Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 115: Chào Đại Hoàng



"Ầm ——" trong núi rừng vang lên tiếng nổ mạnh cực lớn, cả ngọn núi dường như đều bị chấn động, không ít động vật biến dị lớn nhỏ đều bị dọa sợ chạy trốn bốn phía.

Ôn Dao đợi đến khi bụi sương mù hoàn toàn biến mất do bạo nổ mới thu hồi màn chắn nước, thu thập dụng cụ một lần nữa, sau đó bắt đầu cau mày nhớ lại toàn bộ quá trình.

Đây đã là lần thứ năm cô thất bại, nhưng chỉ là lần thứ hai dẫn đến nổ tung.

Cô cầm lấy giấy bút bên người, vùi đầu tiếp tục ghi ghi vẽ tranh trên đó.

Cô đánh giá thập độ khó của chuyện này rồi, cũng đúng, nếu quả thật dễ dàng như vậy, thế thì ở đại lục Ella dược tề sư đỉnh cấp không phải vừa nắm đã có một bó to rồi hay sao? Cách điều chế thuốc cũng không phải trân quý đến như vậy rồi.

Cô tính toán đến một nửa, đột nhiên vỗ đầu một cái!

Cô làm sao mà đần như vậy, vẫn còn dùng phương pháp tính toán của đại lục Ella, trên địa cầu có máy tính mà!

Phương thức tính toán của máy tính nhanh hơn, còn có công thức các loại kèm theo, có thể tiết kiệm được thời gian cùng nguyên liệu.

Nhưng không có dụng cụ thử nghiệm các loại số liệu thảo dược nha...

Dù sao máy tính tính toán đều được thành lập trên cơ sở số liệu càng kỹ càng, không có số liệu làm sao mà tính toán?

Hơn nữa những... thảo dược này cũng chỉ tương tự nguyên liệu chế thuốc, các chi tiết số liệu khẳng định khác nhau, bây giờ cô căn bản không có tin tức rõ ràng của thảo dược.

Ôn Dao có chút xoắn xuýt rồi, hiện tại phải làm gì?

Nghĩ nghĩ, cô vẫn lấy laptop ra trước, trược dựa theo suy nghĩ của mình tính toán ra.

Ôn Dao vùi đầu vào máy vi tính, ngón tay lướt trên bàn phím cực kỳ nhanh, bây giờ cô muốn thiết lập một phần mềm giúp cô phân tích tính toán.

Mà Mạn Mạn cùng Tiểu Tiểu bị tiếng nổ mạnh cực lớn dọa chạy xa xa, nhìn thấy chủ nhân không có việc gì, chúng mới tiến sát lại gần một chút.

Một lát sau, một đầu hổ ló đầu ra từ đại thụ phía sau Ôn Dao cách đó không xa thăm dò, chính là con hổ biến dị trước đó.

Hổ biến dị mới đầu trở về trong rừng của chính mình, thế nhưng chưa được bao lâu nó cảm thấy một hồi bực bội.

Ức hiếp dọa một tí đám thú biến dị chung quanh, nó rất nhanh đã cảm thấy không có tí sức lực nào nữa, còn không bằng đánh một trận với con rắn kia!

Nó vòng vo tầm vài vòng, cuối cùng vẫn không kìm lòng được men theo hơi thở của Ôn Dao tìm đến nơi này.

Nó ló nhìn Ôn Dao vài ánh mắt, sau đó lại rụt về, lại ló ra, nó vẫn còn xoắn xuýt, cuối cùng có muốn hay không muốn đi đi theo cô?

Một bên Tiểu Tiểu phát hiện hổ biến dị trốn ở phía sau cây, nó lập tức phát hỏa.

Thằng ngốc bự này lại còn dám đến đây?! Tên này muốn cướp chủ nhân của nó sao? Sau đó lại đến đoạt đồ ăn của nó?

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế Tiểu Tiểu vô cùng nhanh chóng trườn qua, đồng thời ném mấy mũi băng nhọn về phía hổ biến dị.

Hổ biến dị hổ cảm nhận được nguy hiểm, nó đồng dạng phát ra lưỡi dao gió đánh trả mũi băng nhọn, sau đó nhảy về phía sau, tránh qua, tránh né Tiểu Tiểu vung đuôi dài tới.

Sau khi hạ xuống hổ biến dị há miệng rộng về phía Tiểu Tiểu, giận dữ hét:【Ngươi làm gì thế, ta cũng không phải tới tìm ngươi!】

Tiểu Tiểu nghe xong, càng thêm tức giận rồi, quả nhiên là muốn lại gần chủ nhân của nó!

Nó vừa tiếp tục phát động công kích vừa mắng: 【Thằng ngốc bự, ngươi lại dám đến gặp chủ nhân của ta! Chủ nhân của ta mới không vừa ý ngươi đâu! Người liền bỏ ý nghĩ đó đi!】

Vốn hổ biến dị vẫn còn xoắn xuýt rốt cuộc có nên đi theo thú con nhân loại kia hay không, bây giờ bị Tiểu Tiểu cho một kích, đặc biệt Tiểu Tiểu còn gọi nó là thằng ngốc bự, nó cũng phát hỏa lên.

【Ai nói chướng mắt? Chủ nhân của ngươi rõ ràng muốn ta! Ta so ngươi to lớn hơn, so với ngươi xinh đẹp hơn, so với ngươi lợi hại hơn! Ngươi chính là sợ ta đến rồi ngươi thất sủng! 】

Hổ biến dị tránh né công kích của Tiểu Tiểu đồng thời phản bác lại, còn thỉnh thoảng thả ra lưỡi dao gió phản kích Tiểu Tiểu.

Ôn Dao sau lần thứ ba ngăn cản lưỡi dao gió cùng băng trùy bay đến, cũng có chút phát hỏa.

Hai con thú ngu ngốc đánh nhau cũng không nhìn nơi nào!

Liên tục thí nghiệm thất bại cũng khiến Ôn Dao luôn bình tĩnh cũng có chút phập phồng, cô khép lại máy tính, thu hồi tất cả đồ đạc vào trong không gian, quay người đi về phía bọn chúng.

Hai con thú biến dị càng đánh càng hăng, khoan hãy nói, trên cơ bản chúng đều chưa từng gặp đối thủ có thực lực tương đương như thế, không phải nghiền áp người khác thì chính là bị người khác nghiền áp, cảm giác đánh tới đánh lui này cũng không tệ lắm.

Đang lúc chúng cảm thấy sắp đánh đến lúc hừng hực, hai thú đồng thời bị quả cầu nước cực lớn bao trùm, chỉ chừa mỗi cái đầu bên ngoài.

"Đánh nhau rất thú vị?" Một âm thanh u ám truyền đến.

Tiểu Tiểu vừa quay đầu, nhìn thấy chủ nhân nó lúc nào cũng mặt không biểu tình lại mang theo mỉm cười nhẹ nhàng chăm chú nhìn chằm chằm bọn chúng!

Nụ cười kia vô cùng tương tự Ôn Trác người mà nó luôn có chút sợ, mẹ meo meo ơi, chủ nhân như vậy thật đáng sợ!

Tiểu Tiểu lập tức mở to hai mắt, lại để chính mình lộ ra vẻ vô cùng vô tội, đồng thời ác nhân cáo trạng trước:

【Chủ nhân! Là thằng ngốc này động thủ trước! Nó muốn đánh lén chúng ta!】

Tuy hổ biến dị không biết các cô đang nói cái gì, nhưng nghĩ cũng biết không phải lời gì tốt, nó liền hướng Ôn Dao truyền đạt ý nghĩ của mình:

【Là con rắn kia tấn công trước! Ta chính là đến tìm cô, chỉ cần mỗi ngày cô cho ta ăn vật kia, ta liền nguyện ý đi theo cô!】

Hổ biến dị cũng không biết Ôn Dao có thể nghe hiểu lời của nó hay không, nhưng nó nhạy cảm nhận ra Ôn Dao khác hẳn.

Bây giờ cô so với lúc gặp trước đó còn đáng sợ, nó cảm thấy nếu như nó không nghe lời, cô nhất định sẽ giết chết nó!

Ôn Dao không trả lời Tiểu Tiểu, cô đi đến bên người hổ biến dị, ngửa đầu dò xét nó.

Ánh mắt đen tối kia không rõ, đặc biệt là khóe miệng kia còn không biến mất vẻ tươi cười, lại khiến cả thân thể hổ biến dị đều nổi lên tầng da gà, thân thể bị bao trùm trong nước cảm nhận được từng đợt hàn ý.

Trước đó nó đã thử qua rồi, căn bản giãy dụa không thoát được quả cầu nước này.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Hiện tại mệnh là trọng yếu nhất!

【Chủ nhân, ta biết sai rồi!】

Hổ biến dị học theo bộ dáng Tiểu Tiểu cố gắng chớp chớp mắt to, lại để bản thân lộ ra chút vô tội.

Một bên đồng dạng giãy giụa không ra Tiểu Tiểu tức giận không chịu nổi, không biết xấu hổ, lại còn dám bắt chước nó, còn gọi chủ nhân! Chủ nhân đồng ý thu nó sao?!

Nhưng Tiểu Tiểu không dám nói lời nào, hiện tại chủ nhân rất đáng sợ, nó không dám lấy tánh mạng của mình ra nói giỡn.

Ôn Dao cả nửa ngày không nói chuyện, ngay vào lúc trái tim hổ biến dị dâng càng lúc càng cao, quả cầu nước biến mất, Tiểu Tiểu bên kia cũng giống như thế.

Có điều hai thú cũng không dám la lối nữa, Tiểu Tiểu vội vàng tiến lại gần dùng sức cọ xát cánh tay phải của Ôn Dao, mà hổ biến dị cũng bu lại.

Nhưng nó cao không sai biệt lắm cũng phải hai mét, không giống Tiểu Tiểu có thể tùy ý thay đổi vị trí, chỉ có thể cúi người dùng đầu to có thân lông mềm như nhung cọ cọ cánh tay Ôn Dao.

Ôn Dao thu hồi dáng tươi cười khẽ hừ một tiếng, sau đó đi trở về.

Ở một bên xem kịch Mạn Mạn vội vàng bò lên bả vai Ôn Dao, vẫn không quên xoay người tiếp tục nhìn qua chúng.

Hai thú trừng mắt liếc nhìn nhau sau đó một trái một phải đi theo bên người Ôn Dao.

"Tên gọi là gì?"

Hổ biến dị rùng mình, là đang hỏi nó?

【 Không có tên. 】

Nó ở trong rừng này hiện tại chỉ là một lão hổ, từ khi hổ mẹ chết nó sinh hoạt một mình trong núi rừng.

"Thế thì gọi là Đại Hoàng!"

Cái gì? Đại Hoàng?

Hổ biến dị lờ mờ rồi, tuy nó không có nổi danh, nhưng nó cũng biết cái tên này rất quê mùa nha!

Đám thú hai chân nuôi con chó kia còn gọi là Cửu nhĩ, tên thật dễ nghe, nó đường đường là chúa tể sơn lâm lại gọi là Đại Hoàng?

Một bên trong bụng Tiểu Tiểu như nở hoa, ha ha ha, Đại Hoàng!

Nó nhớ rõ chủ nhân trước tận thế của nó có nuôi một con chó đất gọi là Đại Hoàng, đúng rồi, còn có trước kia gặp con chó biến dị kia cũng gọi là Đại Hoàng.

Nghĩ vậy Tiểu Tiểu không khỏi lăn điên cuồng trên mặt đất ha ha ha, quá buồn cười rồi.

Ôn Dao nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức dựng thẳng người lên, làm bộ như không có gì.

Hổ biến dị muốn mở miệng phản đối, nhưng bị ánh mắt Ôn Dao hù đến nuốt lời định nói vào bụng luôn, được rồi, Đại Hoàng thì Đại Hoàng!

Nhìn thấy hai thú không dám hó hé nữa, lúc này Ôn Dao mới hài lòng, quyền uy của chủ nhân nhất định phải tạo dựng lên đấy!

Ôn Dao đồng dạng khắc xuống tinh thần hải của Đại Hoàng, sau đó ngồi trên lưng Đại Hoàng lệnh cho nó đi về hướng căn cứ.

Chưa đi được bao lâu liền gặp Ôn Minh gấp gáp vội vàng chạy về phía cô, đằng sau còn có một đám người Từ Dương đi theo.

Nhìn thấy Ôn Dao ngồi trên lưng hổ biến dị, mọi người đều ngơ ngẩn, sao lại thế này?