Lưu Quang Chi Thành

Chương 41



Edit: Bờ Lu

Tin tức Phùng Thế Chân sắp trở lại Dung gia khiến Dung phu nhân bất ngờ đánh rớt cả cuộn len.

“Đúng là sắp trở lại?”

“Đại thiếu gia có nói qua”. Đại di thái tiếp, “Còn dặn má Lý tới dọn phòng cho Phùng tiểu thư”.

“Lão gia đồng ý sao?” Dung phu nhân cười nói, “Xem ra Phùng tiểu thư này cũng chẳng thanh cao như vẻ mặt cô ta, không chừng đối với Gia Thượng cũng có vài phần ý tứ. Nếu không có, xảy ra chuyện như vậy cô ta còn dám trở về, không sợ bị nói xấu sao”.

Đại di thái nói: “Nghe Dương tiên sinh nói lương bổng của Phùng tiểu thư ở bệnh viện không cao lại phải làm việc vất vả. Nghĩ kỹ vẫn cảm thấy ở nhà chúng ta nhẹ nhàng hơn”.

“Tùy ý cô ta đi”. Dung phu nhân lại nói, “Dù sao nhờ phúc cô ta, ta cũng đuổi được tiểu yêu tinh nhà họ Tôn kia đi. Tôn thị hiện tại không đủ tự tin, muốn gây sự cũng chỉ đơn độc một người”.

Đại di thái nói: “Phu nhân, hiện tại không có dì nhỏ Tôn, nhỡ đâu lão gia cảm thấy Phùng tiểu thư...”

Dung phu nhân cười lạnh, “Không phải Phùng tiểu thư thì còn Trương tiểu thư, Lý tiểu thư, ta có thể quản được lão gia thích ai sao? Lại nói, ta thấy đại thiếu gia đối với cô ta là có ý tứ. Lão gia chắc không đến nỗi cướp người của con trai mình... Tốt nhất là cướp đi! Gia Thượng không thể giành lại cha nó. Kết cục là, hoặc nó bị tống cổ ra khỏi nhà, hoặc là chính nó tức giận bỏ đi”.

Dung phu nhân nghĩ đến Dung Gia Thượng về sau đi không về nữa, gia nghiệp Dung gia chắc chắn rơi vào tay con của vợ lẽ, còn bà liền trở thành Thái hậu buông rèm chấp chính, thật là chuyện đáng mừng.

Dung Gia Thượng ngồi uống cà phê trong thư phòng, lật xem tạp chí máy bay bằng tiếng Anh hết sức chăm chú.

Dung Phương Hoa ở ngoài cửa thò đầu ngó nghiêng.

“Có gì thì nói”. Dung Gia Thượng như có mắt mọc sau đầu.

Dung Phương Hoa nói: “Chị Lan Hinh gọi điện rủ bọn em đi xem đua ngựa, tiện đi dạo cửa hàng bách hóa”.

“Sao nào?” Dung Gia Thượng liếc cô một cái, “Tìm anh đòi tiền mua phiếu sâm panh? Hay lại thiếu tiền mua quần áo?”

Dung Phương Hoa nói: “Chị Lan Hinh muốn mua quà sinh nhật cho anh, nhờ bọn em đi làm tham mưu”.

“Hóa ra đến hỏi sở thích của anh à”. Dung Gia Thượng thản nhiên nói, “Đồng hồ đeo tay hoặc kẹp áo, tùy ý mua một cái là được”.

Anh nói xong rút một xấp tiền mặt đưa cho em gái: “Nếu thấy cái gì mình thích cũng mua đi”.

Tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu thư Dung gia là từ văn phòng cấp cho, một tháng mười lăm đồng. Dung Phương Lâm ngày thường cần chi tiêu có Dung phu nhân trợ cấp, mà Dung Phương Hoa là con vợ lẽ, đại di thái cũng không dư dả nên không có khả năng đưa thêm. Các quý cô lúc xã giao không tránh khỏi đua đòi, mười lăm đồng không phải nhiều. Dung Gia Thượng tùy tiện đưa một ít cũng mấy chục đồng, Dung Phương Hoa tuy nói không cần đến nhưng trong lòng cũng cảm động một phen.

“Anh hai”, Dung Phương Hoa cầm tiền, nhỏ giọng nói, “Cô Phùng thực sự đồng ý trở lại?”

“Đúng vậy”, Dung Gia Thượng nói, “Mấy đứa không vui sao?”

“Đương nhiên vui!” Dung Phương Hoa vội nói, “Em với chị hai đều chán ghét mấy giáo viên kiêu ngạo kia, lúc nào cũng mong cô Phùng trở về. Nhưng là .... Anh vẫn cưới chị Lan Hinh à?”

“Gần như vậy”. Dung Gia Thượng khuấy nhẹ ly cà phê đã sắp nguội, “Hôn sự cũng chưa định, chưa đâu vào đâu cả. Mà chuyện này có liên quan gì đến cô Phùng trở về?”

“Nhưng hai người không phải ...”

“Cô Phùng là trở về để dạy học”. Dung Gia Thượng hờ hững nói, “Đừng suy nghĩ nhiều”.

Dung Phương Hoa mặt đỏ lên, cúi đầu chạy mất.

Dương Tú Thành vừa đi tới phòng khách, suýt chút nữa đụng phải Dung Phương Hoa đang cắm đầu chạy loạn, làm cô bé hoảng hốt.

“Phương Hoa làm sao vậy? Lão gia đâu?”

“Cha em ở thư phòng nhỏ”, Dung Phương Hoa đáp.

Dương Tú Thành lúc đi qua thư phòng lớn có nói với Dung Gia Thượng, “Gia Thượng, việc này cũng nên tới nghe một chút”.

Dung Gia Thượng nghe ra khác thường trong giọng nói của anh ta, khép sách lại đứng lên.

Trong thư phòng nhỏ, Dung Định Khôn đang đứng bên cửa sổ, cầm một cái bình nhỏ cẩn thận tưới nước cho hai chậu hoa lan.

Hơn nửa tháng, ông ta dường như già đi bốn năm tuổi, tóc mai đã hoa râm, quầng mắt nặng trĩu, ánh mắt trong trẻo trở nên đục .ngầu, cuối cùng cũng phù hợp với tuổi tác.

Dương Tú Thành hạ giọng, trình bày đâu vào đấy: “Con tìm được một giáo viên Học viện Mỹ thuật, theo miêu tả của người giao hàng đêm đó vẽ một vài bức chân dung bọn chúng, đưa cho các anh em xem qua một lượt. Hai anh em trước bến tàu nhìn thấy Tôn tiểu thư, còn nhận ra trong mấy bức họa có một tên trên cằm có sẹo, là người đã đưa Tôn tiểu thư lên thuyền”.

Ầm một tiếng, chiếc ấm đồng rơi xuống đất, nước văng khắp nơi. Dung Định Khôn lại vung tay lên. Chậu hoa lan quý giá được hắn cẩn thận gìn giữ nhiều năm cũng rơi luôn xuống đất, bình gốm vỡ tan tành.

Dương Tú Thành cúi đầu: “Những người này chỉ mới nhìn được gương mặt, lai lịch tạm thời tra không ra. Con cùng Triệu gia thảo luận, nghi ngờ họ từ phương nam tới, có khả năng là đám người năm ngoái cùng tranh đường thủy Nguyễn gia với chúng ta. Nhưng cũng không chắc chắn”.

“Bọn họ làm sao cùng Tôn thị liên hệ được?” Dung Gia Thượng lạnh giọng hỏi, “Tôn thị không ra khỏi cửa, làm cách nào tiếp xúc được với người ngoài?”

Dương Tú Thành nói: “Cùng Tôn tiểu thư lui tới, lại có thể thường xuyên ra vào Dung phủ, chỉ có hai người. Một là Phùng Thế Chân và còn lại là người Tôn gia”.

Ánh mắt Dung Gia Thượng đột nhiên sắc bén: “Phùng Thế Chân trợ giúp Tôn thị cũng không được lợi gì”.

Dương Tú Thành nhàn nhạt liếc nhìn Dung Gia Thượng: “Chúng tôi cũng cảm thấy Phùng tiểu thư không có gì khả nghi. Nói như vậy, chính là Tôn gia...”

Dung Định Khôn hai mắt đỏ sậm, không nói không rằng đẩy Dương Tú Thành và Dung Gia Thượng, bước nhanh khỏi thư phòng lập tức lên lầu hai, một chân đá bay cửa phòng Nhị di thái.

Một tiếng ầm vang lên, tiếp theo là một cái tát vang dội. Tiếng kêu chói tai của Nhị di thái vọng khắp căn nhà.

“Lão gia – lão gia, oan uổng quá! Em thật sự không biết!”

Dung Định Khôn gầm lên giận dữ như tiếng một con sư tử bị thương xen lẫn tiếng sấm hỗn loạn, chỉ muốn đem Nhị di thái đánh chết.

“Chuyện cá nhân thì quản không tốt, con trai cũng không sinh được, còn giúp nhà mẹ đẻ lừa ta, sao không chết đi cho rồi?”

Trong phòng truyền ra tiếng đồ vật loảng xoảng, xen lẫn tiếng Nhị di thái khóc lóc thê thảm cầu xin, còn có tiếng mụ mụ già khuyên can yếu ớt.

Dung Gia Thượng cùng Dương Tú Thành đứng ở dưới cầu thang, thấy hai cô con gái Dung gia từ trong sân vội vàng chạy tới, mặt đầy hoảng sợ.

Cặp sinh đôi này của Nhị di thái đã sợ đến khóc thét trước cửa. Dung Phương Lâm vội vàng kêu mụ mụ già đưa hai đứa em xuống dưới.

Dung phu nhân ngồi trong phòng khách, mặt đỏ bừng vì phấn khích. Bà vui mừng khôn xiết nhưng nghe xong một hồi lâu mới từ từ đứng dậy, đưa theo đại di thái lên lầu khuyên can.

“Lão gia nghỉ ngơi một chút. Đồ vật muốn ném cứ ném, nhưng tránh làm bị thương chính mình, thân thể ông mới là bảo vật vô giá nhà chúng ta”.

Dung Định Khôn đứng giữa một mớ hỗn độn, sắc mặt hết đỏ lại tím, hồng hộc thở dốc. Căn phòng đã bị hắn đập vỡ tan tành, gương trang điểm cũng nát, son phấn rơi rụng đầy đất, lọ nước hoa bể tan xộc mùi hương rất nồng lên mũi.

Nhị di thái tóc tai bù xù, ôm bụng bầu to tướng gục vào lòng mụ mụ khóc nức nở. Dung phu nhân nhìn thấy năm dấu tay đỏ chót trên gương mặt đẹp đẽ kia, trong lòng cảm thấy như được uống nước mơ chua ướp lạnh vào một ngày nắng nóng, cực kỳ khoan khoái.

“Em hai đang mang bầu, đừng để tổn thương đến đứa nhỏ”. Dung phu nhân đưa tay đỡ Dung Định Khôn, “Chúng ta trước hết đi ra ngoài, lúc này không nên nóng vội”.

Dung Định Khôn phũ phàng gạt tay bà ta, chỉ vào Nhị di thái hung hăng nói: “Cô tốt nhất nên cầu nguyện em gái cô vĩnh viễn đừng quay lại. Nếu không, cô ta chân trước bước lên tàu, ta sau lưng sẽ xé xác cô ta ra!”

Nhị di thái bị oan, sợ hãi nói không nên lời chỉ đành đấm ngực khóc lớn.

“Về sau Tôn gia các người không được phép bước vào Dung gia nửa bước!” Dung Định Khôn xua tay.

Dung phu nhân cười lạnh, “Gọi bảo mẫu lên dọn dẹp nhà cửa. Nơi này tạm thời không ở được, em hai chịu thiệt ra ngủ phòng cho khách đi”.

Tất cả đi rồi, Nhị di thái mới ôm mụ mụ già mang từ nhà mẹ đẻ mà khóc đến ruột gan đứt ra từng khúc.

“Thế gian này còn chừa cho người ta đường sống không? Đây không phải buộc ta phải chết sao? Cái đồ tiện nhân vô lương tâm Thanh nhi đáng chém ngàn lần, cô ta đi thì đi, còn hại ta như thế! Còn Dung Định Khôn ông là cái đồ bạc tình bạc nghĩa, tôi theo ông mười năm thế nhưng một chút tín nhiệm ông cũng không cho. Không bằng ba mẹ con tôi kéo nhau đi nhảy sông Hoàng Phố, đỡ phải ở đây bị người ta ngược đãi!”

Mụ mụ già gạt lệ khuyên nhủ: “Tiểu thư nên vì tiểu thiếu gia trong bụng mà nghĩ lại”.

“Còn không biết có phải là thiếu gia không. Nếu lại là con gái, ta ở Dung gia thật sự không còn đường sống mà”.

Mụ mụ già cố hết sức dỗ dành. Hai người thu dọn một ít đồ đạc quan trọng gói đem sang phòng cho khách ở đối diện.

Mấy mụ mụ đi xem náo nhiệt bên ngoài quay vào lúi húi dọn dẹp nhà cửa, trái ngó phải nhìn, ai cũng muốn tìm ra chuyện tốt để đến trước mặt Dung phu nhân tranh công.

Trận chiến thê thiếp nhà họ Dung sắp đến hồi kết thúc, trước mắt Dung phu nhân đã cầm chắc phần thắng.

Bọn người làm có thể không được việc, nhưng khả năng bợ cao dẫm thấp đều vô cùng bản lĩnh. Hôm đó, họ cũng không đưa cơm chiều cho Nhị di thái, vẫn là mụ mụ già phải xuống lầu tự lấy thức ăn cùng nước ấm.

Nhị di thái hễ ăn một miếng cơm lại chửi Dung phu nhân một câu.

“Lão gia không dễ gì sống thiếu phụ nữ, ông ấy chắc chắn lại đem về một người khác. Để xem bà ta đắc ý được bao lâu?”

Mụ mụ nói: “Vừa nãy ở trong phòng bếp nghe nói, vị Phùng tiểu thư kia lại chuẩn bị quay về dạy học”.

“Cái gì?” Nhị di thái cả giận, “Cô ta cùng đại thiếu gia gây ra chuyện lớn như vậy, còn có mặt mũi trở về?”

Nhị di thái cười lạnh, hai mắt sáng lên: “Đại thiếu gia thật không hổ là con trai lão gia, ngay cả thích phụ nữ cũng giống nhau. Nhưng ta nghĩ Hoàng thị đối với đại thiếu gia cũng chẳng tốt lành gì, không chừng đang mong nó bị hủy trong tay cô ta. Dung Định Khôn, ông cho rằng ông lợi hại, tôi xem ông sớm muộn cũng bị hủy trong tay đàn bà!”

Náo loạn lớn như vậy, Nhị di thái cũng cảm thấy cơ thể có chút không khỏe, buổi tối lăn đi lộn lại mà không ngủ được. Nửa đêm cuối cùng cũng thiếp đi, không được bao lâu đột nhiên đau bụng dữ dội làm tỉnh lại.

Mụ mụ già bật đèn, mở chăn bông ra, thấy một mảng vết máu lớn trên chăn nệm, giống như một đóa sen đỏ nở rộ trên nền tuyết.

Hôm nay tình cờ Phùng Thế Huân trực ca đêm, đang ngủ gật trong phòng trực ban thì hộ lý bất ngờ đánh thức, nói rằng xe cấp cứu vừa đưa tới một thai phụ sinh non.

Phùng Thế Huân dặn hộ lý đi gọi bác sĩ sản khoa trực ban, còn anh chạy ra ngoài nhận xe.

Thai phụ chỉ có một mụ mụ và một người làm theo cùng, cảm xúc lại kích động, khóc lóc không ngừng.

“Bác sĩ, làm ơn cứu con tôi đi. Nó mà chết, tôi cũng không muốn sống nữa!”

Phùng Thế Huân nhìn thấy trên mặt thai phụ còn in năm dấu ngón tay tím tái, xem ra vừa bị đánh không lâu, việc sinh non hiển nhiên liên quan đến chuyện này.

Hộ lý chạy tới nói: “Không gọi điện được tới nhà bác sĩ Triệu trực ban”.

Phùng Thế Huân nhìn đồng hồ, dứt khoát nói: “Vỡ ối rồi, không đỡ dậy được đâu. Cho vào phòng sinh, tôi sẽ đỡ đẻ!”

“Có làm được không?” Tên người làm hất hàm nói, “Ta nói cho ngươi biết, đứa bé mà có chuyện gì, mạng nhỏ của ngươi cũng không đền nổi”.

Phùng Thế Huân hừ một tiếng, “Nếu muốn con mình bình an, trước đó tại sao lại đánh người mang thai?”

Hắn nghẹn lời, lại nói: “Bất luận người lớn có bị làm sao, nhất định phải giữ được đứa nhỏ!”

Phùng Thế Huân đang đi tới phòng sinh, nghe thấy liền quay lại, đanh mặt nói: “Nói với lão gia nhà các người, ở bệnh viện chúng tôi tất cả đều là sinh mệnh, lớn nhỏ đều phải bảo vệ!”