Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 117: Thần Trợ Công Tiểu Tiểu



Đại Hoàng đối với khu vực này vô cùng quen thuộc, nó chở Ôn Dao chạy khắp nơi trong núi rừng, lần này các cô đi trên ngọn núi khác, thu thập không ít nguyên liệu.

Ôn Dao cảm thấy bây giờ trái đất càng ngày càng trở nên Ma Huyễn rồi, rất nhiều thực vật bắt đầu lớn lên càng lúc càng lớn, hình thái đặc thù cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Động vật cũng giống như thế, không ít con có dị năng, ngoại trừ sử dụng năng lượng khác với bên ngoài, rất nhiều thứ đều vô cùng tương tự đại lục ma pháp.

Lần này Ôn Dao thí nghiệm ở nơi cách căn cứ rất xa, chính giữa cách một ngọn núi.

Sau khi liên tục thất bại hai mươi lần, dẫn đến bạo tạc nổ tung quy mô bất đồng bảy tám lần, Ôn Dao thành công chế tạo một ống thuốc.

Nhìn màu sắc nhàn nhạt ngã sang màu sữa, Ôn Dao quấn quýt, theo lý mà nói phải là trong suốt mới đúng chứ...

Cách điều chế ống thuốc này ngoại trừ tương tự nguyên luyện cơ bản kia, Ôn Dao còn bỏ thêm nguyên liệu khác mà cô tự gọi là Tinh Tinh Thảo.

Ôn Dao không có ý định lấy chính mình làm thử nghiệm, nghĩ nghĩ, cô lại dựa theo quá trình trước đó làm nhiều thêm mấy ống, sau đó dọn dẹp đồ đạc lên trên Đại Hoàng, lệnh nó tiến về ngọn núi khác, cô nhớ rõ trên ngọn núi kia có một đám khỉ biến dị.

Tinh thần lực của khỉ biến dị đối với những thú biến dị khác hiếu thắng hơn chút, hơn nữa số lượng khá nhiều, có thể lấy làm thí nghiệm.

Một đám khỉ biến dị có da lông hồng màu rám nắng ở giữa rừng núi đang rượt đuổi đùa giỡn, Hầu Vương nằm dựa lưng vào một cây đại thụ, trong tay cầm một quả trái cây, bên người vây quanh thê thiếp của nó, mỗi con tranh giành muốn phục thị cho nó.

Chung quanh trên cây còn có mấy con khỉ canh gác, rất nghiêm túc cảnh giới bảo hộ bầy khỉ.

Một con khỉ đột nhiên đoạt lấy quả dại của hai con khỉ đang tranh đoạt nhau rồi chạy ra xa, hai con khỉ sững sờ, lập tức kêu to đuổi tới.

Ba con khỉ rượt đuổi nhau cách bầy khỉ càng lúc càng xa, khỉ canh gác nhìn thoáng qua, rồi quay ánh mắt trở về.

Đợi đến lúc ba con khỉ hoàn toàn rời khỏi phạm vi của bầy khỉ, con chạy trước tiên đột nhiên một đầu xắm xuống mặt đất, không nhúc nhích.

Hai con khỉ khác tò mò tiến đến gần quan sát, không biết chuyện gì xảy ra.

Hai nhánh dây leo ở bên ngoài dưới sự che chắn lén lút đến gần, thừa dịp chúng không chú ý nhanh chóng quấn lấy chúng.

Khỉ biến dị cả kinh, muốn kêu cứu, đầu một trận đau nhức kịch liệt, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Ôn Dao xoa huyệt Thái Dương đi ra, vừa rồi đã khống chế một con khỉ, tinh thần lực tiêu hao có chút lớn.

Nhìn ba con khỉ nằm trên mặt đất, Ôn Dao chỉ huy Mạn Mạn kéo bọn chúng đến chỗ xa hơn.

Ôn Dao đem ba ống thuốc tách ra rót vào trong miệng bọn chúng, sau đó bắt đầu quan sát phản ứng tinh thần lực của chúng.

Ba con khỉ biến dị ngoại trừ con đầu tiên bị Ôn Dao khống chế tinh thần lực chỉ bị hao tổn bên ngoài, một con khác bị tấn công nên có tổn thương, con còn lại là hôn mê bất tỉnh.

Ngay từ đầu tinh thần lực của bọn nó không có bất kỳ biến hóa nào, thời gian dần qua, con bị hao tổn cái kia tinh thần lực từ từ tăng trở lại, có vẻ thuốc có tác dụng.

Ôn Dao cũng không cảm thấy vui mừng, còn chưa đến cuối cùng tất cả cũng rất khó nói.

Quả nhiên, không bao lâu tinh thần lực của khỉ biến dị bắt đầu chấn động kịch liệt, vốn khỉ biến dị bất tỉnh cũng bắt đầu hét ầm lên trong vô thức, biểu lộ thống khổ dữ tợn.

Hai móng vuốt của nó ôm thật chặt đầu, càng không ngừng đấm vào mặt đất, dường như muốn dùng cách này để giảm bớt thống khổ.

Cùng lúc đó, hai con khỉ biến dị khác xuất hiện bệnh trạng tương tự, vang lên bên tai Ôn Dao tiếng thét chói tai thê thảm.

Không hề do dự, Ôn Dao trực tiếp kết thúc tính mạng của bọn nó.

Đại Hoàng cùng Mạn Mạn đối với thi thể khỉ biến dị thèm nhỏ nước dãi, Ôn Dao đem thi thể cho chúng, chính mình ngồi qua một bên lấy ra máy tính bắt đầu ghi chép.

Tuy thuốc vừa bắt đầu quả thật có công hiệu khôi phục tinh thần lực, nhưng vào phút cuối bạo động kia mới là điểm chết người nhất.

Xem ra con đường chế tạo thuốc còn rất dài rất dài đầy buồn chán, Ôn Dao thoáng uể oải, mặc dù biết không đơn giản như vậy, nhưng đối với một người luôn thuận buồm xuôi gió như Ôn Dao mà nói, vậy cũng là một sự ngăn trở không nhỏ.

Ôn Dao quyết định còn phải ở chỗ này thêm một thời gian nữa, trở về căn cứ Hoa Nam không có nhiều nguyên liệu thí nghiệm như vậy, cũng không có nơi nào tốt như thế.

Xem ra phải tìm lý do ở lại chỗ này rồi...

Sắc trời không còn sớm, Ôn Dao gọi Đại Hoàng cùng Mạn Mạn trở về.

Trở lại căn cứ, Ôn Dao phát hiện Tiểu Tiểu sắp tiến cấp, cuối cùng cô cảm thấy Tiểu Tiểu hữu dụng một hồi.

Vì vậy vào thời điểm Ôn Minh đi thông báo em gái ngày trở về, Ôn Dao kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang nói cho cậu biết: Tiểu Tiểu sắp tiến cấp, không thể di chuyển, cho nên cô không thể rời khỏi.

Ôn Minh nhìn nhìn Tiểu Tiểu đang cuộn tròn thân thể không nhúc nhích ở nơi hẻo lánh, cảm thấy đau đầu.

Sáng hôm nay không phải khá tốt sao! Làm sao đột nhiên lại muốn tiến cấp rồi hả? Không ngớt lời mời đều không đánh.

"Thật sự không thể di chuyển?"

"Không thể!" Ôn Dao lắc đầu, giọng điệu kiên định.

"Nếu không chúng ta về trước đi? Tiểu Tiểu tự mình nó có thể về nhà..." giọng điệu Ôn Minh có chút lơ lửng.

"Không được!" Ôn Dao trực tiếp từ chối.

Được rồi, Ôn Minh bất đắc dĩ, đã như vậy, như vậy cậu cũng chỉ có thể tạm thời đợi ở đây với em gái chờ đến lúc Tiểu Tiểu tỉnh lại.

Đợi đến lúc Ôn Minh trở về nói với bọn người Tăng Hoa Huy, Ôn Dao vỗ vộ đại não Tiểu Tiểu, quyết định đợi đến khi nó tỉnh lại cho nó thêm đồ ăn.

"Trước không quay về?" Tăng Hoa Huy nhíu mày, lần này bọn hắn chậm trễ thời gian đã đủ lâu rồi, không thể lại tiếp tục ở nữa, căn cứ còn đang chờ nhóm vũ khí này đây.

"Đúng vậy, Tiểu Tiểu đang tiến cấp, Dao Dao không yên lòng nó, chúng ta đợi Tiểu Tiểu tỉnh lại rồi trở về. Phiền trưởng quan Tăng trở về báo với cha mẹ chúng ta và tư lệnh Tề một tiếng."

"Được rồi, thế thì đến lúc đó tôi để bọn họ cho cậu một chiếc xe tăng lái về, xin cậu hỗ trợ chiếu cố ở đây, hiện ở đây chỉ có năm người, nếu được nhờ cậu chỉ điểm dị năng cho bọn họ."

Tăng Hoa Huy biết rõ thời điểm Ôn Minh ở căn cứ Hoa Nam còn cùng luận bàn với đoàn binh sĩ dị năng, thường xuyên chỉ dạy cho bọn hắn phương pháp sử dụng dị năng.

"Không thành vấn đề."

Bọn người Từ Dương biểu thị cùng đi đương nhiên cùng về, hơn nữa không khí trong núi rừng này không tệ, cũng không có nóng như vậy, chờ ở đây lâu vài ngày cũng không tệ.

Sáng sớm, cổng lớn căn cứ A3 mở ra, từng chiếc xe bọc thép rời khỏi căn cứ, đằng sau xe tải chở vật tư quân dụng, quy mô lớn cộng lại có hơn bốn mươi chiếc xe.

Lần này đến không ít người, có thể bảo đảm mỗi chiếc xe ngoại trừ người lái xe bên ngoài còn có người cảnh giới.

Đợi sau khi tất cả các chiếc xe đều rời khỏi, cánh cổng từ từ đóng lại, ồn ào hai ngày căn cứ A3 một lần nữa khôi phục yên lặng.

Ôn Minh đi theo phía sau Ôn Dao đi ở trong rừng, hai ngày này mỗi ngày em gái đều đi sớm về trễ cũng không biết đang làm gì, tuy cậu cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của em gái, nhưng cậu cũng sợ em gái đang làm chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm.

Ôn Dao quay đầu nhìn thoáng qua Ôn minh đi ở phía sau không xa không gần, tuy ném cậu rất dễ dàng, nhưng buổi tối vẫn phải gặp mặt đó.

Nói sau việc này sớm muộn gì cậu cũng biết, cô cũng không định dấu cậu mải mãi.

Ôn Dao vẫy vẫy tay về phía Ôn Minh, chờ đến khi cậu đến gần chỉ chỉ phía sau của mình.

"Lên đây đi."

Ôn Minh mỉm cười, xoay người ngồi xuống đằng sau Ôn Dao.

Đại Hoàng không vui dùng chân trước bới bới đất, nó không thích ngoại trừ chủ nhân còn có đụng chạm với nhân loại khác, nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể tức giận hung hăng đập cái đuôi thật dài xuống đất, hất lên một mảnh đá bay, sau đó nhảy lên, chạy về hướng rừng sâu.