Lưu Quang Chi Thành

Chương 40



Edit: Giang

Một đôi tay nhanh nhẹn nắm chặt đôi tay của người phụ nữ, thân hình cao lớn chặn ở phía trước.

Phùng Thế Huân chắc chắn giữ lấy người phụ nữ, cười vô cùng dịu dàng: “Phu nhân, tôi là bác sỹ, lời nói của tôi so với y ta, hẳn là có thể tin tưởng được, đúng không?”

Người phụ nữ kia thấy đối phương là một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, vẻ kiêu căng lập tức liền yếu đi ba phần, lại nhìn thấy anh ấy mỉm cười nho nhã lịch sự, khuôn mặt cô ta có chút đỏ lên, cô ta nói: “Các anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này.”

Phùng Thế Huân ngồi xổm xuống xem xét đứa trẻ, nghe âm thanh của phổi, nói: “Bệnh của đứa trẻ này thật sự là không nhẹ, nhưng không cần phải nằm viện. Tôi sẽ kê cho phu nhân một số loại thuốc mới đặc biệt hiệu quả, nhất định có thể trị khỏi. Chỉ là trong bệnh viện còn nhiều đứa trẻ bị bệnh khác, nếu em bé tiếp tục ở lại bệnh viện, sợ rằng bé sẽ bị lây nhiễm các loại bệnh khác.”

Lúc này đây, vị phu nhân kia đã đối với Phùng Thế Huân răm rắp nghe lời, không nhịn được mà gật đầu đồng ý. Phùng Thế Huân kê một đơn thuốc. Vị phu nhân kêu bảo mẫu cầm lấy, chính mình ôm đứa trẻ vội vàng đi mất.

Thấy vậy tiểu y tá mới từ phía sau lưng Phùng Thế Chân bước ra, hai mắt hàm xuân mà chạy đến trước mặt Phùng Thế Huân, đỏ mặt nói: “ Cảm ơn bác sỹ Phùng. Nếu hôm nay không có anh, chúng tôi chắc chắn đã bị người phụ nữ đó đánh bị thương rồi!”

Phùng Thế Huân liếc cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái, bước vội về phía Phùng Thế Chân, ôm lấy cô kiểm tra một lần từ đầu đến chân xem cô có bị thương ở đâu không, anh trách mắng: “Em có thể không cần lúc nào cũng xông lên phía trước như thế được không, định thể hiện cho ai xem hả? Chẳng may bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Phùng Thế Chân còn chưa nói gì, cô y tá kia đã ngượng ngùng chen ngang, nói: “Bác sỹ Phùng đừng lo lắng, sau này tôi sẽ thay anh chăm sóc tốt Thế Chân.”

Phùng Thế Huân dắt tay em gái mình rời đi, trước khi đi còn quay đầu liếc qua cô y tá kia một cái, ánh mắt lạnh lùng băng giá khiến người ta lạnh cả sống lưng. Y tá kia lần đầu tiên chứng kiến người luôn luôn ôn hòa lịch sự như bác sỹ Phùng lộ ra vẻ mặt hung dữ như vậy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thoáng chốc hai mắt đỏ hoe.

“Bác sỹ Phùng cũng thật quá...”

Y tá trưởng vừa sắp xếp hồ sơ bệnh án, vừa lạnh lùng nói: “Cô lấy em gái người ta ra làm lá chắn.Nếu cậu ấy không đến kịp lúc, mặt của Phùng Thế Chân không phải sớm đã bị người phụ nữ đó cào nát ra rồi sao. Đổi lại thành tôi, đều có ý nghĩ cho cô vài bạt tai đấy, lấy đâu ra sức lực đi phản ứng cô nữa chứ?”|

Y tá trẻ nức nở bật khóc , ôm mặt bỏ chạy.

“Lúc anh tức giận thật là đáng sợ, giống hệt lúc cha tức giận á”. Trên đường về nhà, Phùng Thế Chân ôm cánh tay anh trai làm nũng, cố gắng dỗ anh vui vẻ.

“Anh vẫn còn tức giận đấy” Phùng Thế Huân trừng mắt lườm cô, “ Cái tật xấu thích lo chuyện bao đồng của em, khi nào mới sửa được vậy?”

“Đều là nhân viên trong cùng bệnh viện cả, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, làm sao có thể gọi đó là lo chuyện bao đồng được chứ?” Phùng Thế Chân nói, “ Đôi khi, những người chỉ biết bo bo giữ mình, cuối cùng thường thường sẽ rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh đó anh.”

Phùng Thế Huân khịt mũi khinh thường.

Hai anh em đi vào sân của Thạch Kho Môn, bà Phùng nhìn thấy con trai qua cửa sổ, vội vàng mở cửa sổ ra.

“Thế Huân, con về nhà vừa đúng lúc. Chân Nhi, hôm nay Gia Thượng mang đến một miếng chân giò hun khói kim hoa đó!”

Phùng Thế Huân không hiểu gì hỏi em gái: “Gia Thượng là ai?”

Phùng Thế Chân nói thầm một câu không tốt. Dung Gia Thượng gần đây đều là cách một ngày mới đến, không nghĩ tới hôm qua anh đã đến rồi, hôm nay cư nhiên lại tới lần nữa.

Cô lắp bắp giải thích: “ Là... là học sinh của em.”

“Học sinh ở đâu, làm sao lại đến nhà mình vậy?” Phùng Thế Huân lẩm bẩm.

“Cô giáo!” Dung Gia Thượng từ cửa sổ thò đầu ra, “Tôi mang đến tạp chí khoa học mới nhất của Anh đến nè, cô nhất định sẽ thích”

Người thanh niên có gương mặt điển trai, ăn mặc bảnh bao, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có. Phùng Thế Huân giật mình nhận ra.

“Đại thiếu gia nhà họ Dung?”

Phùng Thế Chân cúi đầu nói: “Chúng ta đi lên đi.”

Phùng Thế Huân theo sát em gái, nhỏ giọng hỏi: “Gần đây cậu ta thường xuyên đến tìm em hả?”

Phùng Thế Chân ba bước biến thành hai bước, nhanh chân leo lên lầu, lao nhanh vào nhà giống như con thỏ vọt về tổ vậy. Phùng Thế Huân một bụng lửa giận, rảo bước đuổi theo cô tiến vào cửa.

Dung Gia Thượng chỉ vào chồng tạp chí trên bàn trà nhỏ cho Phùng Thế Chân xem, lại quay qua nhìn Phùng Thế Huân, mỉm cười thân thiện.

“Anh là anh trai của cô Phùng phải không. Rất vui được làm quen. Tôi là Dung Gia Thượng.

Duỗi tay không đánh gương mặt người đang cười, càng huống hồ sau khi Phùng Thế Chân từ chức chỉ kể là cô vì thê thiếp Dung gia ồn ào mà bực bội, chẳng hề nhắc nửa lời nói xấu Dung Gia Thượng bao giờ cả. Phùng Thế Huân tuy rằng ánh mắt đầu tiên liền không ưa cậu ấm này, thế nhưng không thể không hiểu biết mà thất lễ được.

“Thế Chân ngược lại chưa bao giờ kể về Dung thiếu gia với tôi cả.” Phùng Thế Huân bắt tay với Dung Gia Thượng, ý vị sâu xa nói.

Phùng Thế Chân cầm lấy một quyển tạm chí, bắt đầu nghiêm túc đọc.

Dung Gia Thượng nói: “ Học sinh mà cô giáo dạy rất nhiều, tôi cũng có gì đặc biệt hơn người cả.”

Phùng Thế Huân khách khí nói: “Khi em gái tôi ở nhà các cậu, rất cảm ơn cậu đã chăm sóc nó.”

“Tôi đã không chăm sóc tốt cho cô giáo.” Dung Gia Thượng nói: “ Nếu không cô giáo cũng sẽ không từ chức rồi.”

Phùng Thế Chân lật qua một tờ tạp trí, xem hết sức chăm chú.

Dung Gia Thượng lại thay đổi bộ dạng thành một cậu ấm nhà giàu ngây thơ, chân chất, mỉm cười nói: “Tôi vẫn muốn nhờ cô giáo quay lại tiếp tục dạy học cho tôi và các muội muội. Bác sỹ Phùng giúp tôi thuyết phục cô giáo với.”

Bàn tay lật tạp chí của Phùng Thế Chân run rẩy.

“Tại sao?” Phùng Thế Huân cười như không cười, “quay lại để tiếp tục bị sỉ nhục hả?”

Dung Gia Thượng cực kì cung kính mà chắp tay với Phùng Thế Huân, cúi người vái một vái: “Trước đây là toi nghịch ngợm, gây rất nhiều phiền toái cho cô giáo. Cô giáo đi rồi, tôi mỗi ngày đều tự mình kiểm điểm, cực kì hối hận. Bây giờ mời cô giáo trở về, tôi chỉ mong cô giáo cho tôi một cơ hội sửa sai.”

Phùng Thế Huân nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào thiếu niên đẹp trai quá mức trước mặt, cười mà như không cười nói: “ Tôi tin rằng Thế Chân chắc chắn đã tha thứ cho cậu rồi. Có lòng đến đây là được rồi, nhưng chuyện quay về dạy học thì không cần thiết đâu. Thế Chân, em nói có phải không?”

Phùng Thế Chân vùi đầu vào nghiên cứu một câu đố trên tạp chí, giả vờ như không nghe thấy.

Dung Gia Thượng mỉm cười: “ Cô giáo trước đây luôn nói lý tưởng của cô ấy chính là dạy học và giáo dục. Có thể làm chuyện mình thích, tiền lương lại cao, còn thanh nhàn, như vậy không phải càng tốt hơn sao? Cô giáo làm việc ở bệnh viện, bôn ba vất vả, vô cùng mệt nhọc. Bác sỹ Phùng không đau lòng em gái à?”

Phùng Thế Huân giật giật khóe miệng: “Tôi đau lòng em gái mình, mới càng không muốn cho nó trở lại Dung gia. Nó mặc dù quay về không nói, nhưng tôi nhìn ra được, nó bị tủi thân nên mới từ chức ở Dung gia.”

Dung Gia Thượng cúi đầu.

Phùng Thế Chân ném tạp chí lên bàn trà cái đùng một cái, đứng phắt lên.

“Đừng tranh cãi nữa” Cô nói, “ Em sẽ quay trở lại nhà họ Dung”

“Cái gì?”

“Cô giáo!”

Hai người đàn ông, một người phẫn nộ điên cuồng, một người vui mừng khôn xiết.

“Chân Nhi,” Giọng nói của Phùng Thế Huân đầu tức giận , “Em nếu là không thích công việc ở bệnh viện, anh sẽ tìm cho em một công việc khác. Nhà họ Dung, anh không cho phép em quay lại đó.”

Phùng Thế Chân bình tĩnh nói: “Anh, em đã 23 tuổi rồi, em có thể tự quyết định hành động của mình.”

Phùng Thế Huân hít sâu một hơi, nói xin lỗi với Dung Gia Thượng, sau đó nắm lấy tay Phùng Thế Chân, kéo cô vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Phùng phu nhân tay cầm cái xẻng đứng ở cửa phòng bếp. Ngay cả bà cũng là lần đầu tiên chứng kiến con trai mình tức giận như vậy, sợ đến nỗi hai mắt trợn tròn.

Trong phòng, Phùng Thế Chân hất tay anh trai mình ra.

Phùng Thế Huân tức giận nói: “Em nghĩ cái gì vậy?”

Phùng Thế Chân ngồi xuống mép giường: “ Nhà họ Dung không phải đầm rồng hang hổ. Đương nhiên, những gia đình có tiền như vậy, tự nhiên có một số chuyện xấu không thể kể ra ngoài. Nhưng như vậy thì làm sao? Em chỉ là một gia sư, làm tốt chuyện trong phận sự của mình, đến tháng lĩnh tiền lương là được. Em đã dạy dỗ rất nhiều học sinh, các thiếu gia tiểu thư nhà họ Dung có thể tính là những học sinh dễ dạy bảo nhất rồi. Em trừ bỏ sau này bị Di nương nhà họ gây khó dễ ra, lúc đầu luôn làm việc rất vui vẻ.

Phùng Thế Huân thở dài một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tiểu tử bên ngoài kia, cũng không nhỏ hơn em được mấy tuổi cả...”

“Cho dù cậu ấy lớn tuổi hơn em, em cũng là giáo viên, cậu ấy cũng chỉ là học sinh.” Phùng Thế Chân nghiêm trang nói.

Giọng điệu của Phùng Thế Huân dịu đi hai phần: “Cho dù em thích dạy học, cũng không cần phải quay lại nhà họ Dung?”

“Trường học tiền lương không cao, công việc lại vất vả. Nếu đã làm gia sư, hào môn thế gia nhà nào chẳng giống nhà nào. Dung gia đã xem như là một lựa chọn rất tốt rồi.” Phùng Thế Chân nói, “Anh, anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của em mà. Vả lại em không nhìn ra công việc này có cái gì không tốt cả?”

Gương mặt Phùng Thế Huân căng cứng, , nói thẳng: “ Anh sợ tên tiểu tử bên ngoài kia đối với em quy củ!”

Hai má Phùng Thế Chân ửng hồng, cười tủm tỉm nói: “Anh tự nhiên cho rằng em gái mình mọi mắt đều tốt. Nhưng người ta là đại thiếu gia của Dung gia, bất luận là danh viện khuê tú, hay là hồng nhan hoan trường, gặp được quá nhiều rồi, làm sao sẽ xem trọng một cô gái hơn cậu ta vài tuổi như em chứ? Em vẫn luôn tự biết mình là ai, có mấy cân mấy lượng.”

Phùng Thế Huân bị chặn họng, nói không nên lời.

Phùng Thế Chân tiếp tục nói: “ Huống hồ, Dung Gia Thượng tính toán sang năm khai giảng sẽ đi Đại học Yến Kinh học, em dạy cậu ta không được vài tháng nữa đâu. Anh, anh không cần đánh giá cậu ta quá cao, cũng không cần xem nhẹ em gái mình!”

Phùng Thế Huân bất đắc dĩ mà nhìn chăm chú vào em gái mình. Anh cảm nhận sâu sắc rằng em gái anh đã thay đổi rồi.

Phùng Thế Chân trước đây cũng là một cô gái rất có chủ kiến, nhưng bây giờ cô càng ngày càng thêm nhiều sự kiên quyết không cho phép cự tuyệt. Giống như một thanh gươm, vào thời điểm anh không biết, đã bị mở ra, với lưỡi gươm vô cùng sắc bén góc cạnh.

Anh cảm thấy bất an, rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ? Đây làm em gái duy nhất của anh, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, anh yêu cô đến tận xương tủy, không nỡ để cô chịu một chút ấm ức nào, anh chỉ mong cô đừng bao giờ lớn lên, vui vẻ hạnh phúc mà sống dưới đôi cánh của mình.

Nhưng vào những ngày anh xa nhà, trận đả kích mang tính hủy diệt lần này đã khiến em gái của anh nhanh chóng trưởng thành, tự lập đứng lên.

Phùng Thế Huân cảm thấy kinh hoảng bất an, chỉ vì anh cảm thấy, Chân nhi của anh dường như đã không cần anh nữa rồi.

“Hai đứa đang cãi nhau ấy à?” Phùng phu nhân thấp thỏm bất an ở bên ngoài lắng nghe, “Trước kia đều là Thế Huân quản Thế Chân.Nhưng hai anh em hai đứa nó chưa từng cãi nhau bao giờ.”

Dung Gia Thượng đỡ Phùng phu nhân: “ Bác gái đừng lo lắng, cháu xem bác sỹ Phùng không nỡ đâu.”

Cửa mở ra, Phùng Thế Huân bước ra với gương mặt lạnh lùng, liếc nhìn Dung Gia Thượng một cái.

Dung Gia Thượng khom người.

“Dung đại thiếu gia.”

“Gọi tôi là Gia Thượng là được”

Phùng Thế Huân cắn chặt khớp hàm, lạnh lùng nói: “Xin cha cậu lần này nhất định phải quản chặt bà di nương thái thái nhà cậu vào. Tôi mặc dù là một bác sỹ nhỏ, không quyền không thế, nhưng ta lại người nhìn không nổi người nhà của mình chịu một chút ủy khuất nào. Người bình thường, thường thường lại là những người làm được những chuyện mà không ai ngờ đến nhất đấy.”

“Vãn bối đã biết.” Dung Gia Thượng vô cùng cung kính nhún nhường đáp.

“Đừng có hù dọa cậu ấy.” Phùng Thế Chân đi ra, đối với Dung Gia Thượng nói, “Tôi ngày mai sẽ đi bệnh viện từ chức.”

Dung Gia Thượng nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô, “Vậy ngày mai tôi bảo vú Lý dọn dẹp phòng của Cô Phùng! Bọn Phương Lâm các cô ấy mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”

Dung Gia Thượng chuyển biến tốt liền thu, uyển chuyển từ chối Phùng phu nhân giữ lại ăn cơm. Phùng Thế Chân tiễn cậu ta ra cửa.

Sắc trời chưa nhá nhem, trong ngõ nhỏ một mảnh u lam nồng đậm. Đèn đường đã được bật, ánh đèn màu cam chiếu sáng một góc nhỏ.

“Hài lòng chưa?” Phùng Thế Chân hỏi.

“Vô cùng hài lòng.” Dung Gia Thượng vui sướng mà phe phẩy cái đuôi, lại bất an mà xác nhận lần thứ hai, “Cô Phùng, thật sự không thay đổi chứ?”

“Không thay đổi.” Phùng Thế Chân than thở, “Thật là không đọ nổi cậu. Nói trước, lần này không cho phép cậu quấy rầy tôi nữa.”

“Tuyệt đối không!” Dung Gia Thượng nhìn cô chăm chú với ánh mắt nóng bỏng không thèm che giấu, “Tôi lại muốn có cái gì không quy củ, cô chỉ cần đánh ta vài bạt tai là được.”

Phùng Thế Chân không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu người này, trước kia đối với tôi trừng mắt dựng lông mày, nói ba câu đều phải một câu châm chọc xỉa xói, kiêu căng đến tận cùng. Kết quả lại chỉ là con hổ giấy, bị tôi hung hăng náo loạn một trận, cậu liền lập tức chịu thua, giơ khuôn mặt đi cẩn thận lấy lòng. Cậu nói không phải tự tìm phiền toái cho bản thân hay sao?”

“Nếu là nhận lỗi, tự nhiên muốn kéo xuống mặt mũi, khom lưng cúi đầu.” Dung Gia Thượng nghiêng đầu, mỉm cười có vài phần vô lại không kiềm chế, “Vì chúc mừng, tôi ngày mai mời cô giáo đi ăn món cay Tứ Xuyên được không? Tôi biết trên đường Phúc Châu mới mở một nhà hàng Tứ Xuyên rất chính thống...”

“Mời ăn cơm thì không cần.” Phùng Thế Chân khách sao uyển chuyển mà cự tuyệt, “Tôi giải quyết xong thủ tục từ chức, sẽ nói với cậu. Mấy ngày này đừng lại tới nhà tôi nữa. Anh trai tôi anh ấy...”

Dung Gia Thượng có chút thất vọng nhưng cũng không ép buộc, anh nói: “Tôi và bọn Phương Lâm không được xem là gần gũi, nhưng cũng sẽ cố hết sức bảo vệ các cô ấy. Đây là trách nhiệm của anh trai. Cô giáo có một người anh trai thật tốt.”

Phùng Thế Chân cảm động mỉm cười, nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của Dung Gia Thượng , sau đó quay người chầm chậm đi về nhà.

Trong bóng tối bên ven đường, có một người đàn ông đang trầm mặc hút thuốc, từng đốm lửa chợt lóe chợt lóe.

Phùng Thế Chân đi ngang qua người anh ta, nhỏ giọng nói, “ Tôi sắp quay lại nhà họ Dung rồi.”

Người đàn ông phun ra một ngụm khói: “Thất gia nhờ cô xử lý tên họ Dương kia.”

Phùng Thế Chân nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi lướt qua người anh ta.