ, đều chưa từng nói qua một câu hơn mười chữ... cô nhịn không được hoài nghi mình mất lực tương tác rồi.

Phải biết, trước tận thế nhân duyên của cô thật sự rất tốt đấy, coi như có người ít nói cùng cô nói nhiều cũng sẽ trở thành bạn bè không tệ, rất nhiều người vui lòng cùng cô nói chuyện phiếm, vì cái gì đến em gái nhỏ lại không thể thực hiện được rồi hả? Cô không phải nói em gái nhỏ không có chứng bệnh tự bế sao?

Ôn Dao biểu thị tâm rất mệt mỏi, cô thật sự không am hiểu cùng người vừa nhiệt tình vừa không có ác ý trao đổi nha! Người này còn là thân thích!

Cũng may Hạ Y Huyên rất thức thời, không bao lâu ngừng lại, cùng Ôn Dao ở chung ngồi đó nghe mấy người lớn nói chuyện, bọn họ giống như đang bàn bạc lúc nào trở về căn cứ Hoa Bắc.

Trước đó bọn họ ngồi trực thăng đến đây, trên đường có ngừng một chút ở căn cứ Hoa Trung, trở về cũng là ngồi trực thăng trở về, chỉ là phải cùng đi với những người khác.

Lúc này đây đến trừ bọn họ ra, còn có tên Dư Thanh Dương ẻo lả kia cùng hồ bằng cẩu hữu của hắn, cùng với một ít nghiên cứu viên cùng quan viên, trở về cũng phải đi cùng bọn họ trở về, nhưng cô hiện tại còn chưa muốn trở về...

Mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, trở về còn phải nhìn sắc mặt buồn nôn của đám người kia, có dị năng rất giỏi sao, em gái nhỏ của cô còn lợi hại hơn nè!