Mai Nở Dưới Sao

Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.



Trở về Mai Viện với tư cách vợ của chàng có nghĩa là Sao sẽ không được nhàn rỗi như trước. Em phải gánh vác hết những chuyện trong nhà còn Mai Lang Vương thì chỉ tập trung giải quyết chuyện bên ngoài. Ưu Liên giao quyền quản lí trên dưới Mai Viện lại cho em hoàn toàn, từ việc an bài các tiểu đồng đến việc trà nước tiếp khách, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do em quán xuyến.

Một ngày, thuộc hạ chịu trách nhiệm về hệ thống thư từ trong viện đưa cho em danh sách các thư tư gần đây. Sao xem qua và thấy có nhiều bất thường, dù Mai Viện đã hạn chế tiếp nhận thư từ bên ngoài nhưng lượng thư rác gửi về vẫn rất lớn. Hơn nữa thư đó đều gửi cho chàng.

Sao hỏi thuộc hạ số thư rác lớn như thế đang ở đâu? Thuộc hạ bảo rằng mỗi lần thư đến chàng ta đều trao tận tay Vương hoặc các tiểu đồng thân cận của người. Sao suy nghĩ, sau đó đi vào thư phòng và tìm thử xem. Em thắc mắc không biết tại sao chàng không xử lí số thư rác ấy? Nếu nhận được thư rác nhiều như vậy thì phải ngăn chặn nó chứ? Tại sao chàng cứ để mặc cho người khác gây phiền đến mình thế kia?

Không khó để Sao tìm thấy số thư đó, Mai Lang Vương có thói quen quẳng những lá thư mà chàng không quan tâm vào một chiếc hộp gỗ đặt trên kệ sách sau bàn làm việc. Em nhấc hộp xuống và mở ra xem, để xem mấy kẻ phá bỉnh gửi gì đến cho chàng. Vừa mở ra, dòng thư não nùng đã đập vào mắt em: 'Kể từ lần vâng lệnh tiên chủ đến Mai Viện dâng công văn cho ngài, lòng em cứ da diết khôn nguôi. Dù biết ngài đã có bóng hồng bên cạnh nhưng vẫn cứ mê muội nghĩ về. Ngày nhớ đêm mong, héo hắt võ vàng. Nếu Vương vẫn còn nhớ đến em thì xin hãy hồi âm cho em một lời.'


Biểu cảm trên mặt Sao đông cứng lại trong phút chốc. Tay em run run và tâm trí bắt đầu nhảy loạn xạ. Em lần lượt mở các lá thư khác ra xem, tất cả đều là thư tình. Bìa thư đã được mở ra từ trước chứng tỏ rằng chàng đã đọc chúng.

Sao im lặng.

Chàng đọc chúng nhưng vẫn giữ chúng lại, thậm chí còn không can thiệp vào hệ thống thư từ để ngặn chặn các nàng ấy gửi thư. Chàng muốn nhận những lá thư này ư? Muốn đọc những lời nỉ non tương tư của những cô gái khác?

Sao xếp lá thư ấy lại và mang hộp gỗ về vị trí cũ.

Vài khắc sau, các tiểu đồng đang quét cánh mai trước sân thì đột nhiên thấy em đi băng băng ra cổng tròn, trên tay còn mang theo túi đồ. Các tiểu đồng vội vã chặn em lại hỏi rằng phu nhân đi đâu thế? Sao trả lời chúng là em đến chỗ Thần Tình chơi một thời gian, bảo với Vương không cần lo lắng, khi nào em chơi chán sẽ về. Tiểu đồng vốn muốn giữ chân em lại để đi bẩm báo với Vương nhưng Sao đã ra lệnh cho chúng không được can thiệp vào việc này. Các tiểu đồng không còn cách nào khác đành tránh đường cho em đi.

Sao đi ra khỏi cổng và chạy ào xuống thị trấn, em đi đến bến tàu công cộng, mua vé rồi nhanh chóng rời khỏi Tây Nam. Khi đã đi được một đoạn khá xa chỗ chàng, Sao lại thuê một chiếc thuyền rồi bay là là trên không trung, không đoán định là mình sẽ đến đâu, chỉ đơn giản là ngao du vô định như thế.

Em ngồi bên cửa sổ thuyền và chóng cằm nhìn ra ngoài. Mỗi lần nhớ đến những dòng thư ấy là em lại khó chịu vô cùng. Những cô gái đó thật kì lạ, rõ ràng chàng đã có gia đình rồi tại sao vẫn lưu luyến chàng? Họ muốn gì chứ? Chẳng lẽ muốn cùng chàng nảy sinh ra một mối quan hệ không đứng đắn ư?

Sao khó chịu và cứ ngồi lặng bên cửa sổ như thế.

Thuyền đi được một canh giờ thì em chợt nghe thấy tiếng bước chân. Sao đưa mắt ra cửa, tấm màn rũ trước buồng đã bị vén lên, Mai Lang Vương tiến vào. Thuyền em thuê khá lớn, dù không phải là Lâu thuyền lộng lẫy nhưng vẫn có một khoang rất rộng và chia thành hai khu rõ rệt, bên ngoài là khoang tiếp khách có tràng kỷ còn bên trong là khoang nghỉ ngơi. Khoang tiếp khách và khoang nghỉ ngăn cách nhau bằng một bức mành gỗ.

Vừa trông thấy em, đôi mắt nâu thảng thốt liền dịu lại trông thấy. Hơi thở đang dồn nén ở ngực cuối cùng có thể thoát ra ngoài. Chàng đi đến thật vội và ngồi sụp xuống trước mặt em. Chàng nhìn em không rời, chẳng buồn quan tâm đến mồ hôi đang tuôn chảy ở trán và lưng.


- Sao… - Chàng vươn tay đến, muốn nắm tay em.

Sao rụt tay lại và tránh xa chàng. Mai Lang Vương đau đớn, đôi mắt nâu run lên. Chàng tiến đến gần em một bước em lại lùi khỏi chàng một bước.

- Sao… - Chàng gần như khẩn cầu em.

Sao quay đi không thèm nói, em chỉ giơ khăn tay ra cho chàng. Mai Lang Vương nhận khăn mà mắt chợt ánh lên chút vui mừng. Chàng dùng khăn lau mặt còn mắt thì vẫn nhìn em không rời.

- Ngài đuổi đến đây làm gì? Chẳng phải em nhắn với tiểu đồng rồi ư?

- Em định đến chỗ Thần Tình hửm?

- Vâng.

- Ừm, chúng mình cùng đi vậy.

Sao quay phắt sang chàng, khó chịu trông thấy. Mai Lang Vương da diết nhìn em, chàng lại lướt tay đến, muốn giữ em lại.

- Ta đã hỏi qua thuộc hạ… Em đã kiểm tra mấy lá thư đó? - Chàng dò hỏi.


- Vâng. Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là dăm ba lá thư tình.

Mai Lang Vương nghẹn lời, em lại nói tiếp - Ngài cứ nhận thư tình của họ, nếu thích thì cứ tiến đến với họ, em không quản. Em sẽ đến nhà Thần Tình sau đó đi ngao du một mình. Khi nào ngài chán giữ mối quan hệ này rồi thì em sẽ bảo Thần Tình đứng ra hủy hôn thay. Em sẽ không ràng buộc ngài đâu.

Mai Lang Vương cau mày nghe em nói, ngực chàng đột nhiên nhói đau, khiến hơi thở thật khó thoát ra ngoài. Trong cơn đau lòng và sợ vuột mất em đó, chàng chỉ biết lao đến em và ôm em thật chặt. Sao vùng vẫy loạn xạ, không muốn tiếp nhận chàng. Mai Lang Vương ấn em xuống sàn và hôn em cuồng loạn.

Trang phục của cả hai lần lượt bị tước bỏ, khăn đóng trải dài xuống sàn và mái tóc đen mượt trượt khỏi vai. Áo dài của Sao bị thả lên bàn còn yếm thì nhanh chóng rơi xuống. Sao đánh vào ngực chàng và đẩy chàng ra kịch liệt, Mai Lang Vương mặc kệ, chàng liên tục mơn man em. Khi môi chàng tìm đến một lần nữa, em bỗng dưng bật khóc rồi ôm lấy chàng. Sao hôn chàng thật sâu và tay thì bám chặt lấy tấm lưng to lớn. Em tự động quấn lấy chàng, cắn lên dái tai và hôn dần xuống cổ. Mai Lang Vương hơi rùng mình với những quyến rũ mà em gợi lên. Chàng không chịu được nữa, bế em mang đến chiếu niệm đã được chuẩn bị sẵn.

Chàng không đặt em xuống như bao lần mà giữ em ngồi trên người. Đôi tay to lớn từng chút ấn em xuống, Sao run lên, em vừa bị chàng xuyên thấu. Mai Lang Vương vừa hôn em say sưa vừa hòa nhịp vào em. Sao ôm lấy cổ chàng, kiều mị hót, khiến chàng không còn lí trí nữa, gấp gáp thưởng thức em.

Khi Sao khẽ run lên lần đầu tiên, chàng chợt dừng lại một chút. Đợi cho em lắng xuống, chàng mới tiếp tục khuấy động. Sao đẩy chàng lên niệm và hôn lấy ngực chàng. Đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu lướt qua các thớ cơ, cắn lấy hạt đỗ nhỏ, thuần phục vẽ một vòng tròn ướt át qua bụng. Mai Lang Vương bị em kích thích đến đỉnh điểm, đôi mắt nâu dần dãn ra và hơi thở khó kiểm soát. Sao vén tóc ra phía trước, người nở rộ một biển hoa đào nóng rực, đỏ mặt thẹn thùng quyến luyến chàng.

Em tìm đến tay chàng và nắm lấy trong khi hông đung đưa. Nước mắt em chảy xuống và Sao nức nở bảo rằng - Em muốn ngài là của riêng em thôi!

Mai Lang Vương lau nước mắt cho em, Sao dần thở dốc và run lên thêm một lần nữa. Em mê man trong tay chàng, người hoang dại run lên từng đợt. Chàng đặt em xuống giường và hôn em thật dịu dàng. Nụ hôn của chàng từng chút khiến em dịu đi. Khi em sẵn sàng, chàng lại nồng nhiệt tấu lên khúc hoan ca. Sao vùi vào vai chàng, hơi thở si mê lan tỏa trong khi chàng vùi vào tai em, không ngừng gọi tên em.

Mãi thật lâu sau, tay em chợt bị chàng siết chặt. Một đóa mai rơi xuống bên cạnh giường và nhanh chóng bị tay hai người giày nát. Cánh hoa tả tơi ướt nước, tơi bời trải bên gối. Mai Lang Vương thở ra thật nhẹ nhàng, hôn lên môi em và nằm xuống bên em.