Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 3 - Chương 20



“A!? Ngươi nói hắn là nam? ”

Tam vương gia lời nói còn chưa dứt, Đan Hoành liền tiến lên, kéo áo y, lôi đầu y thấp xuống ngang với mặt hắn, vương gia không hề phòng bị, bị Đan Hoành kéo xuống, sau khi trụ vững thân hình liền nhìn thấy đôi mắt như hỏa liệt của Đan Hoành.

“Nhà người thấy ta không giống nam nhân? Ngươi mau nói ra rõ ràng, nếu không chúng ta tỷ thí một hồi”

“Người muốn một mình tỷ thí với ta? Ha ha, có ý tứ, có ý tứ!” Nghe thấy khẩu khí đầy vẻ khinh thường của y, Đan Hoành liền xắn tay áo, bộ dạng chuẩn bị động thủ.

Tiểu Tuyền Tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán, bước tới gỡ bàn tay đang nắm chặt áo Tam vương gia của Đan Hoành ra.

“Hoành chủ tử, nô tài van cầu người, người mau buông tay, nô tài nghĩ Tam vương gia ngài ấy nói vậy là có ý khác, ý là chủ tử bề ngoài là bộ dạng thật văn nhã mà thôi”.

“Đâu chỉ văn nhã, phải nói là xinh đẹp mới đúng? Hơn nữa càng nhìn gần càng cảm đẹp, môi đỏ, da mịn, mắt như hồ thu, thị thiếp của bản vương cũng khó có mấy người có tư sắc như vậy. Thực sự là đẹp a!” Tam vương gia khẩu khí có chút không đứng đắn, mặt của hắn cũng càng lúc càng gần Đan Hoành, tới khi hơi thở của y phả vào mặt hắn.

Đan Hoành cả kinh buông tay, hắn không nghĩ tới có nam nhân dám đùa giỡn hắn rõ ràng như vậy.

Thừa dịp Đan Hoành sững sờ tại chỗ, Tiểu Tuyền Tử vội nói.

“Tam vương gia, Hoàng thượng còn đang chờ ngài, để nô tài đưa người tới đó”.

Tam vương gia lướt qua người Đan Hoành đi tới tẩm cung, Tiểu Tuyền Tử đi sau thì thầm nói nhỏ với Đan Hoành.

“Hoành chủ tử, ngài không đấu lại Tam vương gia đâu, ngài mau trở lại mặc thêm áo vào đi, đừng trở về gặp Hoàng thượng với bộ dạng này, ngài sẽ bị bệnh”.

“Y là Tam vương gia? ” Trực giác Đan Hoành nói cho hắn biết Tam vương gia không phải là kẻ đơn giản.

Vì vậy liền gọi đối phương: “Này! Ngươi tên gọi là gì?”

Ít nhất thì hắn cũng phải biết tên của đối thủ, chuyện ngày hôm nay sớm muộn gì hắn cũng tìm cách trả đủ.

“Đồng Nhật Hiên, khí vũ hiên ngang, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, tiểu mĩ nhân. Ha ha ha !”

Nhìn cái tên vô lễ kia đi tới tẩm phòng của Hoàng đế, Đan Hoành lo lắng liền quyết định đi theo sau.

Đan Hoành chỉ đi vào gian ngoài, không vào bên trong vì muốn lắng nghe động tĩnh, chỉ nghe thấy Tiểu Tuyền Tử bị phái đi lấy dược, Hoàng đế đã tỉnh ngồi bên mép giường, Tam vương gia ngồi trước mặt y, huynh đệ hai người nhìn nhau thật lâu, Hoàng đế thở dài một tiếng.

“Tam hoàng huynh, chúng ta là huynh đệ nhưng đã thật lâu không gặp”.

“Là vì không cần thiết, ngươi lần này muốn gặp ta hẳn là có việc đúng không? Nói đi, là muốn ta giao ra binh quyền rồi li khai kinh thành? Việc gì có thể làm ca ca liền thay ngươi làm.”

“Không, ta tìm ngươi là vì muốn đem hoàng vị trả lại cho ngươi”.

“Ngươi thật biết nói giỡn, hoàng vị ngươi muốn nhượng là nhượng được sao? Năm đó nếu như ta muốn ngồi lên vị trí này, thì đã sớm có được trong tay, bởi vậy khi phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi, kẻ khác muốn ta đoạt lại, ta cũng không đoạt, cam nguyện làm thần tử, hiện tại ngươi gọi ta tới nói việc này chính là vì nghi ngờ ta mưu phản phải không? Nếu đã nghĩ như vậy thì ngươi hãy giết ta đi”

“Hoàng huynh ngươi hãy nghe ta nói, khụ khụ” Hoàng đế kịch liệt ho khan.

Tam vương gia liền tiến tới cẩn thận vỗ vỗ lưng y.

“Đã nhiều năm như vậy, thân thể ngươi vẫn kém thế này? Nhớ lúc đó ngươi mười ba tuổi, ta mang ngươi tới ao sen nghịch nước, ta ngâm người trong nước, còn ngươi không dám xuống dưới chỉ đứng trên bờ xem, ta vẩy nước làm ướt y phục của ngươi, hại ngươi nhiễm phong hàn, tận hơn hai mươi mấy ngày mới khỏi, lần đó phụ hoàng dùng gia pháp phạt ta, vì thương ta, Tiểu Đồng Tử thay ta chịu phạt mà bị đánh tới nát mông”.

“Từ sau lần đó, mẫu phi cũng không bao giờ để ta cùng ngươi chơi, nói rằng ngươi muốn hại ta, nhớ tới những ngày đó quả thật là hoài niệm.”

“Lớn lên, trái lại chuyện phiền lòng lại càng nhiều, nói đi, tìm ta tới đây để làm gì?”

“Ta nghĩ tin đồn trong cung ngươi ít nhiều cũng nghe được đúng không?”

“Ngươi là chỉ…”

“Ta cùng Đan Hoành.”

“Nghe lời đồn, ta ban đầu khó có thể chấp nhận, bởi vậy lần này tiến cung ta cố y mang theo bội kiếm được phụ hoàng ban cho, vốn định nếu như Đan Hoành là một nghịch thần tặc tử giống như lời đồn, ta liền một kiếm chém hắn, để tránh cho ngươi bị rơi vào mị hoặc”

“Hoàng huynh!”

“Đừng nóng, để ta nói nốt đã, ta ban nãy vừa gặp hắn, thấy hắn thật thú vị, bản vương cũng không thích nam sắc, bất quá đối tượng nếu giống hắn, vậy cũng liền suy xét một chút, tính tình hắn vừa táo bạo lại vừa nóng nảy thật thú vị” Tam vương gia nói về ấn tượng của y đối với Đan Hoành.

“Đúng vậy, hắn là một tiểu nhân nhi khả ái”.

“Lần này tìm ta tới cũng là vì hắn?”

“Cũng không hẳn là như vậy, một số cựu thần muốn ta lập hậu, lập thái tử, ta nghĩ ta đã bệnh nhiều ngày, bọn chúng hẳn là đã bố trí nhiều kế để ép ta phải theo, thế nhưng ta biết nếu như ta đồng ý với bọn chúng, như vậy sau đó bọn chúng sẽ ép ta…”

“Ban thưởng tử Đan Hoành!”

“Đúng! Lập tân hậu sẽ khiến chúng ta bất hòa, hơn nữa lập thái tử sẽ tạo ra thế lực mới, đây là điều mà ta không muốn thấy”.

“Do hai vị hảo hoàng phi của ngươi đúng không? Vì không muốn đối phó với tình hình này nên muốn ta thay vào vị trí chủ thượng?”

Hoàng đế lộ ra một mạt cười khổ.

“Hoàng huynh, phụ hoàng năm đó giao binh quyền cho ngươi hẳn là đã dự liệu có ngày hôm nay?”

“Ngươi sai rồi, phụ hoàng nói những Hoàng đế trước đều là võ Hoàng đế, thế nhưng hiện tại quốc thái dân an, nếu đem ngôi vị trao cho ta đương nhiên biên giới lãnh thổ sẽ được mở rộng, thế nhưng lại tạo ra cục diện hỗn loạn như trước, ta cũng không phải là một vị Hoàng đế có thể ngồi an an ổn ổn tại ngôi chủ vị một canh giờ, gặp chuyện ta đều muốn mau chóng dùng vũ lực để giải quyết, nếu đem quốc gia giao cho ta, nhất định là nội chiến không ngừng, mà ngươi thì bất đồng, ngươi dùng dễ dàng hóa giải vấn để, đem sự tình từ có hóa không, để hoàng huynh nói một câu, nếu như không có Đan Hoành, chuyện này ngươi rất dễ dàng giải quyết đúng không? Ngươi hiện tại đang cố kị cái gì? Ta hiện tại vẫn không nghĩ ra ”

“Bọn họ cả hai bên hiện đang áp chế lẫn nhau, như vậy ta đều có thể toàn tâm chiếu cố Đan Hoành, thế nhưng khi hai bên đều mãi không chiếm được kết quả, như vậy hai bên sẽ nhanh chóng liên thủ lại đối phó Đan Hoành, đến lúc đó ta sợ, quốc gia và ái nhân ta chỉ có thể chọn một, tới lúc đó thì mọi sự cũng đã muộn rồi”.

“Nếu như vậy ta có một kế, thế nhưng trước đó ta phải hỏi ngươi, ngươi thực sự thích tiểu tử đó sao? Ta nghe nói ngươi đối với Ngự Tâm hoàng hậu chẳng phải rất si tình sao? Chẳng lẽ bởi vì hoàng hậu và tiểu tử kia giống nhau nên ngươi mới bảo vệ hắn?”

“Từ trước đến nay trong lòng ta chỉ có một mình hắn, Đan Hồng chính là Đan Hoành, hoàng hậu trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có mình Đan Hoành.”

Nhìn nhãn thần khó hiểu của Tam vương gia, Hoàng đế chậm rãi kể về mối nhân duyên cùng chuyện sinh ly tử biệt giữa hai người.