Lưu Quang Chi Thành

Chương 39



Edit: OwOw

"Tá điền mới đưa tới hôm nay, tôi bảo người hầu đặc biệt chọn lấy mấy con to nhất, đưa tới cho cô giáo." Dung Gia Thượng bắt con to nhất đưa cho Phùng Thế Chân nhìn, cậu ta trông háo hức giống như là một đứa trẻ muốn tranh công, "Cô giáo thích ăn không? Tôi bảo bọn họ chọn đều là những con có gạch cua."

Phùng tiên sinh dùng khăn quàng cổ che nửa bên mặt bị bỏng, ngồi ở ghế sô-pha, cười ha hả nói: "Cô giáo của ngươi thích ăn nhất. Khi còn nhỏ sẽ tham ăn đến mức tiêu chảy luôn."

Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Phùng Thế Chân chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười vui vẻ của ba. Cô ngây người một lúc.

"Tôi..." Nàng sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười nói, "Gia Thượng thật là có lòng. Trong nhà không có rượu, tôi ra đầu ngõ mua một chút rồi về. Hôm nay ba cũng uống một chút nha?"

Khí sắc Phùng tiên sinh hôm nay so với ngày trước đều tốt hơn, gật đầu cười: "Đi mua thêm hai lạng thịt kho. Dung thiếu gia tới nhà làm khách, chúng ta không thể quá keo kiệt."

"Tôi đi cùng cô giáo." Dung Gia Thượng vội vàng rửa tay, cầm áo khoác lên.

Phùng Thế Chân còn chưa có lấy lại tinh thần, đã bị anh ta vừa đẩy vừa kéo mà ra cửa.

Lúc này trời chạng vạng tối, hàng xóm láng giềng nhộn nhịp tan tầm về nhà, gặp một thanh niên trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề cùng Phùng gia cô nương đi ra ngoài. Một người cao lớn tuấn lãng, một người đoan trang tú lệ, rất là xứng đôi.

"Phùng tiểu thư, đây là bạn trai cô à?" Luôn có bác gái thích xen vào chuyện của người khác đến hỏi thăm.

Phùng Thế Chân mỉm cười rụt rè: "Bà Lưu, tôi vừa thấy cậu Lưu dẫn mấy người bạn về nhà."

Con trai của bà Lưu nghiện cờ bạc, lại dẫn bạn bè về nhà, nói không chừng là lại muốn bán của cải lấy tiền mặt. Bà Lưu kinh hãi đến biến sắc, bước chân béo ục vội vàng chạy về nhà.

Dung Gia Thượng buột miệng cười: "Người ở đây thật thú vị."

"Sống ở đây thêm mấy ngày, anh sẽ không nói như vậy." Phùng Thế Chân giễu cợt.

Quý công tử ở trong tháp ngà, bất quá là trong trường quân đội ăn một chút khổ, nhưng vẫn y nguyên không biết thế nào là muôn màu thế đạo ân tình. Trong mắt của anh ta, hết thảy những điều này chỉ là rất "thú vị" thôi.

Hai người sóng vai, dọc theo ngõ nhỏ đi ra ngoài.

Tan học, học sinh trung học đi ngang qua. Khi hai cô bé nhìn thấy Dung Gia Thượng, kinh động như gặp thiên nhân, sau khi đã đi thật xa, họ vẫn còn liên tục quay đầu lại nhìn.

Phùng Thế Chân cũng nhận thấy những thay đổi trên áo của Dung Gia Thượng. Anh ăn mặc đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, trên người là một bộ âu phục thủ công tinh xảo, nếp gấp chỉnh tề. Anh ta cao thẳng lại mạnh mẽ, hai chân thon dài, có khí chất kiên nghị cứng rắn của quân nhân, bước đi mang theo gió.

Chỉ bất quá ngắn ngủi một tháng, người này từ một thiếu niên lắc mình trưởng thành thành một thanh niên.

"Cám ơn cua của anh." Phùng Thế Chân nói.

Dung Gia Thượng nói: "Đưa cua chỉ là lấy cớ, chủ yếu là muốn gặp cô giáo."

Phùng Thế Chân không nghĩ tới anh ta trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Dung Gia Thượng nhìn đôi má trắng nõn có chút ửng hồng của Phùng Thế Chân, đắc ý cười lên: "Cô giáo trước kia nhanh mồm nhanh miệng, luôn làm tôi á khẩu không trả lời được. Làm sao sau khi từ chức, lại dịu dàng ngoan ngoãn như vậy?"

"Tôi không biết là anh thích bị người khác dạy dỗ như vậy." Phùng Thế Chân ném một ánh mắt xem thường qua, nhưng ngay lập tức liền hối hận. Dung gia thượng hiển nhiên là đang đợi điều này, bị sóng mắt của cô quét qua, tựa như đứa bé ăn được kẹo, cười đến vừa lòng thỏa ý.

"Không phải thích bị người khác dạy dỗ, chỉ là thích nghe cô giáo dạy dỗ thôi."

Hai má Phùng Thế Chân hơi nóng lên, cô có chút hoài niệm thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo, không thích phản ứng người khác trước kia. Chí ít lúc đối mặt, cô không có loại cảm giác tay chân luống cuống như thế này.

Hai người mua rượu trở về, Phùng phu nhân đã đem con cua bỏ vào nồi hấp. Sau một lúc lâu mở nấp ra, cua hấp đỏ au được bày ra đĩa sứ trắng và bưng lên.

Phùng Thế Chân giúp ba rót rượu, cầm kéo gỡ cua cho ông ấy. Tay Phùng tiên sinh bị bỏng, không duỗi ra được, hành động hết sức bất tiện.

"Cô giáo." Dung Gia Thượng đem thịt cua đã lột đẩy đến trước mặt Phùng Thế Chân, "Cô cũng nên nếm thử một chút."

Phùng phu nhân ý vị thâm trường mà nhìn Dung Gia Thượng một cái.

Ăn xong bữa cơm, Dung Gia Thượng rất tự giác cáo từ rời đi.

Phùng Thế Chân tiễn anh ta ra cửa. Dung Gia Thượng vuốt mũ, hỏi: "Cô Phùng suy nghĩ kỹ chưa?"

Phùng Thế Chân khúc khích cười: "Một giỏ cua là muốn thu mua tôi rồi?"

Dung Gia Thượng cũng cười, răng như tuyết trắng, bờ môi ôn nhuận: "Nói cũng đúng, ngay cả Lưu Bị cũng phải ba lần đến mời mà. Tôi đi đây, bên ngoài gió lạnh, cô mau trở về đi."

Phùng Thế Chân đưa mắt nhìn Dung Gia Thượng cùng vệ sĩ của mình đi xa, chính mình cũng không có phát giác khóe miệng vẫn luôn giơ lên cười ôn nhu. Mà nụ cười này vẫn luôn duy trì đến khi cô trở về nhà sau đó bị mẹ ngăn lại.

Phùng phu nhân lao ra như một cơn gió, kéo con gái vào bếp, hỏi: "Con nói thật đi, con đột nhiên từ chức, có liên quan gì đến Dung đại thiếu gia không?"

Phùng Thế Chân bình tĩnh phủ nhận: "Không có chuyện đó. Chúng con có thể có chuyện gì?"”

Phùng phu nhân vỗ con gái một cái: "Thật là đọc sách đọc đến hồ đồ rồi. Cậu ta nếu đối con không có ý gì, làm sao mấy ngày này cứ đến nhà chúng ta?"

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi." Phùng Thế Chân thản nhiên nói, "Một gia sư nghèo như con làm sao vào mắt Dung gia đại thiếu gia được? Mời con về là một trong những bài khảo nghiệm mà ba cậu ta giao cho cậu ta, để rèn luyện năng lực thuyết phục người khác thôi."

"Thật sao?" Phùng phu nhân lộ vẻ thất vọng, "Mẹ không hiểu mấy chuyện hào môn. Nhưng đây cũng quá kì lạ."

"Không hiểu thì cứ mặc kệ đi." Phùng Thế Chân vuốt vai mẹ, "Hơn nữa, cậu ta nếu thật đối với con có ý gì, liền trực tiếp hẹn con ra ngoài, tại sao phải mời con lại làm gia sư của cậu ta? Gia sư cùng học sinh, làm sao yêu đương được?"

Phùng phu nhân nghĩ cũng phải, đành phải tiếc nuối thở dài một tiếng, "Thằng bé này thật ngoan, xuất thân phú quý nhưng tính tình lại tốt như vậy, sinh ra còn khôi ngô anh tuấn. Nếu nhà chúng ta không xảy ra chuyện..."

"Nếu không xảy ra chuyện, con cùng cậu ta đại khái là sẽ chẳng bao giờ gặp nhau". Phùng Thế Chân cười tự giễu nói.

Mà từ sau lúc đó, Dung Gia Thượng cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến Phùng gia ăn chực.

Anh cũng không phải tay không tới, hoặc mang theo rượu ngon, hoặc mang theo một số món ăn nhẹ mà người Phùng gia thích ăn. Phùng phu nhân thích ăn bánh anh đào của tiệm bánh Sulivan trên đường Nam Kinh, anh ta thậm chí đích thân đi mua. Phùng tiên sinh đang cai nghiện thuốc phiện, trong người rất là khó chịu, Dung Gia Thượng liền đưa cho ông ấy một hộp lớn xì gà loại tốt nhất để đỡ thèm.

Phùng phu nhân cực kì thích Dung Gia Thượng, coi như không thể làm con rể, cũng muốn nhận làm con nuôi. Chỉ là hai nhà gia thế chênh lệch quá lớn, Phùng phu nhân cũng không dám trèo cao.

Phùng Thế Chân cả ngày nghe ba mẹ khen ngợi Dung Gia Thượng, nghe đến mức lỗ tai đống kén. Cô cũng tò mò, muốn nhìn sự kiên nhẫn của Dung Gia Thượng đến cùng có thể kéo dài bao lâu.

Mà Dung Gia Thượng tựa hồ rất hưởng thụ dạng kết giao như thế này, làm không biết mệt.

"Cô giáo, tôi rất thích gia đình của cô." Ngày hôm đó sau khi dùng xong cơm, Phùng Thế Chân theo thường lệ đưa Dung Gia Thượng đi ra ngoài. Lúc đi trong hẻm nhỏ, Dung Gia Thượng bỗng nhiên nói: "Gia đình cô, có bầu không khí mà Dung gia không có."

Phùng Thế Chân hiểu ra Dung Gia Thượng là chỉ không khí ấm áp hài hòa của Phùng gia. Đó quả thực là cái mà Dung gia không có được.

"Chờ khi anh lập gia đình, bầu không khí nhất định sẽ rất tốt." Phùng Thế Chân nói, "Những gì anh thiếu sẽ được tạo nên trong chính gia đình nhỏ của anh."

"Có thể sao?" Dung Gia Thượng nhớ tới sóng mắt phong lưu vũ mị của Đỗ Lan Hinh, bật ra một nụ cười mỉa mai lạnh lùng.

"Cô giáo, tôi rất thích cô như thế này."

Phùng Thế Chân không hiểu: "Tôi như thế nào?"

"Luôn luôn tràn ngập hi vọng, luôn luôn cổ vũ tôi." Dung Gia Thượng ôn nhu nói, "Cô làm như thế nào? Cuộc sống của cô khó khăn trắc trở như vậy, nhưng cô luôn luôn có thể nhìn thấy hi vọng, trong lòng mãi mãi cũng có lòng tin."

Phùng Thế Chân cười than thở: "Anh đây là sai lầm mà người có ít kinh nghiệm sẽ mắc phải. Khích lệ người khác, nói thì dễ, mình chưa hẳn có thể làm được. Tôi cũng có rất nhiều oán phẫn, chỉ là không có cho anh xem đến thôi."

"Ta không cảm thấy như vậy." Dung Gia Thượng dừng bước lại, nhìn chăm chú vào Phùng Thế Chân, trong mắt ánh sáng như đang nhảy múa, "Cô không biết rằng cô làm cho người khác cảm thấy rất ấm áp."

Giờ khắc này, Phùng Thế Chân cơ hồ có thể nghe được thanh âm tan chảy của cõi lòng.

Dung Gia Thượng tắm mình trong ánh đèn đầu ngõ, khuôn mặt tuấn nhã, giống như hôm bọn họ lần đầu gặp mặt, lại không có phần kia ngạo mạn lạnh lùng. Vách chắn kiên cố bằng băng tan rã, để Phùng Thế Chân đi vào lãnh địa của anh, cũng làm cho cô có thể dễ dàng tổn thương anh.

Con cá nhẹ nhàng cắn lưỡi câu, kéo dây. Tay người thả câu từng đợt từng đợt chìm xuống, vô thức bước xuống mặt nước.

"Gia Thượng..." Phùng Thế Chân khàn giọng nói.

Dung Gia Thượng khẽ cúi đầu, cẩn thận lắng nghe.

Hai gương mặt kề sát vào nhau, hô hấp hòa quyện, Cô chỉ cần nhẹ nhàng nhón chân, liền có thể hôn lên bờ môi ôn nhuận đẹp mắt của thanh niên trước mặt.

Phùng Thế Chân dùng khí lực cực lớn để chống lại lực hấp dẫn mạnh mẽ này, cô lui về sau một bước nhỏ.

"Trở về cẩn thận." Phùng Thế Chân nói, không nhìn ánh mắt chờ đợi của thanh niên nữa, quay người vội vàng rời đi.

Không khí lạnh lẽo tựa như một kẻ si tình, đến rồi thì không chịu rời đi. Thượng Hải liên tục nhiều ngày mưa dầm, ngày sau lạnh hơn ngày trước, những người đi đường đổi sang áo khoác dày, để chống chọi với cơn mưa lạnh và cơn gió buốt giá vào buổi chiều muộn.

Vào thời điểm này trong năm, bệnh viện luôn luôn chật ních bệnh nhân cảm mạo. Ngay cả không phải nhân viên y tế như Phùng Thế Chân đều bị mượn đi để hỗ trợ điều phối bệnh nhân ở đại sảnh.

Đứa bé bị chích khóc lớn. Khi một đứa bé khóc rống lên sẽ giống như chó sủa vào đêm khuya, có thể kéo theo tất cả đứa bé trong toàn bộ hành lang khóc theo. Các phụ huynh luống cuống tay chân như ngồi đống lửa, nhịn không được lớn tiếng trách cứ y tá. Y tá nhỏ kia bất quá mới 17-18 tuổi, bị mắng đến đỏ bừng cả khuôn mặt đỏ, cúi đầu lau nước mắt.

Phùng Thế Chân nhìn không được, bước tới và kéo cô y tá nhỏ về phía sau.

"Phu nhân, bệnh viện hiện tại kín người hết chỗ, tin là cô cũng nhìn ra được. Nếu là có giường ngủ, chúng tôi sẽ phân theo bảng số, tuyệt đối sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Bệnh viện thiết bị có hạn, mong cô thông cảm một chút."

Người phụ nữ kia nhìn quần áo thì hẳn là phu nhân của một gia đình giàu có, vô cùng ngang ngược, chỉ vào Phùng Thế Chân: "Đừng gạt tôi. Người đến sau đều có giường, chúng tôi đợi lâu như vậy, làm sao đến bây giờ còn không có giường? Bệnh viện các người phân biệt đối xử sao?"

Phùng Thế Chân kiên nhẫn nói: "Con của cô chỉ là cảm mạo phát sốt, cũng không cần nằm viện..."

"Cô là bác sĩ sao? Làm sao cô biết con tôi có cần nằm viện hay không?" Người phụ nữ hét lên, "Con tôi nếu là có chuyện bất trắc, cô gánh nổi trách nhiệm không?"

Cô ý tá nhỏ không nhịn được nói thầm: "Đã bảo con bà bệnh không nặng. Bà ngược lại còn hy vọng nó bệnh nặng?"

Phùng Thế Chân vội vàng quay đầu lại trách cứ: "Cô bớt tranh cãi."

Nhưng đã trễ. Người phụ nữ kia nghe xong, lông mày dựng ngược, giận tím mặt, nhào tới giống một con cọp cái.

"Ngươi trù con ta chết?"

Cô y tá nhỏ sợ tới mức trốn sau lưng Phùng Thế Chân, đem Phùng Thế Chân coi như tấm chắn người. Người phụ nữ kia lộ ra một đôi móng vuốt sắc bén, liền muốn đến cào mặt Phùng Thế Chân.