Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 116: Ai Là Lão Đại



Lúc đầu Ôn Minh ở trong căn cứ cũng không có nghe được âm thanh gì, thẳng đến khi có một binh sĩ báo cáo với Tăng Hoa Huy trên núi có tiếng gào của mãnh thú, còn xuất hiện nhiều lần.

Trái tim Ôn Minh thoáng dâng lên cao, em gái còn trên núi đây này!

Vào lúc có ý định đi ra xem, bọn Thạch Lỗi trở về, sau khi biết được chuyện xảy ra mọi người cũng đều yên tâm.

Ai biết sau buổi trưa từ trong núi truyền đến tiếng nổ mạnh rõ ràng, tiếng đầu tiên chỉ có mấy dị năng giả thính lực nghe được, ngay từ đầu không có người để ý.

Sau đó không lâu tiếng nổ mạnh lần thứ hai vang lên khá lớn, đám binh sĩ ở bên ngoài cũng nghe được.

Tăng Hoa Huy khẩn trương, không biết có phải có những người khác mang vũ khí lên núi hay không, chỉ có điều dị năng giả thính lực cũng không nghe được âm thanh những người khác, vì đề phòng ngừa vạn nhất, hắn liền triệu tập người chuẩn bị lục soát núi.

Mà Ôn Minh chờ không được đã chạy đi tìm em gái, bọn Từ Dương cũng chạy theo luôn.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Dao lông tóc không bị tổn thương, đoàn người cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng, không phải nói không lừa gạt được hổ biến dị sao? Bây giờ là tình huống thế nào vậy?

Ôn Minh tiến lên đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới, xác định em gái không có việc gì mới yên lòng.

"Dao Dao, em có nghe tiếng nổ mạnh hay không?"

Ôn Dao lặng yên, âm thanh thật sự lớn như vậy? Đều kinh động đến mọi người trong căn cứ rồi?

Cô nhẹ gật đầu.

"Thế em không sao chớ?" Bởi vì Ôn Dao đi từ phương hướng tiếng nổ mạnh đến đây, Ôn Minh lo lắng lúc đó cô đứng quá gần chỗ bạo nổ.

"Thể Dao Dao em có thấy người nào dẫn phát bạo nổ không?" Từ Dương tò mò hỏi.

Ôn Dao lại trầm mặc, vẫn gật đầu.

"Ai? Bọn hắn có phát hiện ra em không?" Ôn Minh căng thẳng, sợ em gái gặp phải người xấu nào đó.

Tuy cậu cũng không xác định nếu quả thật gặp người xấu đến cuối cùng ai mới là người không may...

Ôn Dao nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng dưới cái nhìn đầy soi mói của tất cả mọi người duỗi ra ngón trỏ tay phải, chỉ chỉ vào hướng chính mình, trong miệng nhả ra một chữ: "Em."

Cái gì?

Đoàn người nhìn thoáng qua nhau, xác định chính mình không có nghe lầm, Từ Dương càng đưa tay móc móc lỗ tai.

"Em... Làm sao làm được?" Lý Đồng nhịn không được hỏi.

Hiện tại trẻ em có phải quá mức nghịch thiên hay không vậy? Lúc ấy cô ở ngoài căn cứ, tiếng nổ mạnh không nhỏ, giống như nổ cả ngọn núi.

Cái này về sau những người như bọn họ không phải cũng đều bị chụp chết trên bờ cát hết rồi hả?

Ôn Dao nghĩ nghĩ, phóng ra một quả cầu to lớn, sau đó bắt đầu nén lại.

"Ngừng ngừng ngừng, chị hiểu rồi, em không cần biểu diễn lần nữa đâu."

Lý Đồng vội vàng khoát tay, uy lực của quả cầu áp suất này quả thật quá lớn, tạo thành tiếng nổ mạnh như vậy cũng không phải không được.

Ôn Minh ngược lại có chút hoài nghi, nhưng cậu cũng không tiếp tục hỏi, mà đưa ánh mắt quăng về phía hổ biến dị Ôn Dao đang ngồi.

"Đây là..."

"Nó là Đại Hoàng."

Đại... Đại Hoàng?

Tất cả mọi người nhìn về phía hổ biến dị, tuy trên người nó còn vài miệng vết thương chưa lành hẳn, bên trên bộ lông có vết máu đen, nhưng vẫn mang trên người khí thể của Bách Thú Chi Vương nha!

Con hổ biến dị toàn thân tản ra hơi thở lạnh thấu xương thế mà lại gọi bằng cái tên quá phèn Đại Hoàng như vậy sao? Thế này cũng quá đơn giản thô bạo đi à nha!

Nhìn đôi mắt thanh tịnh sáng ngời của em gái, Ôn Minh đem lời lăn đến trên miệng nuốt xuống, vô cùng chăm chú gật đầu: "Cái tên này rất tốt, vô cùng phù hợp."

Cái này là điển hình trợn mắt nói dối! Mọi người khinh bỉ.

Ôn Minh kiểm tra hết em gái, quay đầu nói với Ngô Hạo: "Ngô Hạo, cậu trở về một chuyến, nói rõ tình huống với trưởng quan Tăng, không cần phái người tìm kiếm trên núi nữa, chỉ là một trận hiểu lầm."

Ngô Hạo gật đầu, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Vì vậy, nhóm binh sĩ căn cứ liền thấy được một tràng cảnh như thế này:

Trên lưng hổ biến dị cao lớn uy mãnh có một tiểu loli đáng yêu đang ngồi, bên trái có một con rắn biến dị cao hơn mười mét, phía bên phải có vài tuấn nam mỹ nữ đi theo, như chúng tinh phủng nguyệt.

Dùng phương thức thế này xuất hiện quả thật chính là nữ vương giá lâm nha!

Đương nhiên, là tiểu nữ vương vị thành niên.

Ôn Dao không có phản ứng với những ánh mắt tràn ngập thăm dò của các binh sĩ, cô mang theo Tiểu Tiểu và Đại Hoàng đi tìm Tạ Dục Thành đang vùi đầu tinh lọc tinh hạch trong một căn phòng.

Tăng Hoa Huy ra kế hoạch trong hai ngày này phải sửa chữa các hạng mục thiết bị ở căn cứ A3, sau đó sẽ trở về căn cứ Hoa Nam.

Hắn hỏi thăm ý tứ của Kiều Hồng Vỹ, bọn họ cũng không định đi căn cứ Hoa Nam.

Lần này Tăng Hoa Huy chỉ mang đi một phần vũ khí đạn dược cùng xe bọc thép, cũng không có ít vũ khí cỡ lớn lưu lại nơi này.

Kiều Hồng Vỹ nói, sứ mạng của hắn chính là thủ hộ căn cứ A3, như vậy trước khi nhận được lệnh điều đi hắn sẽ không rời khỏi nơi này.

Bốn binh sĩ khác cũng biểu thị muốn ở lại thủ căn cứ A3.

Bởi vậy trong khoảng thời gian này Tăng Hoa Huy nói cho bọn hắn biết tất cả các sự tình xảy ra bên ngoài từ ngày đầu tiên của tận thế đến nay.

Đồng thời hắn cũng muốn Tạ Dục Thành tinh lọc nhiều tinh hạch để dự bị cho bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng không dị năng giả trị liệu.

Đối với bọn hắn mà nói, thực lực chắc chắn không thể thiếu, dù sao trong núi rừng này còn không biết có bao nhiêu côn trùng biến dị cùng thú biến dị!

Nhìn thấy cô bé xuất hiện ở trước mặt mình, Tạ Dục Thành cười hỏi cô: "Dao Dao có chuyện gì sao? Có chỗ nào không thoải mái?"

Ôn Dao lắc đầu, vươn tay thả tám viên tinh hạch cấp một để lên mặt bàn: "Trị liệu."

Hửm?

Tạ Dục Thành nhìn thoáng qua Ôn Dao quần áo sạch sạch sẽ sẽ, lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa.

Chỗ đó có hai con thú biến dị đang giằng co, song phương cũng không dám ra tay trước, nhưng cũng không muốn dời ánh mắt trước, hai đôi mắt màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Tạ Dục Thành hiểu rõ, hắn nắm tinh hạch trên bàn nhét trở lại vào tay Ôn Dao: "Việc nhỏ, không cần phải trả công, con nít con nôi đừng nghĩ quá nhiều. Đi thôi, để cho chúng ta xem sủng vật của em như thế nào rồi."

Ôn Dao bị hắn đùn đẩy ra cửa, Tiểu Tiểu và Đại Hoàng chứng kiến chủ nhân nhà mình đi ra, lập tức đều biến thành bộ dáng đứa con ngoan.

Tạ Dục Thành nhìn xem có chút buồn cười, hắn ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Đại Hoàng cách hắn gần nhất.

Đối với người xa lạ tới gần, Đại Hoàng có chút đề phòng, nhưng Ôn Dao ở một bên nó cũng không dám có động tác khác, chỉ là dùng đôi đồng tử sâu màu vàng kia cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.

Đối với ánh mắt tràn ngập địch ý của Đại Hoàng, Tạ Dục Thành coi như không phát hiện, hắn kiểm tra miệng vết thương Đại Hoàng còn không có khép miệng, cũng không có vết thương trí mệnh, cũng không có nơi nào lây nhiễm.

Hắn đem tay đặt ở trên vết thương Đại Hoàng, luồng ánh sáng trắng nhấp nhoáng, miệng vết thương dần dần khép lại.

Trị liệu cho Đại Hoàng xong lại giúp Tiểu Tiểu, hắn lau lau mồ hôi trên trán, cười nói với Ôn Dao: "Tốt rồi, không có vấn đề gì rồi, đi chơi đi."

Ôn Dao nói cảm ơn, mang theo Tiểu Tiểu cùng Đại Hoàng đi trở về.

Tạ Dục Thành nhìn theo bóng dáng hai lớn một nhỏ này, không hiểu sao lại muốn cười, hắn lắc đầu, hai tay đút vào túi áo khoác ngoài chuẩn bị trở về.

Ủa?

Trong túi áo dường như có cái gì, lấy ra xem, vài viên tinh hạch, đếm đếm, vừa vặn tám viên.

Cái này là từ lúc nào bỏ vào đây?

Tạ Dục Thành quay đầu nhìn lại, chỗ đó sớm đã không còn bóng dáng cô bé kia nữa.

Nhìn chằm chằm tinh hạch trong tay nửa ngày, hắn cười khúc khích, bỏ tinh hạch vào trong túi áo, thật đúng là cô bé thú vị!

Ngày hôm sau, Ôn Dao tiếp tục lên núi tìm nguyên liệu, ngày hôm qua thí nghiệm cơ bản đều dùng hết nguyên liệu rồi, xem ra phải thu thập nhiều hơn một chút.

Lần này cô mang theo Đại Hoàng cùng Mạn Mạn lên núi, mà lại để Tiểu Tiểu tùy ý hoạt động.

Nhìn thấy Đại Hoàng lúc cuối chạy đi còn ném cho nó ánh mắt đầy đắc ý, Tiểu Tiểu triệt để phẫn nộ rồi!

Rõ ràng nhanh như vậy đã bò lên đỉnh đầu của nó! Chú có thể nhẫn thím không thể nhẫn!

Nó quyết định muốn bế quan tu luyện! Đợi đến lúc nó tiến cấp rồi sẽ thu thập thằng ngốc bự này một trận ra trò, nói cho nó biết ai mới là thú cưng chủ nhân coi trọng nhất! Ai mới là lão đại!