Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 119: Thật Sự Là Tiểu Tiểu



Ôn Dao nhìn Tiểu Tiểu to bằng ngón tay trước mắt, nhịn không được mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, như thế nào thoáng cái trở nên nhỏ như vậy?

Đây là đang trêu chọc cô sao?

【Chủ nhân chủ nhân, người xem hình tượng mới của ta nè, có phải rất đáng yêu hay không?】Tiểu Tiểu tiến cấp thành công hưng phấn khoe khoang nói.

"Chuyện gì xảy ra? Chỉ lớn như vậy thôi?" Ôn Dao có chút im lặng.

【Không đúng không đúng, bây giờ ta có thể tùy ý nhỏ đi nha!】Tiểu Tiểu đắc ý dựng đứng thẳng thân thể lên, nhưng không đến một hồi lại co lại...

【Thì... thì là bây giờ ta có chút không biến trở về được rồi...】giọng nói đầy yếu ớt của Tiểu Tiểu vang lên trong đầu Ôn Dao, sau đó lập tức cam đoan nói:

【Chủ nhân người yên tâm, đây là nguyên nhân ta còn chưa quen thuộc, rất nhanh ta có thể biến trở về rồi! Ta... 】

Tiểu Tiểu còn chưa nói hết đã bị một cước của Đại Hoàng giẫm xuống, còn dùng sức đè ép.

Bây giờ Đại Hoàng rất đắc ý.

Ngừng, rõ ràng tiến cấp nhỏ như vậy, còn chưa đủ một cước nó giẫm đây này.

Còn không có đắc ý xong, Đại Hoàng cũng cảm giác được lòng bàn chân truyền đến một trận đau nhức.

Nó quát to một tiếng đồng thời nhảy dựng lên, nâng lên chân trái phía trước vung qua vung lại không dám để xuống đất.

Tiểu Tiểu áp sập trên mặt đất ngồi thẳng lên, khinh thường liếc Đại Hoàng, lân phiến của nó thế nhưng còn cứng hơn trước đấy, răng nanh cũng càng sắc bén, còn muốn giẫm bẹp nó?

Nằm mơ!

Ôn Dao cúi người duỗi tay phải về hướng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức bò vào trên tay chủ nhân mình, sau đó ở cổ tay vòng lại thành một chiếc vòng, từ xa nhình lại thật giống như một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc.

Tìm được vị trí mới Tiểu Tiểu vô cùng cao hứng, hừ, nó thế mà có dự mưu từ trước đấy nhé.

Nhìn thấy Mạn Mạn có thể tùy ý bò lên bả vai chủ nhân, nó cũng rất hâm mộ ah, hơn nữa thân thể nó quá lớn có nhiều nơi đều không tiện đi theo chủ nhân vào.

Hiện tại tốt rồi, nó có thể giống như Mạn Mạn tìm một chỗ trên người chủ nhân, như vậy chủ nhân sẽ không quên nó.

A, thằng ngốc đầu to kia có thể nghĩ không ra điểm này, ngu xuẩn như vậy còn muốn tranh sủng với nó?!

Ôn Dao dùng tinh thần lực tìm được vị trí của Ôn Minh, sau đó đi về hướng đó.

Thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp đã thành công rồi, nguyên vật liệu cũng thu thập không ít, Tiểu Tiểu cũng tỉnh, là thời điểm đi trở về.

Ôn Minh đang chỉ điểm huấn luyện bọn người Kiều Hồng Vỹ, Thạch Lỗi ở phòng huấn luyện trong căn cứ, bọn Từ Dương cũng ở một bên dùng phòng huấn luyện rèn luyện thể năng.

Đồ vật trong bộ đội đều khác hẳn, chủng loại đầy đủ hết không nói, hiệu quả rèn luyện cũng không tệ lắm.

Nhìn thấy Ôn Dao mang theo Đại Hoàng tiến đến, Ôn Minh đi đến trước hỏi: "Dao Dao, có chuyện gì sao?"

"Có thể đi rồi."

"Tiểu Tiểu tỉnh rồi?" Ở một bên nghe lén Từ Dương tiến đến gần hỏi.

Ôn Dao gật gật đầu.

"Vậy nó ở đâu?" Từ Dương duỗi thẳng cổ nhìn quanh phía sau, Tiểu Tiểu kia vốn luôn đi phía sau cô bé này một tấc cũng không rời đấy, làm sao vừa tỉnh cũng không thấy bóng dáng?

Ôn Dao lặng yên đưa tay phải đến trước mặt bọn họ.

Từ Dương nghi hoặc nhìn thoáng qua, không hiểu em gái Ôn có ý gì, chỉ phát hiện trên cổ tay cô có mang một vòng tay màu trắng.

Nhìn kỹ lại, đây không phải là vòng tay gì, đó không phải là một tiểu bạch xà sao!

"Em đừng nói với anh đây là Tiểu Tiểu?!" Từ Dương chấn kinh rồi, cái này tương phản cũng quá lớn!

Một Đại bạch xà dàu mười mét biến thành một xà mini chỉ bằng ngón tay, khoảng cách này quá lớn, hắn có chút không chấp nhận nổi.

Bị âm thanh Từ Dương giật mình hấp dẫn đến Lý Đồng cũng giật mình không thôi: "Đây là Tiểu Tiểu? Thế này thật sự đúng là nhỏ hơn rất nhiều nha."

Tiểu Tiểu vòng ở cổ tay ngồi thẳng người lườm đám bọn họ, sau đó lại nằm trở về, một đám thú hai chân ngu xuẩn, có cái gì hay mà ngạc nhiên, không kiến thức!

Tiểu Tiểu đã tỉnh, vậy bọn họ cũng không sai biệt lắm nên lên đường đi trở về.

Kiều Hồng Vỹ chuẩn bị cho bọn họ một chiếc xe bọc thép đã trải qua sửa chữa lại, chiếc xe này có không gian khá lớn, tất cả mọi người ngồi tiến vào còn có thể thêm Đại Hoàng.

Đầu xe còn tiến hành gia cố, đồng thời cho bọn họ hai cây súng máy, cũng dặn dò bọn hắn đừng dùng loạn, đến lúc đó trở về căn cứ Hoa Nam nhớ trả lại cho quân đội.

"Ah, nếu xe này cho chúng ta luôn thì tốt rồi, không nghĩ tới còn phải trả lại." Từ Dương ngồi ở trên ghế lái, ngón tay không ngừng sờ soạn bàn điều khiển, giọng điệu thất lạc.

Vốn Cố Minh Duệ lái xe, ai ngờ Từ Dương đối với xe trông mà thèm không thể không lái, giành với cậu lái mất rồi.

"Đây là vật tư quân dụng, cậu cho rằng ông ấy có quyền cho chúng ta à? Để chúng ta lái về cũng đã không tệ rồi! Còn có, chú ý lái xe!" Lý Đồng tựa ở trên bờ vai Kỳ Bình trào phúng Từ Dương.

"Thật ra cậu muốn cũng có cách đấy." Cố Minh Duệ ngồi bên chỗ lái phụ đẩy đẩy gọng kính, giọng điệu tùy ý.

Từ Dương nghe xong kích động, lập tức hỏi: "Cách gì?"

"Tòng quân." Trong miệng Cố Minh Duệ nhổ ra hai chữ: "Tiến vào quân đội cậu liền có cơ hội."

"Thôi đi pa ơi..., tôi còn tưởng có biện pháp gì hay chứ." Từ Dương lật trắng mắt liếc nhìn cậu: "Thân tôi đang tự do thoải mái biết bao, vì cái gì nghĩ không ra muốn đi tòng quân? Quân đội yêu cầu nghiêm khắt như vậy, tôi cảm thấy rất không thích hợp với tôi."

Cố Minh Duệ không nói chuyện, chỉ là cười cười thần bí.

Lúc đầu đi trên đường cũng không gặp quá nhiều chướng ngại, nhưng càng đến gần căn cứ Hoa Nam gặp được Zombie càng nhiều.

Bọn hắn rời khỏi căn cứ Hoa Nam gần một tháng rồi, hiện tại gặp được Zombie quả thật càng lợi hại hơn trước không ít, nhưng người cũng đang không ngừng tiến bộ.

Trong thời gian gần một tháng này, người trong tiểu đội Ôn Minh dị năng đều đạt đến cấp hai, Ôn Minh đã là cấp ba rồi.

Bởi vậy một đường đi đối với bọn họ mà nói cũng không gặp được nguy hiểm gì.

Chỉ ba ngày, bọn họ đã về đến căn cứ Hoa Nam.

Lần này bọn họ tiến thẳng vào cổng quân khu đấy, đám binh sĩ canh gác đều biết bọn họ, sau khi trải qua kiểm tra đơn giản thân thể, bọn họ đã được cho đi rồi.

Vừa tiến vào khu Duy Hòa, Ôn Sao nhịn không được nhẹ nhàng nhíu chân mày, vừa rồi tinh thần lực của cô tùy ý quét qua, rõ ràng phát hiện rất nhiều chấn động tinh thần lực không quen, hơn nữa người vốn quen lại thiếu rất nhiều.

Căn cứ đã xảy ra chuyện gì sao?

Bọn họ dừng xe rồi xuống xe, sau đó đám người Cố Minh Duệ trở về nơi bọn họ ở trước kia nghỉ ngôi, Ôn Minh chuẩn bị dẫn em gái cùng Ngữ Điệp đưa về biệt thự sau đó đi tìm Tề Cảnh Huy.

Trên đường đi Đại Hoàng cao lớn uy mãnh hấp dẫn không ít người chú ý, mà trên lưng Đại Hoàng có hai cô bé cũng khiến người ta tò mò.

Còn chưa đi đến chỗ ở, Tề Cảnh Huy nhận được tin tức đã lái xe đến.

"Ha ha ha, nghe nói Dao Dao chúng ta lại thu phục được một con hổ biến dị?" Vừa xuống xe Tề Cảnh Huy đã cười lớn hỏi bọn họ.

Cũng không chờ bọn họ trả lời, con mắt trực tiếp rơi vào trên người Đại Hoàng: "Tốt tốt tốt! Dao Dao chúng ta quả nhiên lợi hại. Ôn Minh à, cháu phải thêm chút sức nha, với tư cách anh trai, đừng để đến lúc không lợi hại bằng em gái."

Ôn Minh cười cười, nghĩ thầm đã sớm không lợi hại bằng cô rồi.

"Đúng rồi, không phải nói bởi vì Tiểu Tiểu tiến cấp không thể về trước sao? Các người trở về chắc nó đã tiến cấp thành công rồi phải không, Tiểu Tiểu đâu rồi?"

Tề Cảnh Huy nhìn hồi lâu bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Tiểu Tiểu, có lẽ nào không về.

Ôn Dao nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng đi đến trước mặt Tề Cảnh Huy, vươn tay phải về phía hắn, tay trái vỗ vỗ Tiểu Tiểu đang ngủ.

Tề Cảnh Huy đã nhìn thấy chiếc vòng tay bạch ngọc trên cổ tay trắng nõn của cô bé giật giật, một đầu con rắn nhỏ duỗi đầu ra nhìn về phía hắn.

Ách...

Tề Cảnh Huy trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cười khan nói: "Ha ha ha, rất tốt rất tốt, như vậy có thể theo sát bên người bảo hộ Dao Dao chúng ta rồi."

Còn cần ông nói, Tiểu Tiểu liếc mắt, lại tiếp tục nằm trở về.

"Bác Tề, cháu có việc muốn nói cùng ngài." Thấy bọn họ đã nói xong, Ôn Minh ở một bên mở miệng nói.

"Đi, đi đến phòng làm việc của bác nói."

"Cháu đưa Dao Dao trở về trước, rồi lại đi văn phòng ngài."

Tề Cảnh Huy gật gật đầu: "Được, đi thôi."