Lưu Quang Chi Thành

Chương 38



EDIT: HÌN HÌN

Trong căn bếp thiếu ánh sáng, Phùng Thế Chân đang bận rộn trước bếp lò. Chiếc tạp dề bằng vải màu xanh cũ kỹ ôm chặt lấy vòng eo gầy của cô, càng làm cho vóc dáng của cô thêm mảnh mai. Sau gáy lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn khiến người ta muốn vén những cái tóc rối lên, nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn.

“Tôi nhớ anh thích ăn cay hả?” Phùng Thế Chân đặt nồi nước lên bếp, quay sang hỏi.

Yết hầu của Dung Gia Thượng chuyển động, thu hồi ánh mắt: "Ăn cay hay không cũng không quan trọng, chỉ cần là mì của cô nấu, nhất định là ngon."

Phùng Thế Chân không khỏi nheo mắt nhìn anh: “Mới vài ngày không gặp, sao anh lại học trở nên mồm mép lém lỉnh thế?”

“Trước đây không hiểu chuyện.” Dung Gia Thượng dựa vào cửa vẻ mặt lười biếng

“Lúc đó trong lòng là một sự thù địch, nhìn ai cũng không vừa mắt, toàn thân như có gai bao phủ. Là cô giáo chỉ dạy đúng cách, không tính toán với tôi, mà còn chỉ dạy một cách kiên nhẫn. Sau khi cô đi, tôi nghĩ lại và cảm thấy rằng tôi thực sự quá đáng ghét.”

Trên miệng Phùng Thế Chân nở một nụ cười hài lòng: "Xem ra tôi nên từ chức sớm hơn, để anh tỉnh táo lại sớm hơn."

Ánh mắt của Dung Gia Thượng nhìn theo bóng dáng bận rộn của Phùng Thế Chân trong bếp, nhìn không chớp mắt.

Phùng Thế Chân cho gia vị vào bát, đập dập tỏi, hành lá, rửa sạch, thái mỏng và đập một quả trứng vào chảo dầu.

Khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp ửng hồng bởi hơi nước bốc lên từ nồi. Khi cô nghiêm túc làm việc gì đó, miệng cô sẽ bất giác mím lại, trông hơi trẻ con.

“Cô giáo” Dung Gia Thượng nhẹ nhàng nói “Cô quay lại đi”

Phùng Thế Chân dừng lại, ném một nắm mì khô vào nồi và dùng đũa khuấy đều.

“Phu nhân không có tìm giáo viên khác cho anh sao?”

“Mời rồi.” Dung Gia Thượng nói “Tôi không thích cô ta, Phương Lâm và những người khác thực ra cũng không thích lắm. Chúng tôi đều mong cô quay lại.”

Phùng Thế Chân nói: “Dung lão gia cũng nghĩ rằng tôi nghỉ việc là tốt.”

“Phụ thân đồng ý để tôi mời cô trở lại”

Phùng Thế Chân có hơi ngạc nhiên.

Dung Gia Thượng nói: “Tôi cho ông ấy xem bài kiểm tra.”

Phùng Thế Chân thêm một ít nước lạnh vào nồi để ngăn bọt sôi tràn ra ngoài.

“Nhưng mà trình độ của cậu thi đỗ đại học không có vấn đề gì, vậy thì càng không cần đến tôi. Về phần dạy dỗ hai vị tiểu thư, giáo viên mới chắc là cũng đủ rồi.”

Dung Gia Thượng trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Cô vẫn còn để ý chuyện ngày hôm đó.”

Phùng Thế Chân vẫn lắc đầu: "Tôi không cần thiết phải quay lại. Hơn nữa, tôi đã tìm được một công việc mới."

“Công việc đó mức lương không cao.” Dung Gia Thượng khinh thường nói,

“Cô quay lại đi, mỗi tháng tăng cho cô thêm 10 đồng.”

“Tiền không phải là vấn đề.” Phùng Thế Chân không ngẩng đầu lên “Tôi không muốn trở về bị người ta đàm tiếu.”

“Vậy là cô vẫn để ý chuyện đó.” Dung Gia Thượng thất vọng nhìn cô, “Tất cả đều là lỗi của tôi.”

Phùng Thế Chân vớt mỳ lên ắc hành lá và cho một quả trứng ốp lết vào.

“Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, ăn mỳ trước đi.”

Dung Gia Thượng mặc một bộ đồ vest thủ công đắt tiền, ngồi trong căn bếp tối mịt mờ của nhà họ Phùng, ăn mỳ.

Tay nghề của Phùng Thế Chân thực sự rất bình thường. Vậy mà Dung Gia Thượng

ăn một cách ngon lành còn uống sạch bát canh.

Phùng Thế Chân hỏi: “Có đủ không?”

“Đủ rồi!” Dung Gia Thượng nấc lên một cái và nở nụ cười mãn nguyện.

Phùng Thế Chân mỉm cười và đứng dậy rửa bát.

“Để tôi rửa cho, cô giáo.” Dung Gia Thượng đi tới, xắn tay áo lên giành lấy chiếc bát từ tay cô.

Ngón tay của anh trơn trượt xoa xoa lòng bàn tay, làm tim cô lỡ một nhịp. Phùng Thế Chân thu tay lại, đứng sang một bên nhìn anh với một vẻ nơm nớp lo sợ.

May mắn thay, Dung đại thiếu gia không phải con nhà giàu bình thường, những năm qua ở học viện quân sự đã bồi dưỡng anh. Khi anh làm việc nhà rất gọn gàng và khéo léo, khiến Phùng Thế Chân thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi rất nghiêm túc, cô giáo.” Dung Gia Thượng cúi đầu, đường nét góc nghiêng hiện lên vẻ anh tuấn rõ nét.

“Sau khi cô đi, tôi càng nghĩ lại càng thấy hối hận. Luôn nghĩ xem mình có thể bù đắp được gì không, hoặc là muốn làm thời gian quay trở lại, Tôi là thật lòng muốn bù đắp cho cô.”

Con cá đang thăm dò cắn vào mồi câu, nhẹ nhàng chạm vào một cái liền bơi đi, nhưng một lúc sau, nhịn không được liền bơi trở lại, quay xung quanh miếng mồi.

Trái tim của Phùng Thế Chân cũng dao động theo chiếc phao đó. Từng lời anh nói rơi vào lòng cô như những hạt mưa, với âm thanh dịu dàng như bị bóp nghẹt.

“Gia Thượng, tôi đã không còn là cô giáo của anh nữa rồi...”

Dung Gia Thượng ngửa đầu lên, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp

“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, hoặc cũng là chị cả. Đây là điều do chính cô nói với tôi. Cô giáo quên rồi sao?”

“Tôi,....”

“Cô chỉ dạy tôi hơn một tháng, nhưng cô đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.” Dung Gia Thượng xếp đống bát đã rửa sạch và nhìn Phùng Thế Chân thật sâu

“Tôi là con trai cả trong gia đình, tôi lại lớn lên một mình. Cô đến rồi, tôi mới biết cảm giác có chị em chăm sóc lẫn nhau. Tôi cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc cảm thấy rằng tôi không còn cô đơn trong ngôi nhà đó. Nếu cô chỉ muốn làm một cô giáo, một người chị, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn làm một người học sinh, làm một người em trai. Chỉ cần cô chịu quay lại, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe cô giảng bài, không gây phiền phức cho cô. Cô muốn quay lại và dạy tôi một lần nữa không? "

Đôi mắt trong veo và sáng sủa của cậu thanh niên giống như ánh trăng sáng từ trên đầu chiếu xuống, Phùng Thế Chân nghe thấy nhịp tim của mình đang có xu hướng mất kiểm soát.

“Tôi...” Cô do dự “Gia Thượng, anh để tôi suy nghĩ, được không?”

“Được” Dung Gia Thượng nói một cách sảng khoái “Tôi sẽ đợi cô!”

Phùng Thế Chân tiễn Dung Gia Thượng đi về, đi đến cửa, Dung Gia Thượng bảo cô dừng lại. Tài xế và vệ sĩ của Dung gia đã đợi sẵn bên ngoài, để đón Đại thiếu gia đi.

“Cô giáo” trước khi dời đi, Dung Gia Thượng cười nhẹ với Phùng Thế Chân

Vệt sưng đỏ trên mùi không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh,

“Thực sự rất vui khi được gặp lại cô. Thật tốt khi cô không ghét tôi.”

Phùng Thế Chân đóng cửa cổng, tay ấn nhẹ lên lồng ngực đang đập thình thịch thở phào nhẹ nhõm.

Dung Gia Thượng không vội quay lại dinh thự Dung gia. Tái xế lái xe chở anh ta đến một nhà kho của Dung gia.

Một chiếc bật lửa được treo trên cao và những kẻ côn đồ theo dõi Triệu Hoa An đang ngồi trên ghế xếp, hút xì gà. Trước mặt hắn, có một hàng người đang bị trói đang quỳ xuống. Một người khác bị treo trên cao, gục đầu xuống, nửa người chìm trong bể nước.

Thấy Dung Gia Thượng đi tới, đám côn đồ kéo hắn lên. Người đàn ông ho sặc sụa, lắc đầu và kêu oan dù đám côn đồ có hỏi thế nào đi nữa.

“Chú Triệu, có tiến triển gì không?” Dung Gia Thượng tháo găng tay, đi tới.

“Vẫn như thế. Mẹ nó nữa, ai cũng không chịu nhận.” Triệu Hoa An nhổ nước bọt, nhìn thấy mũi của Dung Gia Thượng, liền kêu lên: "Ai đánh cậu?"

“Phụ nữ” Dung Gia Thượng nói một cách thờ ơ.

Triệu Hoa An hiển nhiên không ngờ câu trả lời là như vậy, ông ta sửng sốt một lúc rồi bật cười: “Đúng vậy, Gia Thượng đã 20 tuổi rồi.”

Dung Gia Thượng liếc nhìn hàng người đang quỳ trên mặt đất. Tất cả đều có mũi bị bầm dập, mặt sưng tấy, có hai người bị đánh đến nỗi sắp đứng không vững nữa rồi.

“Đây đều là những người biết địa chỉ giao hàng? Còn bỏ sót ai nữa không?”

“Tất cả đều ở đây rồi.” Triệu Hoa An nói

“Oan uổng quá, Triệu gia, đại thiếu gia! Chúng tôi đối với Dung lão gia đều hết sức trung thành, thật sự sẽ không phản bội người!"

Mấy người còn chút sức lực đều cúi đầu xuống khóc lóc.

Triệu Hoa An quát tháo chửi bới, một cước đá cho tên trọc đầu ngã lăn ra

“Một nơi cất giấu kỹ như thế, đám người đó tại sao lại tìm ra được. Không phải là đi theo thuyền thì là đã sớm có chuẩn bị. Còn không chịu nói? Từng người một đi tới!"

Một đôi bàn tay to lớn nắm lấy một người và chuẩn bị nâng người đó lên rồi nhúng người đó vào bồn nước.

“Đại thiếu gia!” Người đàn ông hét lên thảm thiết “Đại thiếu gia, huynh đệ chúng tôi oan uổng quá!”

Triệu Hoa An bình tĩnh nhìn Dung Gia Thượng, thấy người thanh niên tuấn tú này vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, mặt không biểu tình không khác gì vị thiếu gia kiêu căng ngạo mạn năm xưa là bao.

Không hổ là con trai Dung Định Khôn!

“Đại thiếu gia” người đàn ông hét lên và chìm trong nước.

“Dừng lại!” Dung Gia Thượng cuối cùng nói.

Những kẻ côn đồ kéo người đàn ông lên.

“Sao vậy?” Triệu Hoa An hỏi.

Dung Gia Thượng nói: “Chú Triệu, chú nghĩ có khả năng những người này đã vô tình tiết lộ cho người xung quanh biết. Từ những người thân trong gia đình tiết lộ ra bên ngoài?”

Điều này là để dấy lên nghi ngờ với người thân, phải hỏi tội một thể. Chiêu này thật hiềm. Những tên có người nhà thì kinh sợ hết hồn, vừa kêu vừa dập đầu tạ tội. Những tên không có người nhà thì thở phảo, chỉ không ngừng kêu oan. Trong số những người này, chỉ có một người tỏ ra có một chút khó xử.

Dung Gia Thượng giơ tay lên, mọi người trong tiềm thức trở nên yên lặng. Anh bước đến gần người đàn ông đó và hỏi: “Anh có điều gì muốn nói không?"

Người đàn ông rùng mình và không khỏi lắc đầu.

“Đại thiếu gia hỏi ngươi cái gì, cứ việc nói đi!” Triệu Hoa An mắng.

Người đàn ông cuối cùng ngẩn ra: "Thực ra ... các anh em đã đến đảo để khảo sát địa chỉ, khi về cũng gửi một bản địa chỉ cho Dung lão gia..."

Triệu Hoa An dùng chân đá anh ta một cước: “"Ý ngươi là gì? Ý ngươi là ông chủ tự để lộ bí mật của chính mình?"

Người đàn ông không ngừng quỳ xuống và dập đầu: “Ý tôi không phải vậy, Triệu gia bớt giận. Tôi muốn nói có thể có gián điệp trong Dung gia....nghe nói là Dung gia mới để trốn mất một tiểu thiếp?”

Triệu Hoa An cau mày liếc nhìn Dung Gia Thượng.

“Lúc gửi đi là gửi điện báo?” Dung Gia Thượng hỏi.

Người đàn ông gật đầu.

Triệu Hoa An nói nhỏ với Dung Gia Thượng: “Phòng làm việc nhỏ của cha cậu, không ai có thể vào được. Ngay cả đại phu nhân cũng không được vào. Về phần nhà họ Tôn, thì tôi cũng không rõ lắm."

“Trước khi cô ta đi thực sự mỗi ngày đều chạy đến phòng làm việc.” Dung Gia Thượng nói, “ Việc trong nhà, tôi sẽ điều ra rõ. Những người này giao cho chú Triệu. Tuy nhiên, chú Triệu ... "

Triệu Hoa An quay đầu lắng nghe.

Đột nhiên, Dung Gia Thượng nở một nụ cười dịu dàng, tràn đầy bi thương nói: "Dù sao bọn họ đều là anh em đã vất vả vì gia đình chúng ta. Tra tấn quá mức, nhỡ đâu bọn họ vô tội sẽ làm tổn thương tình cảm, đổi cách khác đi. Về việc thẩm vấn này thì phải dùng lí lẽ.”

Triệu Hoa An sửng sốt.

Dung Gia Thượng ngừng nói, vỗ vai Triệu Hoa An rồi đi về phía cửa. Triệu Hoa An nhìn bóng lưng của Dung Gia Thượng gần giống hệt như cha mình khi còn trẻ, cau mày, trầm ngâm.

Ngày hôm sau khi Phùng Thế Chân đi làm về, đi về đến cổng, liền nhìn thấy cổng nửa mở nửa khép, bên trong có tiếng cười vui vẻ, thậm chí cô còn nghe thấy giọng nói hiếm khi ra khỏi phòng của ông Phùng. Cô ngạc nhiên bước vào nhà, và thấy Dung Gia Thượng đang xắn tay áo lên, mặt dính đầy bột mì, anh đang nhào bột với Phùng phu nhân.

“Cô giáo đã về rồi à.” Dung Gia Thượng nở một nụ cười rạng rỡ với Phùng Thế Chân giống như nắng sau mưa tan đi, xua tan mây mù của bầu trời.

Phùng Thế Chân ngạc nhiên đứng hình một lúc. Sao tên tiểu tử này lại đến đây?

Phùng phu nhân vui vẻ nói: “Chân Nhi, Dung đại thiếu gia mang đến một rổ cua lớn!"

“Bác gái, gọi cháu là Gia Thượng được rồi.” Dung Gia Thượng nói.

Trong cái rổ trước cửa bếp, chục con cua lông to được buộc chặt bằng dây thừng, đang nhả ra bọt khí.