Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 118: Chế Tạo Thành Công Thuốc



Ôn Minh ngồi ở một bên nhìn Ôn Dao bận rộn không ngừng, ánh mắt nhìn như chuyên chú kì thực lơ lửng luôn rồi, em gái của cậu lúc nào biết chế thuốc rồi hả?

Hơn nữa động tác này, quá trình này, thấy thế nào đều cảm thấy như trong phim ảnh quá trình điều chế thuốc trong thế giới ma pháp vậy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ôn Dao lại thất bại một lần nữa, đã xảy ra một lần bạo tạc nổ tung nho nhỏ.

Cuối cùng Ôn Minh cũng biết tiếng nổ mạnh kia là làm sao đến rồi.

"Dao Dao, em... đến cùng em đang làm gì?" Ôn Minh nhìn em gái bởi vì thất bại mà khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mất hứng, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

Ôn Dao nghiêm mặt liếc cậu một cái, sau đó một cây roi nước thật dài đánh úp về phía cậu.

Ôn Minh một tay chống đất một nhảy dựng lên, tránh được công kích.

Đây là thẹn quá hoá giận ? Có phải giận chó đánh mèo?

Ôn Minh lần nữa nghiêng người né tránh roi nước lần thứ hai công kích: "Dao Dao, anh..."

Đáng tiếc lời còn chưa nói hết, roi nước chia ra làm năm, đánh úp về phía thân thể của cậu.

Đây là muốn thật sự động thủ à?!

Ôn Minh không còn cách nào, chỉ có thể phát động dị năng phản kích.

Năm tia lôi điện chém nát roi nước, một cây roi nước lướt qua cậu, cậu nhảy lên phía sau tránh né, vừa mới kéo ra khoảng cách, mấy lưỡi dao gió từ phía bên phải bay đến bên này của cậu.

Một đánh hai? Có cần ác vậy hay không?

Ôn Minh chật vật tránh thoát tất cả công kích, quần áo còn bị lưỡi dao gió vạch cho vài phát.

Ôn Minh cũng không hạ thủ lưu tình với Đại Hoàng, vô số tia chớp rậm rạp chằng chịt bổ về phía Đại Hoàng, cho dù tốc độ Đại Hoàng có nhanh hơn nữa cũng không hoàn toàn tránh thoát phạm vi công kích, nhất thời toàn bộ lôi điện đã rơi vào trên người Đại Hoàng.

Sau một hồi đùng đùng soẹt soẹt, da lông bên trái thân thể Đại Hoàng hoàn toàn biến thành màu đen, trong không khí còn tản ra mùi khét nhàn nhạt.

Đại Hoàng nổi giận, nó dùng sức nhảy lên đánh về phía Ôn Minh, Ôn Minh không chút yếu thế nghênh đón, một người một thú đánh đến trời đất tối sầm, thảm thực vật chung quanh toàn bộ bị phá hư hết.

Ôn Dao thu hồi cây roi nước, bộ dạng lão thần nơi nơi ngồi xem cuộc vui, hoàn toàn không có chột dạ vì mình là người khởi xướng.

Đến cùng Ôn Minh cao hơn một bậc, toàn thân Đại Hoàng cháy đen nằm sấp ở một bên thở, quả thực đã thành một con hổ đen rồi.

Nhưng Ôn Minh ra tay rất có chừng mực, nhìn như nghiêm trọng kỳ thật chỉ là da lông bị điện tiêu thôi, cũng không có thương tổn đến căn bản.

Mà Ôn Minh đồng dạng cũng không có chỗ nào tốt hơn, quần áo vốn sạch sẽ chỉnh tề bị lưỡi dao gió cắt rách vô số đường, đều có thể nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện.

Ôn Minh tay chống đầu gối nặng nề thở hổn hển, đợi đến khi bình phục một chút mới ngồi thẳng người lên, có chút không được tự nhiên sửa sang quần áo, hô về phía Ôn Dao: "Dao Dao, cho anh bộ quần áo!"

Ôn Dao lấy ra một bộ quần áo mang theo trong nhà cùng áo khoác mỏng ném ra cho cậu.

Sau khi mặc quần áo tử tế Ôn Minh đi đến bên người Ôn Dao, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Ôn Dao lại đưa cho cậu một ống thuốc có chất lỏng trong suốt không biết là gì, đồng thời vứt ra vài viên tinh hạch cho Đại Hoàng.

Ách...

Ôn Minh nhận lấy, cẩn thận đánh giá, nhìn bên ngoài không khác gì nước tinh khiết lắm, nhưng cậu biết chắc không đơn giản là nước tinh khiết đâu.

Sau khi quan sát xong, Ôn Minh không do dự một ngụm nuốt hết xuống.

Chất lỏng kia một phát xuống bụng, cậu lập tức cảm thấy một luồng chảy mát lạnh dâng lên đỉnh đầu, ý nghĩ minh mẫn, thoải mái đến mứt thiếu chút nữa cậu phát ra tiếng, hơn nữa dị năng và tinh thần lực tiêu hao từ từ phục hồi.

Cái này... Đây là?

Ôn Minh trừng to mắt khiếp sợ nhìn Ôn Dao, thứ này lại có thể khôi phục tinh thần lực?! Có chút thần bí nha!

"Thuốc khôi phục tinh thần lực." Ôn Dao nói cho Ôn Minh biết tên của thuốc.

"Cho nên bây giờ em đang luyện chế thuốc này?"

Ôn Dao gật đầu.

"Thành phẩm này từ đâu tới hay sao?"

Ôn Dao nháy mắt mấy cái, mở to hai mắt nhìn Ôn Minh không nói lời nào.

Được rồi, Ôn Minh đỡ trán, mỗi lần em gái làm ra biểu lộ này chính là đại biểu anh đừng hòng từng trong miệng cô biết chút đinh gì.

Ôn Minh không nói gì thêm nữa, một lần nữa ngồi vào một bên, Ôn Dao cũng lấy ra nguyên liệu mới bắt đầu thử nghiệm tiếp tục.

Nhìn em gái biểu lộ nghiêm túc rất nghiêm túc, Ôn Minh có chút thất lạc, em gái quá thần bí rồi, đa phần thời điểm cậu đều không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Khi còn bé còn có thể đoán được, hiện tại càng ngày càng nhìn không thấu.

Nhưng, cậu chỉ cần biết cô là em gái của cậu là được rồi, vào lúc cô vừa sinh ra cậu đã từng nói phải bảo vệ cô cả đời.

Hiện tại thực lực của em gái vượt xa cậu, càng quan trọng hơn là, cô còn có bao nhiêu thiên phú không bị người phát hiện ra?

Bây giờ cậu chỉ có thể dấu em gái ở phía sau, bảo vệ cô không để kẻ có dụng tâm kín đáo tổn thương, vậy sau này thì sao?

Đợi đến cuối cùng hào quang của cô không thể bị che lấp nổi, vào lúc bị càng nhiều người biết đến, cậu còn có năng lực bảo vệ cô hay không?

Đáy mắt Ôn Minh càng phát ra sâu u, cậu nghĩ, cậu phải làm ra quyết định...

Ôn Dao ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Minh đầy kỳ quái, vừa rồi tinh thần lực của anh trai chấn động có chút khác, giống như vừa xác định cái gì.

Nhưng bây giờ nhìn cũng không có gì khác, Ôn Dao vểnh miệng lên, tiếp tục vùi đầu làm thí nghiệm.

Thời gian một ngày qua đi rất nhanh, một ngày hôm nay tất cả đều là thất bại, nhưng tâm tình Ôn Dao xem như không tệ.

Bởi vì thông qua thí nghiệm lần lượt, cô đã hiểu không sai biệt lắm đặc tính của những thực vật kia, bây giờ cô cần tìm một loại nguyên liệu, một loại có thể trung hòa dược tính của tất cả các thảo dược khác, chỉ cần tìm được thứ này, cô cảm thấy thành công cách không xa lắm.

Sau đó trong vòng vài ngày Ôn Minh không hề đi theo Ôn Dao, mà vẫn luôn lôi kéo Cố Minh Duệ trốn tránh những người khác thương lượng cái gì đó, ngay cả Từ Dương muốn nghe lén đều không được.

Tuy Từ Dương có thể nghe được, nhưng nghĩ đến Ôn Minh cảnh cáo, cậu vẫn quyết định thành thật một chút, thật sự mà để Ôn Minh phát động cơn giận quả thật vô cùng đáng sợ đấy, dù sao đến cuối cùng bọn họ cũng sẽ biết thôi.

Ngày thứ sáu, cuối cùng Ôn Dao đã tìm được nguyên liệu trung hòa đặc tính của các loại khác, một loại rễ cây thực vật.

Nếu như không phải bị một vài động vật nhỏ nào đó đào ra vứt ở một bên, có khả năng cô đã bỏ qua nó rồi.

Bởi vì rễ của nó to bằng ngón tay, chung quanh còn có một vào súc tu như nhân sâm, màu sắc có chút hiện hồng, Ôn Dao gọi nó là chùm rễ hồng.

Lại trải qua nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng Ôn Dao đã thành công chế tạo một ống thuốc.

Ống thuốc hiện lên màu sắc trong suốt, nhưng bên trong có chút tạp chất, không phải tinh khiết như vậy.

Cái này là do trong quá trình chế tác chiết xuất các loại thảo dược để vào không đạt đến mức độ tinh chuẩn nhất mà tạo thành.

Ôn Dao tin tưởng nếu ống thuốc không có vấn đề, như vậy đằng sau cô chế tạo thuốc sẽ không xuất hiện độ tinh khiết kém như vậy.

Lần này Ôn Dao vẫn bắt một con khỉ biến dị đến làm thử nghiệm.

Bởi vì lần trước bầy khỉ biến dị lặng yên không một tiếng động không thấy ba con khỉ, cho nên bây giờ chúng đề phòng càng nghiêm ngặt hơn, Ôn Dao phí hết một phen công phu mới lén bắt được một con khỉ biến dị.

Sau khi đổ thuốc vào miệng nó, Ôn Dao bắt đầu khẩn trương quan sát.

Đợi sau khi xác định thuốc ngoại trừ khôi phục tinh thần lực cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào, cuối cùng Ôn Dao cũng lộ ra mỉm cười.

Tuy tốc độ khôi phục chậm gấp đôi so với thuốc của đại lục Ella, nhưng Ôn Dao cũng rất thỏa mãn, đây mới chỉ là bắt đầu không phải sao? Về sau còn rất nhiều thời gian có thể cải tiến.

Trong thời gian tiếp theo, Ôn Dao luyện ra một đống lớn thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp, độ tinh khiết của thuốc quả nhiên đều vô cùng cao, hiệu quả chỉ kém hơn một ít so với thuốc trước kia.

Sau đó Đại Hoàng dẫn theo Ôn Dao chạy khắp nơi trong núi, thu gom rất nhiều nguyên liệu chế tạo thuốc cùng các loại nguyên liệu khác, giữ lại về sau có cần lại dùng.

Tăng Hoa Huy rời khỏi ngày thứ mười tám, Tiểu Tiểu tỉnh lại.