Mai Nở Dưới Sao

Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.



- Mấy lá thư mà em đọc được là thư cũ, ta chưa rảnh thời gian bảo tiểu đồng xử lí. - Chàng cất tiếng khi mọi cảm xúc trong lòng cả hai đã lặng xuống.

Sao ôm lấy chàng, tựa đầu lên ngực chàng, mơ màng nghe chàng giải trình.

- Thư rác mới do các nàng ấy gửi về mà em thấy trong danh sách thư từ đã bị tiểu đồng giải quyết cả rồi. Vì các nàng ấy là tiên nữ phục vụ trong các phủ thần mà ta cần giữ liên lạc nên ta không thể ngăn chặn được.


Kể từ khi thay đổi hệ thống thư từ, Mai Lang Vương đã ẩn ngụ ngôn của Mai Viện vào sổ bí mật rồi gửi công văn đến các phủ thần cần thiết để thông báo ngụ ngôn của mình, nhờ đó, chàng ngăn chặn được những thư rác đến từ bên ngoài. Tuy nhiên, đối với thư rác đến từ các phủ thần mà chàng phải giữ liên lạc thì chàng đành chịu. Chàng không thể cắt đứt liên lạc với họ được.

Thế nên Mai Lang Vương đã nảy ra một ý, chàng sẽ giao việc xử lí mấy lá thư đó cho tiên đồng. Chỉ cần tiên đồng nhìn thấy thư đến từ những người không quan trọng thì có thể hủy đi thay chàng. Sau khi trở về Mai Viện được vài tuần, chàng đã giao nhiệm vụ cho các tiểu tiên đồng rồi. Dù thư bị hủy nhưng nó vẫn được liệt kê trong danh sách thư từ của viện.

Riêng mấy lá thư mà em thấy trong hộp thì là thư cũ trước khi chàng hạ lệnh kia. Mai Lang Vương đọc xong, bỏ vào đó và quên bén mất việc xử lí. Từ lúc bọn phản thần làm loạn thì chàng trở nên rất bận rộn và không còn thời gian lo nghĩ đến những chuyện bên lề ấy.

Sao thấy lòng nguôi ngoai hẳn đi, em chợt ghé đến cắn lên cổ chàng. Mai Lang Vương sững người, chàng giữ tay em và siết chặt em vào ngực. Sao ấm ức than vãn - Tại sao em không thể đặt ấn kí đặc biệt lên người ngài thế?!

Em di tay lên những điểm nóng bỏng trên người chàng, những điểm lửa do em lưu lại, gắt gỏng - Em muốn cho những cô gái ấy biết rằng ngài là của em.

Mai Lang Vương buồn cười, khẽ bảo - Em ghen tuông gì với các nàng ấy? Em vừa bỏ đi một chút mà ta đã cuống cuồng hốt hoảng cả rồi.

Chàng hôn lên trán em, cau mày - Ta phải gác hết việc để đi tìm em về đấy. Mai Viện vì em mà nháo nhào hết lên.

Sao im thín thít, hối lỗi trốn vào lòng chàng. Mai Lang Vương ôm em thật yêu thương, tâm trí chàng bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn bình lặng sau cớ sự ban nãy. Hôm nay đi làm về đã không thấy em trong nhà, chàng gọi tiểu đồng đến hỏi thì nhận được tin sét đánh. Sau khi điều tra kĩ một lúc, biết em bỏ đi vì giận chàng, hờn ghen chàng, những chuyện xưa cũ lại đổ ập về, khiến chàng bần thần.

Chàng sợ rằng em lại xa chàng nữa. Sợ rằng em sẽ đi tìm Quan Lang. Sợ em sẽ lại quên mất chàng như thuở ấy rồi mặc kệ chàng níu kéo mà lạnh nhạt khước từ chàng. Chàng sợ rằng em sẽ cắt đứt mối quan hệ hôn nhân cùng chàng để rồi tự do rong ruổi khắp nơi, thoát khỏi tầm mắt chàng. Vô vàn nỗi sợ ập đến cùng một lúc khiến chàng phải ngay lập tức đi tìm em về. Chàng đã khờ khạo, đã sai lầm một lần rồi, chàng sẽ không để chuyện đó tiếp diễn nữa. Vả lại, bây giờ em mà xa chàng thì… Những gì chàng đang gánh vác sẽ sụp đổ mất. Thời gian qua được cùng em chung sống hạnh phúc, chàng đã trở nên nghiện và không thể dứt khỏi em được nữa. Chàng không còn giống như thuở trước có thể sống xa em được nữa. Thế nên chàng không thể để vợ chàng bỏ chàng đi như vậy.

- Về nhà với ta nhé? - Mai Lang Vương hôn em và dỗ.

Sao quay đi, dù lòng đã mềm ra rồi nhưng vẫn cố lẫy hờn thêm một lúc - Không chịu, em đi đến nhà Thần Tình chơi đây.

- Vậy… - Chàng ôm em, tựa lên đôi vai nhỏ, mỉm cười - Ta đi cùng em. Vợ chồng mình cùng đến đó chơi một thời gian.

- Còn công việc?

Mai Lang Vương không nói, chỉ cười mỉm.

Sao phụng phịu, em quay lại và đánh chàng. Chàng lại trêu ghẹo em, rõ ràng chàng biết em lo cho chàng, không muốn công việc của chàng bị ảnh hưởng nên mới cố tình nói ra những lời đó. Mai Lang Vương mặc cho em đánh, chàng chỉ vòng tay ghì lấy em, nâng niu và yêu thương. Hồi lâu sau, Sao không đánh chàng nữa, em vùi vào lòng chàng. Mai Lang Vương hôn lên trán em, lại hỏi - Mình về nhà với anh nhé?

- Vâng ạ. - Sao bấy giờ đã không còn chống đối gì nữa.

Khi đã dỗ được em, chàng lại không bỏ được thói chọc ghẹo, vừa cười tủm tỉm vừa bỡn - Giận chồng xách gói ra đi, chồng theo năn nỉ tu ti đi về.

Sao nghe chàng bảo, thẹn đùng đùng. Nhưng em không hờn giận hay đánh chàng nữa, em đột nhiên lau nước mắt mà ôm chàng, nhẹ trả lời - Chim quyên ăn trái nhãn lồng, lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi.

Mai Lang Vương nghe lòng tan ra. Chàng vùi vào trán em và hòa em vào người chàng.