Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 120: Căn Cứ Hoa Bắc Có Người Tới



"Đợi chút!"

Vừa mới chuyển người chuẩn bị lên xe Tề Cảnh Huy nhớ ra cái gì đó, lập tức gọi mấy người Ôn Minh lại.

"Xem trí nhớ của bác này, bác vốn đến nói cho các cháu biết, vào tuần trước căn cứ Hoa Bắc phái đến một vài người, trong đó có cậu của các cháu, bây giờ hắn cùng ba mẹ cháu đi ra ngoài rồi, bác đã phái người đi thông báo với bọn họ rồi, qua không được bao lâu sẽ trở về."

Lúc nói đến những người bên căn cứ Hoa Bắc kia, đáy mắt Tề Cảnh Huy hiện lên một tia tối tăm phiền muộn, thật nhanh, trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, nhưng Ôn Dao đã bắt được biến hóa cảm xúc của hắn.

Xem ra người đến từ căn cứ Hoa Bắc không đơn giản à...

Đưa hai cô bé trở về biệt thự của các cô, Ôn Minh lại hướng Ôn Dao lấy năm ống thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp.

Cậu chưa nói dùng làm cái gì, Ôn Dao cũng không hỏi, sảng khoái cho cậu.

Ôn Minh sủng nịch xoa xoa đầu nhỏ của Ôn Dao, sau đó ra cửa.

Cũng không lâu lắm, một người binh sĩ mang theo mấy người gõ cửa nhà Ôn Dao, là Tề Cảnh Huy phân phó tìm người tiến hành giúp làm thẻ CMND thú biến dị cho Đại Hoàng.

Mấy người cẩn thận từng li từng tí lấy máu, chụp hình, không bao lâu thẻ CMND mới mẻ xuất hiện trong tay Ôn Dao.

Ôn Dao không khỏi có chút cảm thán, quả nhiên, mặc kệ ở đâu mặc kệ lúc nào, đặc quyền giai cấp đều tồn tại đấy.

Đại Hoàng trong phòng có chút ngốc đầu không nổi, Ôn Dao chỉ có thể để nó đi ra ngoài xuôi theo chỗ cong.

Tề Cảnh Huy nhìn xem ống thuốc trong tay, ánh mắt đen tối không rõ, thật lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh.

"Cháu thật sự quyết định?"

"Vâng."

"Được! Nếu cháu đã quyết định xong, như vậy chuyện còn lại bác sẽ sắp xếp tốt cho cháu, tất cả cứ theo như trước xử lý!"

Tề Cảnh Huy đánh nhịp quyết định, nhưng lại hỏi: "Ba mẹ cháu bên kia có biết rõ không?"

"Cháu đã trưởng thành, cháu tự mình biết mình đang làm cái gì, nhưng cháu sẽ nói rõ cho bọn họ biết."

"Đi đi, cháu chờ tin tức của bác."

"Phiền bác Tề rồi." Ôn Minh cúi người chín mươi độ với Tề Cảnh Huy.

"Không phiền không phiền, thế nhưng bác còn cầu không được đấy." Tề Cảnh Huy cười ha hả.

"Không có việc gì cháu đi về trước đây."

"Đợi một chút." Tề Cảnh Huy gọi cậu lại: "Trong thời gian các cháu không ở đây căn cứ xảy ra biến hóa rất lớn, tình hình cụ thể cháu có rảnh tự mình đi xem đi."

Đã đều nói như vậy rồi, như vậy nhất định có rất nhiều tình huống không tầm thường cần phải chú ý, Ôn Minh gật gật đầu, sau đó đi ra văn phòng.

Nhìn Ôn Minh rời khỏi cửa, Tề Cảnh Huy rơi vào trầm tư.

Hắn vốn không nghĩ cùng đám người kia tranh giành cái gì, đều đã tận thế còn làm ra bộ dạng kia, bây giờ tối trọng yếu nhất chẳng phải làm thế nào lãnh đạo mọi người sống sót hay sao? Tiêu diệt Zombie xây dựng giành lại lãnh thổ.

Dã ngoại còn có không biết rõ thú biến dị, thực bật biến dị uy hiếp thế nào, không gian sinh tồn của con người không ngừng bị đè nén, nhiều vấn đề như vậy bọn hắn không nhìn thấy sao?

Đáng tiếc hai mắt những người khác bị che mờ không nhìn thấu, vẫn chỉ biết nghĩ đến chính mình.

Nhớ tới lời trước đó Triệu Khải Khang nói với hắn, Tề Cảnh Huy cảm thấy, hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Xem ống thuốc trong tay, nghĩ đến vừa rồi cùng Ôn Minh nói chuyện, Tề Cảnh Huy thoáng cười.

Không hổ là con trai tên tiểu bạch kiểm kia, bắt đầu đàm phán một chút cũng không chịu thiệt, tâm can kia cũng là đen đấy!

Nhưng tính ra vẫn là hắn buôn bán có lời, nói thế nào hắn cũng là người lừa gạt không phải sao?

Ôn Dao ngồi dưới bóng cây nhìn Đại Hoàng nhảy trên tránh dưới (*né đòn), trong đầu đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì, tiếp tục cải tiến thuốc khôi phục tinh thần lực? Hay nên thử chế tạo thuốc mới?

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Dao phát hiện trước mặt xuất hiện một đoàn bóng đen.

Ôn Dao ngẩng đầu, híp mắt dò xét người trước mặt.

Đây là binh sĩ bình thường, mặt giáp, đầu đinh, làn da ngăm đen, quần áo trên người bởi vì huấn luyện mà tro bụi đầy người.

Gương mặt bị phơi nắng có chút đỏ, trên trán còn không ngừng toát ra mồ hôi, hơi thở có chút hổn hển, dường như đã chạy đến đây, trên người còn tản ra mùi mồ hôi bẩn.

Trong tay hắn cầm một giỏ màu lam dùng cây bện thành, bên trên phủ một miếng vải, không biết chứa đồ gì.

Hắn đứng ở đó do dự không biết mở miệng thế nào, nhìn có vẻ gò bó.

Binh sĩ nắm chặt hai tay, hạ cuống họng, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Ôn Dao đưa trong tay chiếc giỏ cho cô.

"Dao... Dao Dao, đây là Thuận... Thuận Tử đưa cho em." Binh sĩ lắp bắp nói ý đồ mình đến đây.

Thuận Tử?

Ôn Dao nhớ ra rồi, là người đưa cho cô vòng hoa.

Ôn Dao nhận rổ cỏ, nghi hoặc hỏi binh sĩ: "Anh ấy đâu rồi?"

"Cậu ấy... cậu ấy... lần trước cậu ấy ra căn cứ làm nhiệm vụ chưa có trở về..." Binh sĩ nhỏ giọng nói ra.

"Mấy ngày hôm trước, có một vài người từ căn cứ Hoa Bắc đến, bọn hắn mang theo rất nhiều anh em đi ra ngoài làm nhiệm vụ, kết quả... kết quả trở về không có nhiều..."

Giọng điệu binh sĩ trở nên cực kỳ phẫn hận: "Nghe nói vốn không cần chết nhiều người như vậy, nhưng dị năng giả căn cứ Hoa Bắc tham công liều lĩnh, kết quả...

Hừ, trở về còn tuyên dương bốn phía hắn đã giết con Zombie biến dị kia, nếu không phải hy sinh nhiều anh em như vậy, hắn cho rằng hắn còn có thể sống trở về hay sao!"

Dường như ý thức mình nói nhiều như vậy trước mặt một cô bé là không tốt, hắn dời đề tài.

"Thuận Tử có một em gái, cùng tuổi với em, nhìn thấy em làm cậu ấy nhớ đến em gái của mình. Sau khi trở về cậu ấy liền làm những vật này, nói là muốn tặng cho em chơi đùa, ai biết...

Hiện tại anh đưa những vật này cho em, coi như giúp cậu ấy hoàn thành ý nguyện, hy vọng em...

Được rồi, cho em chính là của em, em tùy ý."

Binh sĩ nói xong hướng Ôn Dao chào theo nghi thức quân đội, quay người trở về đội ngũ của mình.

Ôn Dao cúi đầu nhìn chiếc giỏ cỏ, chậm rải xốc tấm vải phía trên lên, trong giỏ là một vài món đồ chơi bện từ cây cỏ, có châu chấu, chuồn chuồn, tiểu hồ ly... vân...vân.

Bện giống như đúc, nhìn vẻ ngoài linh khí mười phần.

Tiểu Tiều tò mò thò đầu nhìn, bò tới trong giỏ dùng cái đuôi cuốn lại xem.

Ngón tay Ôn Dao có vẻ tái nhợt cầm lấy vật được bện lên, ánh mắt có chút tan rả, không biết đang suy nghĩ gì.

Nửa ngày, trong tay côđột nhiên xuất hiện một chiếc vòng hoa, đó là lúc trước Thuận Tử tặng cô, bởi vì bỏ vào không gian, vài đóa hoa phía trên còn duy trì dáng vẻ tươi đẹp lúc trước.

Ôn Dao đem vòng hoa cùng những vật khác để cùng một chỗ, sau đó túm Tiểu Tiểu đang chơi quên trời quên đất, một lần nữa phủ kín tấm vải, sau đó mang theo chiếc giỏ đi về.

Không biết sao, cô cảm thấy tâm tình mình không tốt lắm.

Xa xa Đại Hoàng đang đùa giỡn hai quân khuyển biến dị trong quân khu nhìn lại, thấy chủ nhân nhà mình vứt bỏ nó đi rồi!

Nó vội vàng đuổi theo, quân khuyển bị nó đùa nghịch xoay quanh nổi giận, trêu chọc chúng rồi muốn chạy?

Đáng tiếc vừa đuổi theo vài bước đã bị nhân viên chăn nuôi gọi lại, chỉ đành không tình nguyện đi trở về.

"Dao Dao, đây là cái gì?"

Vừa trở lại chỗ ở, còn chưa thấy Ôn Minh, Ôn Minh đã chỉ vào giỏ trong tay em gái hỏi.

"Không có gì."

Ôn Dao lắc đầu, bỏ giỏ vào trong không gian.

"Ah." Ôn Minh không để ý: "Ba mẹ trở về rồi, ở bên chỗ tư lệnh Tề, chúng ta đi qua đó đi."

Cậu rời khỏi văn phòng Tề Cảnh Huy liền đi đến chỗ ở của bọn Cố Minh Duệ, vốn ý định cùng đi ra tìm hiều, nhìn xem trong thời gian bọn họ không ở đây căn cứ xảy ra biến hóa gì.

Kết quả còn chưa đi ra ngoài liền có binh sĩ đến thông báo với cậu cha mẹ cậu đã trở về rồi.

Ôn Minh chỉ có thể nhờ người khác đi nghe ngóng, buổi tối lại tập hợp thảo luận.

Kéo bàn tay của em gái, Ôn Minh nhìn thoáng qua Lạc Ngữ Điệp đang đọc sách trong phòng, nghĩ nghĩ, vẫn gọi cô: "Ngữ Điệp, đi thôi."

Ngữ Điệp dường như không nghĩ đến Ôn Minh sẽ gọi mình, cắn môi thoáng do dự, lại nhìn Ôn Dao một chút, khép sách lại chạy ra ngoài, nhu thuận đứng ở bên người Ôn Dao.

"Tốt rồi, chúng ta đi thôi."