Lương Ngôn Tả Ý

Chương 13



Buổi chiều, vừa lúc Tạ Minh Hạo đến đón Tả Tình vềthành phố B. Trời rất lạnh, dì Nhậm đội nón cho Tả Tình, cổ áo chưa kéo lêncao, Tả Ý mới kéo lại cổ áo cho chị mình, hành động này làm Tả Tình quay lạinhìn cô. Tả Tình thuần khiết, mắt vừa đen vừa sáng, rất giống trẻ con. Tạ MinhHạo chăm sóc cô rất kĩ, khuôn mặt tròn trịa, giống y như một trái táo đỏ. Tả Ýkhông kiềm được véo má một cái, cô ấy cũng không phản kháng, còn cười với Tả Ý.

Nếu cô nói cô thích dáng vẻ Tả Tình thế này, liệu dìNhậm có giận không nhỉ?

Sau khi tiễn họ đi, trên đường về chợt nhận được tinnhắn của Lệ Trạch Lương.

“Cùng ăn cơm đi.”

“Dạ.” Cô nhắn lại, cuối câu còn thêm một khuôn mặtcười.

Lát sau, cô mới nhớ ra lại hỏi anh: “Ăn ở đâu anh?”

“Nghe nói ở đường Ninh Tịnh có nhà hàng gia đìnhItaly,thức ăn cũng không tệ.”

Chỗ “nghe nói” này là Lệ Trạch Lương vừa mới hỏi tiểuLâm xong. Anh rất quan tâm chuyện này, trước đây có bạn gái toàn là người tavắt óc tìm cách làm vui lòng anh, anh không để ý, bây giờ đành phải đưa da mặtmỏng ra mà hỏi thăm thôi.

Tả Ý cười, lại nhắn: “Chẳng bằng anh nấu cho em ăn.”

Mấy phút sau, anh nhắn qua:

“Được, tan tầm anh tới đón em.”

Tả Ý nhìn mấy chữ trên màn hình, nhoẻn miệng cười. Anhđón cô tan tầm, sau đó hai người cùng đi mua thức ăn, về nhà nấu cơm, hạnh phúcbình thường này là ước mơ tha thiết của cô. Dù chờ đợi thật lâu mới được, nhưngcuối cùng vẫn không làm vuột mất.

Lúc tan tầm, xe anh khiêm tốn đậu ven đường chếchtrước cửa công ty. Tả Ý vội vàng chạy xuống lầu, nhảy tót vào xe. Bên ngoài rấtlạnh, cô chà hai bàn tay lạnh như băng, sau đó bất ngờ áp lên mặt anh, làm choanh giật mình.

Thấy biểu hiện của Lệ Trạch Lương, Tả Ý ranh mãnh cườinắc nẻ không ngừng.

Anh nhăn đầu mày, bất đắc dĩ liếc lên tài xế xe, cũngmay là tài xế luôn nhìn thẳng đằng trước, dù có nhìn thấy cũng vờ như không hềphát hiện. Tả Ý lúc này mới nhận ra tài xế không phải là Quý Anh Tùng, anh taquả thật là đã đi công tác. Cô hơi bất an nhìn Lệ Trạch Lương, xem chừng QuýAnh Tùng không nói lại với anh là cô đã hỏi về vụ tai nạn xe.

Tả Ý và người tài xế không quen, nên không tiện làmquá, đành phải ngồi ngay ngắn. Không dè chỉ chốc lát, anh lại với tay phải sangnhẹ nhàng nắm tay trái cô. Tả Ý trống ngực đập thình thịch liếc qua anh, thấyanh đang làm như không việc gì nhìn ra ngoài cửa xe.

Tay anh không ấm hơn tay cô bao nhiêu, nhưng khi dachạm vào da, lại ấm vô cùng.

Về lại căn hộ, Lệ Trạch Lương gọi điện cho lão Đàmtrước tiên, nói anh không về lại nhà cũ. Anh từ nhỏ đã được giáo dục rấtnghiêm, nên thành thói quen đi đâu cũng báo cho người nhà hay, để không phảinấu cơm chờ anh.

Tả Ý hỏi: “Mấy hôm trước anh đều về nhà cũ hả?”

Lệ Trạch Lương gật đầu.

“Vậy tại sao lần nào em đến anh cũng ở đây vậy?”

Anh không nói gì, mở nước vo gạo.

Điện thoại vang lên, Tả Ý xoa xoa tay bắt máy.

“Cô... Thẩm.” Là lão Đàm, hơn nữa ông còn có chút bấtngờ.

“Dạ, là con ạ chú Đàm.”

Lão Đàm than thở: “Chả trách hôm nay cậu ấy vui vẻ nhưvậy.”

“Rõ ràng đến vậy sao ạ?” Tả Ý cười.

“Tôi còn định khuyên Lệ tiên sinh về nhà, hoặc là nhờy tá qua đó, xem ra hôm nay thôi rồi.”

“Sao vậy chú?”

“Chân cậu chủ gần đây sưng dữ lắm, mỗi đêm đều phảimát xa, bằng không ngày hôm sau càng khó chịu hơn.”

“Để con khuyên ảnh cho.”

“Thôi đi cô Thẩm, cô biết tính cậu ấy rồi, chuyện cậuấy không muốn có mười con trâu kéo cũng không nhúc nhích.” Lão Đàm lắc đầu, hơnnữa ông sợ hai người họ lại không cẩn thận mà cãi nhau.

“Để con thử xem.”

Cúp máy, cô vào phòng bếp. Lệ Trạch Lương hỏi: “Điệnthoại của ai?”

“Chú Đàm nói, anh ăn cơm xong nên quay lại nhà cũ.”

“Về đó làm gì?” Anh khựng lại.

“Chân anh phải trị liệu.”

“Anh nói với chú ấy anh không sao rồi, hôm khác về.”Anh ngừng việc đang làm, dáng lưng cứng ngắc.

Tả Ý biết anh không thích nói chuyện này, rất sợ anhđương không phát hoả.

Không khí trong nhà bếp quả nhiên đông đặc trong nháymắt.

Tả Ý ra sau lưng vòng tay quanh hông anh: “A Diễn, nếuanh đau thì làm sao đây?”

“Anh không đau.” Mặt anh dịu lại, nhẹ nhàng nói.

“Nhưng tim em sẽ đau,” cô dừng một chút, rồi nói, “Vềđi, em về cùng với anh.”

“Thật chứ?” Anh khó chịu hỏi.

Thấy anh dịu xuống, Tả Ý vội vàng trả lời: “Thật mà.”

“Tốt lắm.” Anh nói.

Ngay lúc này cô mới nhận ra, anh không về nhà cũ là vìcô, anh sợ cô không chịu đến Lệ gia. Nghĩ vậy, cô ôm thật chặt hai cánh tayanh.

“Em sao vậy?” Anh hỏi.

“Thật ra chỉ cần A Diễn, còn lại đều không quan trọng.Chúng ta nếu mỗi một phút đều ở cạnh nhau thì tốt rồi.”

Họ ăn cơm rồi về lại nhà cũ.

Trong phòng ngủ, khi Lệ Trạch Lương tháo chân giả ralại nhăn mày, sắc mặt hơi tái. Đùi phải không hoàn chỉnh một lần nữa trần trụixuất hiện trước mắt cô, nhưng cảm giác trái ngược hẳn lúc trước. Nếu không phảivì cô, thì anh làm sao phải bị thế này? Cảm giác ấm nóng từ tứ chi tập trunglại tràn lên vành mắt cô, suýt rơi nước mắt.

“Tả Ý, em ra ngoài trước đi.” Anh nhận thấy cô kháclạ, hơn nữa anh cũng không muốn cô biết chân anh chuyển biến xấu.

“Không, em muốn xem.” Cô kiên quyết không chịu.

Đến khi cô y tá xinh đẹp đi ra ngoài lấy dụng cụ, anhlại dịu dàng nói: “Em đi ra ngoài trước đi.”

“A Diễn, chuyện này tuyệt đối không thể,” cô trừng lớnmắt nói, “Để người đẹp ở trong này sờ tới sờ lui chân anh, em lo lắm.”

Anh dở khóc dở cười.

Sau khi uống thuốc xong, anh bắt đầu thấy mệt chỉ muốnngủ.

Tả Ý đang ngồi trên giường xem tivi với anh, thấy mímắt anh bắt đầu trĩu xuống, định chỉnh âm thanh nhỏ lại. Tìm quanh quất một hồimới thấy điều khiển bên kia gối nằm. Nhưng anh mới lên giường đã nắm tay cô.Bây giờ anh mới thiu thiu ngủ, nếu cô nhúc nhích không chừng lại đánh thức anh.

Đến đoạn quảng cáo, âm thanh lại hơi lớn.

Cô cố nhích người, ráng để yên tay, còn tay kia vòngqua anh khều cái điều khiển. Vất vả lắm mới kéo được đến tay, hạ nhỏ âm thanh,cô thở thật dài ngồi xuống, rồi lại thấy con mèo mắc dịch Lệ Trạch Lương nuôihết sức hào hứng tiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên chăn anh.

Tả Ý cau mày ra dấu cho nó mau mau đi xuống, nhưng conmèo chết bầm lại không thèm để ý, trái lại còn nhàn nhã dẫm dẫm mấy cái lênchăn, cuối cùng còn dám meo meo vênh váo với Tả Ý.

Tả Ý tức tối, nhấc chân định xách nó đuổi đi. Cô vôtình rút tay khỏi tay anh, chiếc dép mang trên chân cũng rớt xuống, cái này mớithật sự đánh thức anh.

Anh mở mắt: “Em đi đâu vậy?”

“Em có đi đâu đâu.” Cô co một chân nhảy lò cò mấy bướcmới mang dép vào, vậy mà con mèo kia còn ấm ức kêu với cô.

“Em làm gì nó à?” Anh hỏi.

“Em... Em khuyên nó đi ngủ đông, nó lại không nghe,nên mới dạy nó thay anh.”

“Em thấy mèo cần ngủ đông rồi à?”

“Chưa thấy, nhưng nghe người nào đó từng nói.” Tả Ýnhư tóm được đuôi người nào đó, đắc ý cực kỳ.

Kỳ nghỉ đông năm bọn họ mới quen nhau, thư viện có mộtổ mèo mới sinh. Tả Ý hay bắt mèo con ra chơi, hai con mèo nhỏ chưa đủ tháng,mỗi ngày đều gục đầu nằm ngủ. Nhưng chỉ cần vừa ngủ, Tả Ý liền chọc chúng tỉnhdậy.

Một thời gian sau đó, trò xấu nào cô cũng làm hết rồi,mới hỏi anh: “Sao tụi nó cứ ngủ hoài vậy nhỉ?”

Anh lúc đó đối với cô không hề kiên nhẫn, dứt khoátnói luôn: “Tụi nó ngủ đông.”

Từ đó về sau, câu này trở thành câu nói kinh điển củaLệ Trạch Lương thời trung học.

Anh mỉm cười: “Em còn nhớ sao?”

“Đương nhiên rồi, chuyện về anh em đều nhớ rõ mồnmột.” Tả Ý nói tiếp, “Có một lần, trước kì thi tiếng Anh cấp bốn anh ôn tập từđơn cho em đó, nhưng bọn Hầu Tiểu Đông lại kéo đến chỗ chúng ta xem bóng đá, màtrận bóng đến khuya mới đá lận, thế là bọn họ kể chuyện ma giết thời gian. Kếtquả sau khi em nghe xong, cả mấy ngày không dám ngủ một mình, nên trải chăn đệmdưới đất nằm trong phòng anh...”

Vì thuốc đã có tác dụng, anh chưa nghe cô nói hết đãngủ mất. Tả Ý chưa từng chăm sóc anh, lần đầu tiên cô cảm thấy Lệ Trạch Lươngcũng có lúc yếu đuối. Tả Ý mỉm cười nhìn mặt anh ngủ, vén chăn cho anh.

Đúng lúc đó, anh mơ hồ nói một câu: “Tả Ý, anh xinlỗi, thật xin lỗi...” Ba chữ nói liên tục mấy lần, giọng nói lần sau nhỏ hơnlần trước, đến cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Không biết anh nói mớhay là nói với cô. Khi cô nhìn kỹ càng lại, thì quả thật anh đã ngủ.

Tả Ý đứng đó yên lặng nhìn anh hồi lâu, tự dưng nhớđến hồi sáng trên xe taxi nghe câu trong bài hát: “Em muốn hôn lên trái tim anhđiều đó thật quá gượng ép.” Cô cúi xuống, hôn anh thật khẽ, sau đó tắt đèn,xoay người đi sang phòng khách bên cạnh.

Lệ Trạch Lương ngủ một giấc đến ba, bốn giờ sáng, thứcdậy phát hiện giường trống trải chỉ có mình anh, bật ngồi dậy, sau đó vén chănbước xuống, không cẩn thận té xuống đất. Anh lần mép giường đứng dậy, mò mẫmcây gậy để trên giường, cố sức ra khỏi phòng, tìm đến phòng khách. Đến khi thấyTả Ý nằm ngủ trong phòng, tim anh mới yên ổn lại.

Anh sợ hôm qua tất cả chỉ là mơ, giấc mơ này anh đãthấy rất nhiều lần, mỗi lần tỉnh dậy lại nhận ra chỉ là niềm vui hư ảo củamình. Anh buông cây gậy, lên giường cô nằm, ôm cô từ phía sau, có một loại cảmgiác chân thật từ trước đến nay anh chưa từng có.

Trong lúc mơ màng được đôi tay quen thuộc chạm vào, côtỉnh giấc, xoay người lại: “A Diễn?”

“Ừ.” Anh dụi đầu vào tóc cô, tiện đà hôn lên mặt cô.

“Chân của anh...” Cô sợ anh chạy sang đây làm chuyệnxấu.

“Anh chỉ ôm em thôi.” Anh không muốn rời xa dán chặtvào cô.

“Sao vậy?”

Anh chậm rãi nói nhỏ: “Sợ không thấy em.”

Nghe câu này, Tả Ý tựa như cảm thấy có một cảm giác ấmáp tràn trề dần dần lan đến con tim. Cô chợt nhớ đến một câu danh ngôn tìnhyêu: đối với thế giới, bạn là một người; nhưng đối với một người, bạn là cả thếgiới.

2.

Sáng ngày hôm sau Tả Ý vừa ra cửa thì thấy bên ngoàituyết trắng xoá. Năm nay tuyết đầu mùa rơi mà không hề có dấu hiệu báo trước,cảm giác như niềm vui bất ngờ. Lúc lên xe, phát hiện tài xế vẫn là người hômqua. Quý Anh Tùng vẫn chưa về, cũng không báo lại Lệ Trạch Lương, hai bên đềungầm hiểu lẫn nhau.

“Tối nay không ăn cơm với em được.” Anh nói.

“Tại sao?”

“Gặp người bạn.”

“Nam? Hay nữ?” Cô hẹp hòi.

“Không thể nói được.” Lệ Trạch Lương cười.

“Anh không hợp tác, vậy em không cho anh đi.”

“Nhưng anh hẹn người ta rồi.”

“Vậy anh dẫn em theo.”

“Được thôi.”

Vốn là cô chỉ nói mà không suy nghĩ, không ngờ anh lậptức sảng khoái đồng ý, làm Tả Ý tự nhiên hoài nghi có phải mình đã sập bẫy rồikhông, nghi ngờ nhìn anh: “Anh gài bẫy em?”

“Không có.” Anh lại cười.

Cô nhìn anh nửa ngày, không tìm ra khả nghi gì cuốicùng quyết định cẩn thận vẫn hơn, vì thế: “Bỏ đi, tin anh đó, em không đi đâu.”

Nói xong, Tả Ý bị một chiếc RV đậu đèn đỏ ngang hànghấp dẫn sự chú ý. Lệ Trạch Lương quay đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nét cườitrên mặt dần dần biến mất. Người buổi tối đến gặp, anh vĩnh viễn không muốn chocô biết.

Địa điểm hẹn của anh và người đó là trong một nhà hàngTrung Quốc gần bờ sông. Dọc hành lang đều treo đèn lồng, sau đó đi qua một lốiđi bình phong thêu hai mặt. Anh gọi thức ăn trước, đi toilet quay lại thì vợchồng Schneider vừa đến.

Bà lão hoà nhã hôn anh, sau đó cẩn thận đỡ anh ngồixuống, than thở: “Lệ à, cháu lại đẹp trai hơn trước.”

Đồ ăn bưng lên, anh và hai vợ chồng nói về việc nhà vàtình hình gần đây. Bà lão trò chuyện vui vẻ, còn ông lão lấy hình cháu trai rađưa Lệ Trạch Lương xem. Lệ Trạch Lương cư xử với mọi người đều theo kiểu trêncao nhìn xuống, nhưng đối với vợ chồng ông Schneider, anh vẫn luôn mang ơntrong lòng, đối xử giống như ba mẹ của mình. Ăn xong bữa cơm, trước khi về bàlão đột nhiên nhớ ra chuyện hôm trước, mới hỏi: “Lệ này, cháu có quen cô gáinào tên là Thẩm Tả Ý không?”

Lệ Trạch Lương kinh ngạc: “Có... quen ạ.”

“Bác biết mà, hai người chắc chắn có quen. Vậy chúngta làm sai rồi.”

“Sai gì ạ?”

“Cô Thẩm tạm thời làm phiên dịch cho hai bác, tronglúc vô tình có nhắc đến tai nạn của cháu.” Bà lão kể, “Cô Thẩm nghe xong thìrất hoảng hốt, vội vội vàng vàng chạy đi. Bác nghĩ chắc hai bác đã nói sai gìđấy.”

“Khi nào vậy bác?” Anh hỏi.

“Chiều hôm kia.”

Hôm kia ư...

Lệ Trạch Lương đưa ông bà lão về khách sạn xong, ngồitrên xe suy tư. Hôm kia anh ở dưới lầu Lệ thị đã gặp Tả Ý, thần sắc cô hình nhưhơi khác lạ. Anh từ xa đã nhìn thấy nên mới muốn đi qua, không ngờ cô đột nhiênxông qua đường chạy đến trước mặt mình. Khi đó, cô đã biết chân tướng, vì thếmới chạy đến gặp anh, tìm cơ hội buổi tối bám theo anh lần nữa, còn lén ghi lạitrên sách...

Anh cười thê lương, uổng công anh mở tưởng viển vông,tưởng rằng cô thật sự yêu anh, đã tha thứ cho anh, bằng lòng tái hợp với anh.Bây giờ nghĩ lại bất quá chỉ vì biết anh vì cô mà bị tàn tật nên sinh lòngthương hại và áy náy. Anh nắm hộp thuốc lá trong tay càng chặt, vo thành mộtcục, cuối cùng còn ra sức đập mạnh lên đùi phải của mình, để mặc cơn đau gặmnhấm bản thân.

Cùng lúc ấy, di động báo có tin nhắn Tả Ý gởi đến.

“A Diễn ơi, ở nhà ăn cơm lâu rồi, sao anh chưa về vậy?Còn nói chuyện hở? Mau mau về đi, em ra cửa đón anh.”

Lệ Trạch Lương đọc tin hồi lâu, sau đó tắt nguồn, nóivới tài xế: “Chạy loanh quanh, trời tối hãy về.” Nói rồi quay kiếng xe xuống đểhở một khoảng. Gió rét mang theo bông tuyết lạnh thấu xương luồn vào, tức thìphá rối sự yên lặng và ấm áp trong xe.

Không dễ gì mà tin tưởng niềm hạnh phúc này là chânthật, giờ mới nhận ra hoá ra vẫn là hư vô.

Anh bỗng rất muốn hút thuốc, mới phát hiện gói thuốcđã bị mình vò lại rồi, nên hỏi: “Anh Lý, anh có thuốc lá không?”

Người tài xế vội nói: “Có chứ, nhưng mùi không ngon,sợ Lệ tiên sinh hút không quen.”

Anh không nói gì, nhận lấy rồi rít mạnh, một hơi rồimột hơi, liên tục không ngừng nghỉ.

Đến mười một giờ xe mới về lại nhà cũ, vừa thấy xe anhdừng ở cửa, Tả Ý chụp vội áo khoác, lao từ trong phòng ra.

“A Diễn.” Cô cười hì hì chạy đến trước mặt anh.

“Ừ.” Anh thản nhiên đáp, sau đó vòng tránh cô.

Cô cảm thấy anh có gì đó, nhưng vẫn cười hỏi: “Anh điđâu vậy? Về muộn thế này.”

“Em về đi.” Anh dừng chân, quay đầu nói với cô.

“Anh làm sao vậy?”

“Em hỏi anh làm sao à?” Anh nở nụ cười, “Thẩm Tả Ý, emvì sao đột nhiên đến tìm anh. Em đối với kẻ thù là anh, do lương tâm trỗi dậyhay quyết định bỏ qua chuyện cũ? Hay là thương hại anh là tên tàn phế?”

“Em...” Tả Ý nghẹn lời. Cô không biết anh có phải đãnghe được gì chăng.

Anh lạnh lùng: “Em khó nói lắm à? Anh nói thay em vậy.Em trăm phương ngàn kế trả thù anh, làm sao lại để lòng thông cảm dẫn dắt nhưvậy? Em nghĩ rằng anh vì em mà cụt chân, vì em mà thành quái vật không chân.Nên em thành thánh nhân, em cắn rứt, em áy náy! Em có cảm giác tội lỗi! Em cảmthấy em có trách nhiệm với anh! Anh cho em biết, Thẩm Tả Ý, anh không cần! Dướigầm trời này, Lệ Trạch Lương này thiếu rất nhiều, nhưng không thiếu lòng thươnghại của kẻ khác. Anh tự làm tự chịu, đừng nói là một khúc chân, lúc ấy anh nhảyxuống mà chết đi, cũng là do anh tự chuốc lấy, không hề liên quan đến em!”

Anh càng nói càng giận, cuối cùng vào nhà đóng cửađánh sầm để cô một mình ngoài sân.

“Không phải vậy mà.” Tả Ý nhìn bóng lưng anh biến mất,nước mắt chực tràn, không tìm ra được từ nào phản bác lại anh.

Anh nói không phải không có lý, nếu không phải sự thậtlộ ra trước mặt cô, cô sao có nổi dũng khí đối mặt mà yêu anh? Thế nhưng...hình nhưng vẫn không đầy đủ.

“Không phải vậy mà, không phải mà...” Cô bất lực lặplại mấy chữ yếu ớt, từ từ ngồi xổm xuống.

Bông tuyết rơi xuống, cô ở trong bầu trời đêm lạnhgiá, mà lại không cảm thấy lạnh, cứ để bông tuyết rơi xuống bám lên, trên mặt,sau đó dính vào da tan thành nước, trong đầu cứ vọng lại mãi những lời khi nãyanh nói.

Một lát sau, cửa lại mở ra, Lệ Trạch Lương lại đi tới,ném xách tay và dù cho cô, lạnh lùng nói: “Thẩm Tả Ý, xe ở ngoài cửa. Mang theosự thương hại của em, cút đi cho anh.”

Khi anh xoay người đi vào thì nghe Tả Ý khóc nức nởgọi: “A Diễn...” rồi giữ chặt tay áo anh.

Cái tên vừa thốt lên, nước mắt của cô cũng trào ra.

Chân anh khựng lại.

“Lần đầu tiên anh nói chuyện với em, là khi em làm anhbị thương còn mất thứ hạng trong trận đấu, anh không trách em, còn hỏi em cóđau không; một lần, trời tuyết lớn anh cho em mượn áo để che, lại bị em làm hạiphát sốt, anh không trách em, chỉ nói em làm con gái không thể sơ ý mãi được;lên cấp ba, em trốn nhà đi, anh dẫn em lên lớp sau đó bị thầy hướng dẫn của anhphát hiện, anh bị thầy mắng cũng không trách em; lúc vừa sang Đức, răng em đaukhủng khiếp không dám một mình đi khám, anh dẫn em đến nha sĩ làm trễ giờ thi,anh cũng không nói gì với em. Trước kia em làm nhiều việc có lỗi như vậy, anhđều tha thứ cho em. Anh nói, bất kể Tả Ý làm gì, anh đều sẽ không giận.”

Cô khóc lóc nói năng lộn xộn: “A Diễn, anh không đượcđổi ý. Em còn nhớ, anh đã nói chắc chắn với em như vậy. Nên em lừa anh, anhbiết rõ cũng để mặc em lừa, anh không tức giận, còn nói xin lỗi em, hết lần nàyđến lần khác xin lỗi em. Nhưng hôm nay anh lại đuổi em đi, không quan tâm emnữa.” Tả Ý nói xong đã khóc không ra tiếng, dáng vẻ đau lòng như khi còn nhỏ.

“Cho nên, trong lòng anh nhất định là đang trách em,trách em hại anh thành ra như thế, làm anh thiếu mất đùi phải còn lừa gạt anhnói dối anh. Em luôn nghĩ, nếu như có thể đổi được thì hay quá, đổi chân em quacho anh, chỉ cần anh mạnh khoẻ đứng lên, vững vàng bước đi, chỉ cần anh khôngcòn đau nữa, khoẻ mạnh như những người khác. Nhưng anh vì sao lại nhẫn tâmkhông cần em, còn đuổi em đi. A Diễn──anhkhông cần Tả Ý nữa sao? Vì sao vậy?”

Mỗi câu cô khóc kể đều đâm vào tim anh, ngực đau nhóinhư rướm máu. Không ai là không xúc động, dù lòng dạ sắt đá e là cũng phải nóngchảy. Anh xúc động quay lại kéo cô vào lòng, đau lòng: “Tả Ý, đừng nói nữa. Emđừng khóc, đừng khóc.”

Tả Ý dựa đầu vào ngực anh, tiếp tục khóc kể: “Ngày đó,em đúng là giấu anh chuyện hỏi họ về vụ tai nạn, nếu em không hỏi, cả đời nàyanh cũng không nói cho em biết. Lúc đó, em hối hận biết bao. Nếu lúc đó emkhông ngang ngạnh, A Diễn sẽ không thế này. Em không biết đó là thương hại haylà gì. Em chỉ biết khi đó em liền quyết định em muốn ở cùng A Diễn, mãi mãi ởcùng anh, không bao giờ để A Diễn vì em mà đau lòng khổ sở. Nhưng em thật khôngrõ đó là áy náy hay là tình yêu, em thật không rõ...”

Lần nói chuyện này đối với Lệ Trạch Lương mà nói quảthật như là tra tấn lương tâm, anh ôm chặt cô, nói không ngừng: “Anh hiểu rồi,đừng nói nữa, đừng nói nữa, Tả Ý.”

Tả Ý dựa vào ngực anh nức nở thật lâu.

Lệ Trạch Lương nâng mặt cô lên, lấy tay lau nước mắtcho cô, nhưng vừa lau đi một lát, nước mắt lại chảy ra. Đầu ngón tay anh chạmvào giọt nước mắt, nóng bỏng đến đáy lòng. Anh nhắm mắt, đặt cằm lên đỉnh đầucô, hai tay một lần nữa ôm siết lấy cô.

Bông tuyết bám trên tóc, trên vai, trên mi hai người,dần dần không tan.

“Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý...” Anh vừa gọi tên cô, vừa hạgiọng, giọng nói khẽ thật khẽ, “Em đừng khóc, không cho em khóc. Em nói anhhiểu rồi, anh hiểu cả rồi.”

“Anh hiểu rồi mà còn bảo em cút.” Cô khóc đến mức đầuóc hơi loạn xạ không nhớ rõ trước sau.

“Là anh bị quỷ ám.” Anh tự trách.

“Anh còn ném đồ của em.”

“Anh sai rồi.”

“Trời lạnh thế này, lại không cho em vào nhà.”

“Anh cũng không vào.”

“Vừa rồi rõ ràng anh có vào.”

“Được, vậy phạt anh lát nữa đứng nửa giờ.” Anh nói.

“Em không nhẫn tâm như anh đâu.” Cô chùi nước mắt nướcmũi trên người anh.

“Được rồi, không ai nhẫn tâm bằng anh.” Anh phụ hoạ.

3.

Buổi tối, Tả Ý khăng khăng đòi mát xa chân cho canh.Cô nói một cách bí ẩn: “Hôm nay em mới học nghề à, nhất định sẽ tiến bộ từ từ,từ nay về sau chân anh cứ giao cho em, chỉ được để em sờ thôi đó.”

Ngay sau đó cô nấu thuốc ngâm chân của Đông y, một hồisau mồ hôi mồ kê nhễ nhại bưng thùng nước vào. Nhúng ướt khăn lông với chuẩn bịghế ngồi xong xuôi, Tả Ý ngồi chồm hổm xuống đưa tay chạm vào chân anh.

“Bỏ đi, Tả Ý.” Lệ Trạch Lương cản tay cô.

“Chẳng lẽ anh chê em làm không nhẹ nhàng bằng người taà?”

“Không phải.”

“Anh là A Diễn của em, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy thì được rồi. Chân là của anh, mà anh là của em,em đụng đùi của em có gì ghê gớm lắm đâu?”

Tả Ý lập tức tiếp tục công việc vừa rồi.

Lệ Trạch Lương ngập ngừng, cuối cùng cũng chiều theocô.

Tả Ý kéo ống quần anh lên, rồi ngâm đùi phải vào trongnước thuốc ấm.

“Nước có nóng không?” Tả Ý vừa xoa bóp vừa hỏi.

Anh lắc đầu.

Sau đó, cô cầm cái khăn ngâm nước ấm chà từ dưới lêntrên, làm mấy lần rồi dùng hai tay vòng chỗ bị cụt vuốt về phía đầu gối để thúcđẩy cho máu tuần hoàn. Đến khi nước nguội bớt, cô lấy khăn lau khô hai chân choanh, để lên giường sau đó làm lại trình tự như khi nãy một lần nữa.

“Tả Ý, có một chuyện, tuy em không hỏi anh, nhưng chắclà anh nên nói cho em biết.” Lệ Trạch Lương bỗng lên tiếng.

Tả Ý nhìn khuôn mặt và miệng anh, mơ hồ linh cảm thấyanh muốn nói gì, liền tức khắc chặn lời anh: “Em không muốn nghe, không muốnbiết. Bất kể hồi đó anh làm chuyện gì, đều đã là quá khứ rồi, em không muốnbiết tí nào.”

“Em không quan tâm sao?” Anh nhìn thẳng cô.

“Nếu em nói em không hề quan tâm, thì là nói dối.Nhưng mà──” cô ngừng lại, “Em quantâm anh hơn, sợ anh đau lòng, sợ anh buồn khổ, sợ mất đi anh. Chỉ cần có thểsống cùng anh, không điều gì có thể cản được em. Em cũng tin rằng, ba chắc chắnsẽ tha thứ cho em.”

Lúc Tả Ý nói ra từng câu từng chữ này, tay chạm vào dachân anh trong nước, không hề khóc, ánh mắt vô cùng kiên định.

Anh nhìn cô hồi lâu, trong mắt chứa muôn vàn phức tạp,thật lâu sau rất nhiều lời muốn nói kết quả chỉ hoá thành hai chữ, hai chữ đơngiản mà nặng trĩu: “Cám ơn.”

Cuối cùng, cô đã tin anh.

Lò sưởi trong phòng mở rất đủ độ ấm, nên làm một hồiTả Ý đã mệt đến vã mồ hôi. Nhưng cô vẫn không quên hỏi: “Em có làm đau anhkhông?”

“Không có.” Sự ngại ngùng trong nụ cười của anh chợt loélên rồi biến mất.

“A Diễn, em phát hiện ra một việc,” Tả Ý cười hề hềnói, “Bình thường rõ ràng anh ở trước mặt em chỉ cố ra vẻ hung dữ thôi, đến khiem đụng vô chân thì anh rất dễ mắc cỡ nha.”

Nghe Tả Ý nói thẳng, mắt anh nheo lại mỉm cười: “Anhkhông chỉ dễ mắc cỡ.”

“Còn gì nữa à?”

“Còn rất dễ đốt cháy em.” Nói rồi, anh nhỏm người dậy,ngước lên hôn cô.

“Mát xa... vẫn chưa xong.”

“Hôm nay vậy là đủ rồi, chúng ta tạm thời đổi sangtiết mục khác.” Anh đề nghị.

“Nhưng mà, bác sĩ nói...”

“Bác sĩ nói đều là nhảm nhí, cơ thể anh, anh biết rõnhất.” Giọng anh hơi khàn đục, đôi môi nóng cháy dần dần lướt xuống.

“Vậy lần này...” Tả Ý cắn môi, “Lần này để em chủ độngnha.”

Anh dừng lại, nhìn cô.

Tả Ý bị anh nhìn chăm chăm cả người không được tựnhiên, khuôn mặt nóng đỏ bừng bừng, vội thanh minh: “Em không phải sợ anh đauchân đâu, chỉ là muốn chủ động một lần thôi.” Giấu đầu lòi đuôi rồi.

Sau đó, cô tắt đèn.

“Thật ra, em muốn nói với anh.”

“Nói gì hả em?”

Trong bóng đêm, Tả Ý nằm sấp phía trên, sờ soạng đùiphải của anh. Ngón tay rà trên cái chân thon dài, lướt thẳng xuống phía dưới,qua đầu gối một chút rồi lại hướng xuống, trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.Ngón tay cô dừng ở chỗ bị cắt cụt, sau đó hôn nhẹ lên đó.

“Sau này, em muốn dùng tình yêu của mình bù đắp từngchút từng chút một vào chỗ thiếu hụt này.” Tả Ý nói.

4.

Thứ Sáu là đúng ngay sinh nhật cô.

Từ nhỏ mẹ thích tổ chức sinh nhật theo lịch âm với cô,dần dà tạo thành một thói quen. Nhưng mỗi năm đều thay đổi ngày, nên rất ítngười có thể nhớ rõ cụ thể là ngày bao nhiêu. Tả Ý trong lúc vô tình đếnphòng sách, lục lọi cuốn lịch bàn trên bàn anh, trống trơn, không có bất kỳ kýhiệu hay làm dấu nào.

Cô thấy hơi mất mát, anh đã quên rồi sao?

Suốt một tuần, Lệ Trạch Lương đều bề bộn công việc.Bận bịu chuyện công ty là hiện tượng thông thường vào thời gian cuối năm, hơnnữa vụ vịnh Lam Điền đã giáng một cú thật nặng cho Lệ thị.

Hôm thứ Sáu, sáng sớm anh thức dậy đã vội vàng đi,trên đường đi anh gọi về cho Tả Ý, nhắc cô đừng quên tiệc tối của Lệ thị. Anhcố chấp bắt Tả Ý đi chung, lại còn không đả động gì đến chuyện sinh nhật. Tả Ýbuồn bã, xem ra anh quên thật rồi, đến khi bữa tiệc kết thúc thì ngày hôm naycũng vừa trôi qua rồi.

Trước khi rời nhà, cô bắt lấy cơ hội nhỏ xíu cuối cùngphản kháng: “Em không muốn đi.”

Nhưng kiểu phản kháng này trong mắt anh quả thật rấtyếu ớt không đáng để tâm.

“Không thể chiều theo em.” Lệ Trạch Lương nói.

Cô ấm ức nhìn anh, đành ngoan ngoãn ngồi vào xe.

Hôm nay Tả Ý mặc một bộ váy ngắn đơn giản, phô đôichân thon dài. Đây lần đầu tiên Lệ Trạch Lương dẫn cô theo.

Chưa vào đến đại sảnh, Tả Ý hơi khẩn trương khoác tayanh, tay kia rất mất tự nhiên kéo kéo vạt váy.

“Được rồi, đừng kéo nữa.” Anh nói.

“Không phải anh không muốn cho em mặc váy hở chânsao?”

“Thỉnh thoảng cho bọn họ nhìn một tí không sao.”

“Vì sao?”

“Cho thấy anh làm người cũng không xem là thất bại.”

“Anh làm người thất hay bại ăn thua gì đến em?”

Anh liếc mắt quét qua cô: “Anh không phải thập toàn gìđâu, dựa vào đâu mà cái gì cũng trả lời em?”

Cô đang tính cau mày cãi lại, thì phục vụ đã mở cửara, tiếng xôn xao từ phía trước truyền đến, đành phải thẳng lưng, mặt giữ vẻtươi cười theo anh đi vào.

Đây là lần đầu tiên Lệ Trạch Lương chính thức dẫn theobạn gái, vì thế người ngọc vừa xuất hiện đã làm người ta lao nhao nhìn sang.

Thấy nhiều người mà ai cũng nhìn mình, Tả Ý hơi luốngcuống: “Em muốn chạy trốn.”

“Em dám.” Anh kẹp chặt tay cô.

“Lỡ em trốn rồi, anh đứng ở đây có phải sẽ bị bẽ mặtkhông?”

“Em nói thử xem?” Anh vẫn giữ nụ cười, vừa chào hỏimọi người vừa hạ giọng đối đáp với cô.

“Vậy anh trước mặt mọi người nói yêu em đi, em sẽkhông trốn.” Cô cười khì khì.

“Em ngứa da hả?” Anh nhíu mày.

“Anh mà còn hung dữ với em, em hôn anh ngay tại chỗnày luôn bây giờ.” Cô lên mặt doạ anh.

“Em dám sao?” Anh cười khẽ.

Miệng cô nói cứng: “Có gì mà không dám, trong thangmáy công ty anh không phải em cũng hôn anh đó thôi?”

“Ha, em không nói anh cũng quên mất. Hình ảnh em ômhôn anh đã bị camera trong thang máy quay được rất rõ, đoạn băng đó còn bỏtrong ngăn kéo phòng anh kìa. Lần tới mở xem, hai ta tìm lại cảm giác nhé.”

“...”

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Đi được vài bước, Lệ Trạch Lương chậm rãi dừng lại,nghiêng đầu quay sang đối diện cô, lại còn nhắm mắt nữa chứ.

“Gì hả?” Tả Ý chột dạ hỏi.

“Không phải em định ở đây cưỡng hôn anh sao?”

Hai má Tả Ý lập tức ửng đỏ, đẩy anh ra nhanh chóngchạy trốn. Bởi mới nói, đúng là kẻ tà ác còn là tư bản nữa, hèn gì trước đây bịanh ăn không còn miếng xương, đến giờ vẫn còn lão luyện.

Tả Ý đi toilet, ra cửa gặp được một người, người đóngần ngừ gọi: “Thẩm Tả Ý?”

Tả Ý quay lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niênmập mạp, hơi nghi hoặc.

“Bác là bác Hồ này, bạn thân của ba con đó. Trước đâynhà bác có con chó lớn, con thích trêu chọc nó mà, còn nhớ không?” Người đóhỏi.

“A, nó tên là Mặt Đốm.” Tả Ý giật mình nhớ ra, ấntượng về chú chó nhiệt tình tràn trề đặc biệt sâu sắc nhà bác ấy, vì thế vộivàng gật đầu chào hỏi.

Lão Hồ ghẹo cô: “Đau lòng quá đi, không nhớ người, chỉnhớ chó.”

Tả Ý bật cười: “Bác vẫn thú vị như xưa.”

Lão Hồ lại quan sát Tả Ý: “Mời vừa rồi thấy con đứngcạnh Lệ Trạch Lương đã cảm thấy quen quen, hoá ra đúng là con thật.”

Tả Ý đột nhiên xấu hổ phải cúi gằm. Cô đứng cùng LệTrạch Lương trước mắt bao nhiêu người, đều là người quen cả, nếu là người quencũ của Thẩm gia nhìn thấy, không biết sẽ đàm tiếu cô đến mức nào.

Nhưng không ngờ lão Hồ gật đầu liên tục: “Tốt quá, haiđứa thật xứng đôi, trước đây bác còn bàn với ba con việc con với tiểu Lệ, thanhmai trúc mã tốt thế này phải biết quý trọng. Hôm qua tự nhiên bác nghe nói tiểuLệ sẽ đưa vợ sắp cưới tham dự họp mặt thường niên, bác liền nhớ đến hồi đó, haiđứa con luôn cùng nhau đi học, tình cảm tốt, còn môn đăng hộ đối, tuy sau đógặp trắc trở, thật sự rất đáng tiếc. Không ngờ hôm nay người tiểu Lệ đưa đến làcon.”

Tả Ý im lặng, hoá ra anh khăng khăng đưa cô đi, làngấm ngầm muốn chính thức giới thiệu cô với người khác.

“Chúc mừng, chúc mừng con, nhất định phải mời bác ănkẹo đó.”

“Được ạ.” Tả Ý ngại ngùng cười.

Ông nói đến đây lại cảm khái: “Ân oán đời trước cho đitheo ông ấy đi, tiểu Lệ là đứa bé tốt. Có điều tuổi trẻ bồng bột, lại gặp phảichị con ngây thơ, ngờ nghệch, không hiểu chuyện.”

“Chị con?” Tả Ý hỏi ngược lại.

“Nếu không vì Tả Tình, nhà mấy đứa làm sao đến nôngnổi này?”

“Bác Hồ à, bác nói rõ hơn được không ạ?” Tả Ý độtnhiên biến sắc.

“Chẳng lẽ cả con cũng không biết?”

Tả Ý lắc đầu.

Lão Hồ châm điếu thuốc, đi với Tả Ý đến nơi yên tĩnh:“Có thể thấy ba con rất yêu thương hai chị em con, một mình ông ấy gánh hết mọichuyện cho Tả Tình. Giờ đã nhiều năm trôi qua, Tả Tình lại như vậy, cũng khôngcòn gì để giấu diếm.”

Ông rít hai hơi, nói tiếp: “Năm đó ba con sức khoẻkhông tốt mới giao Hải Nhuận cho Tả Tình, nó bị người ta xúi giục, tưởng rằngthế chỗ ba con để di dời tài sản, khống chế cổ phần Hải Nhuận. Nhưng đâu phảichuyện dễ, nên nó sử dụng thủ đoạn phi pháp. Sau đó Hải Nhuận xảy ra sự cố, Lệthị rút vốn.” Ông ngừng một chút, “Đáng quý ở chỗ, bất luận bên ngoài đồn đãithế nào, tình cảm giữa con và tiểu Lệ không hề bị ảnh hưởng.”

“Chẳng lẽ anh ấy không bị sao hả bác?”

“Không thể nói là hoàn toàn không sao, nhưng chuyệnnày bác có thể hiểu được tiểu Lệ. Dù sao của cải Lệ gia lớn như thế đột nhiênđè nặng lên vai nó, không phải là không có áp lực. Phỏng chừng lúc đó nó muốnrút vốn để Lệ thị an toàn rồi mới giúp đỡ ba con, nhưng lại không thành. Chonên nếu nói là sai, thì là do nó đánh giá mình quá cao, muốn vẹn toàn cả đôibên.”

Cho nên Tả Tình mới bị điên? Lúc đó chị ấy thấy do mộttay mình gây ra, chị ấy tự phụ như vậy, nhất định sẽ suy sụp.

Tả Ý tạm biệt lão Hồ, từ xa nhìn Lệ Trạch Lương đứnglẫn trong nhóm người, nhìn khuôn mặt của anh, lông mày của anh, ánh mắt củaanh, khẽ cười thư thái. Bất kể chân tướng là gì, đối với cô đã không còn quantrọng nữa.

Lệ Trạch Lương trò chuyện với người chung quanh, látsau thật vất vả mới thoát thân được, liền đến tìm cô. Mới nói được hai câu vớicô lại có người đến cụng ly với anh.

“Tổng giám đốc Lệ, đưa theo bạn gái xinh đẹp thế nàysao không giới thiệu với chúng tôi?” Đối phương cười hỏi.

Lệ Trạch Lương cười nhẹ: “Thẩm Tả Ý, là vợ chưa cướicủa tôi.”

Tả Ý nhất thời đỏ bừng mặt, ra sức cấu, véo anh. Thếnhưng anh dễ dàng nắm tay cô lại. Rõ ràng là hai người đang hục hặc, nhưngngười khác lại thấy vô cùng thân mật.

Chờ mấy người đó bỏ đi, cô lập tức nhỏ giọng bắt bẻ:“Em thèm vào làm vợ chưa cưới của anh.”

“Sao?” Anh đảo mắt qua cô, “Vậy chứ em là vợ chưa cướicủa ai?”

“Ớ──tự em gả cho em là được.”

“Nhưng mà, anh luôn có thắc mắc, em viết tên anh khắpnơi chi vậy?” Anh nheo cặp mắt màu nâu nhạt hẹp dài.

Tả Ý tự dưng bối rối, thì ra anh đã thấy chữ trên cuốnsách đó từ đời nào rồi. Đó là cách lúc ấy cô nghĩ ra, tốt hơn so với gặp mặttrực tiếp mà tỏ tình. Nhưng cô bây giờ như vịt chết còn cứng mỏ, đỏ mặt nói:“Em... Em luyện chữ, tiện tay viết mấy chữ, sơ ý viết tên anh thôi.”

“À.” Anh sâu xa gật đầu.

“Vậy còn anh viết tên em trong sách làm gì?” Tả Ýkhông phục làm gan hỏi ngược lại.

“Anh cũng luyện chữ.” Anh trả lời tỉnh queo.

5.

Ra khỏi khách sạn, đèn đường từ phía trên chiếu xuống,thấy bông tuyết từ trên trời bay xuống lả tả.

Ở trên xe, Tả Ý nói: “Em đang nghĩ, sao mà em lạithành vợ chưa cưới của anh rồi?”

“Đúng đó, rõ là ma xui quỷ khiến.” Anh cười thần bí.

Một lát sau, tài xế không lái xe theo tuyến đường vềnhà như mọi ngày, chỉ đến nửa đường liền ngừng ở ven đường.

Lệ Trạch Lương dặn dò cô mặc áo khoác thật dày, độinón, quàng khăn quàng cổ, bao bọc kín mít mới kéo cô xuống xe, quẹo vào ga tàuđiện ngầm.

Tả Ý đi đằng sau, vội hỏi: “Sao phải đi tàu điện chứ?”

“Xe hư rồi.”

“Chúng ta gọi xe được mà?”

“Anh muốn đi tàu điện.”

“Nhưng...” Tả Ý thật sự không muốn đả kích cái ngườichưa từng nếm trải sương gió, bây giờ đã mười một giờ, “Tàu điện ngầm sắp hếtchuyến rồi.”

“Vậy em còn lằng nhằng gì nữa, đi nhanh lên.” Anh hạlệnh.

Hai người vội vàng đi xuống ga tàu điện ngầm, ở cửavào vẫn còn nhân viên làm việc, quả nhiên vẫn chưa hết chuyến, thúc giục haingười chạy cho nhanh. Người trong ga rất ít, lác đác mấy người đang đợi chuyếnxe cuối. Vừa đứng chờ thì nghe có tiếng động trong đường hầm, sau đó là mộtchuyến tàu dần dần dừng lại trước mặt họ, cửa xe xịch mở.

Lệ Trạch Lương dẫn cô bước lên.

Rất ít người, trừ hai người họ ra thì trong toa xe còncó cặp trai gái ngồi đằng kia nói chuyện phiếm, hình như cũng là người yêu. TảÝ lơ đãng ngẩng lên, thấy bản đồ tuyến đường trong toa mới giật mình nhận rachỗ này là nơi lần trước cô và Lệ Trạch Lương chia tay. Chẳng qua, tuyến đườngđúng lúc đi ngược lại. Khi đó, cô trả nhẫn lại cho anh, nhưng anh không nhận.Trong lúc giằng co, không ai chịu nhượng bộ, cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuốngđất.

Tàu điện thong thả chuyển bánh.

Hai người vẫn cứ đứng, cách nhau ba bước, anh nhìn em,em nhìn anh. Tàu điện rời ga, dần dần lao vào bóng đêm, tình cảnh giống như lặplại lần nữa, cũng là hành khách ít ỏi không được mấy người trong xe, cũng làbọn họ đứng chung với nhau. Anh đưa cô quay về nơi này, dường như cô dự cảmđược điều gì đó.

Anh nói: “Lần đầu tiên gặp em là ở tàu điện ngầm, khiđó Tả Ý nhỏ bé, tết hai bím tóc nhỏ. Lần thứ hai, em ở nơi này từ giã anh, lúcđi không ngoái đầu lại.”

Lúc Lệ Trạch Lương nói chuyện, đoàn tàu lao vun vútxuyên qua đường hầm trong thành phố, khoảnh khắc này cảm giác như không phảiđến trạm kế tiếp, mà là muốn đưa cô và anh vượt thời gian, không gian, trở lạingày nào đó của tuổi trẻ.

“Lần thứ ba, chúng ta lại về đây. Đây là tuyến đườngchúng ta cùng đi lần trước, cũng là toa xe lần trước, nhưng phương hướng lạitrái ngược. Anh muốn cùng em trở về trên con đường này. Bây giờ...” Anh dừnglại, lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, “Bây giờ chúng ta lặplại lần nữa.”

Nói đến đây, Lệ Trạch Lương chợt nghiêm mặt, thậntrọng quỳ một gối xuống, nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ với cô: “Tả Ý, em bằnglòng lấy anh không?”

Tả Ý lần này thật sự kinh ngạc, ngây người một hồi đầuóc mới khôi phục chức năng. Chuyện cũ hơn mười năm thoáng cái ngập tràn tronglòng, hình ảnh vụn vặt trong đầu chợt hiện chợt tắt.

Ở đại hội thể dục thể thao khi cô đột ngột chạy đếntrước mặt anh hô to: “Lệ Nam Diễn cố lên!”

Trong phòng học, anh chuyển tờ giấy cho cô, trên đóviết: bạn à, bạn mặc váy ngược kìa;

Kỳ nghỉ đông tuyết phủ ngập trời, ở thư viện cô quấnlấy anh cùng đi về nhà;

Anh ôn bài cho cô, cô lại ngây thơ làm nũng anh;

Cấp ba lén trốn nhà đi nương nhờ anh, anh vừa nghiêmkhắc dạy bảo cô, vừa chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo;

Trước khi anh đi du học, cô từ ga xe lửa quay trở lại,mặt dày mày dạn khóc lóc tỏ tình với anh;

Ở Petersburg đầy tuyết, cô hoảng hốt tìm ấm áp nơianh, mới có lần đầu tiên nắm tay.

Không biết câu chuyện từ đâu, bắt đầu nói chuyện từcâu nào, đã giống như bị bùa chú, kết thành một cái móc trong tim cô và anh,cuối cùng đưa hai con người cả đời đều khoá chặt với nhau.

Trong trí nhớ, bóng dáng mặc sơ mi trắng đã từ mộtthiếu niên kín đáo biến thành một người đàn ông trầm lặng chín chắn. Thỉnhthoảng cười điềm đạm, khoé môi bên phải hơi nhếch lên, kéo theo cặp mắt nhạtmàu hơi nheo lại cũng lộ ra ý cười. Cô thích nhìn ánh mắt anh khi cười, từ nhỏđến lớn đều thích. Trong hàng tỉ người, anh chỉ cười thế với mỗi mình cô, cũngchỉ có biểu hiện không kiềm cơn giận với cô. Những biểu hiện đó đều là cô độcchiếm. Giờ đây nét ngây thơ của anh đã không còn, nhưng lòng yêu của cô càngngày càng kiên cố không sao phá vỡ.

Tình yêu như vậy, thế mà họ suýt nữa đã bỏ lỡ.

Tả Ý mỉm cười, nước mắt dâng lên, chậm rãi nói: “Embằng lòng.”

Từ trong mắt anh nhìn thấy khuôn mặt ngấn lệ nhưngngập tràn hạnh phúc của chính mình, cô không khỏi lặp lại lần nữa: “A Diễn, embằng lòng.”

Thật sự, bằng lòng. Cô và anh ở cùng nhau, đời này sẽkhông chia lìa nữa.

Nếu nghi thức cầu hôn chấm dứt ở đây, thì thật tốtđẹp, hoàng tử và công chúa nồng nàn ôm hôn. Không ngờ Lệ Trạch Lương vừa địnhđứng lên, thì nghe Tả Ý hét lớn: “Đúng rồi, A Diễn, anh không được cử động.”Sau đó lục lọi tìm điện thoại trong túi xách.

“Em lấy điện thoại chi vậy?” Anh nhíu mày.

Cô xốc tung túi xách, tìm được di động lập tức mở chứcnăng chụp ảnh lên, nói: “Anh nói lại mấy câu vừa rồi lần nữa đi, bắt đầu ở đoạnlần đầu tiên gặp em đó, nói lại một lần nữa, em muốn chụp lại làm kỉ niệm.”

Anh đen kịt mặt, lông mày rúm lại mấy cái, đứng phắtdậy tóm lấy di động, lập tức cúi đầu hôn cô, trong nụ hôn có nuông chiều còn cótrừng phạt tàn nhẫn.

“Nhớ đó nha, là anh cầu hôn trước, sau này không đượcchối bay chối biến, nói em mặt dày muốn gả cho anh đâu đó.” Cô vừa hôn vừakhông quên nói cho rõ ràng vấn đề này.

“Ừm.” Lệ Trạch Lương bất mãn, anh hôn như vậy, mà côcòn phân tâm được.

“Nhưng anh không cho em chụp làm chứng cớ, sau này anhtrở mặt ăn quỵt thì làm sao đây?”

“Đến lúc đó em thà chết không gả cho anh, không đượcà.” Lệ Trạch Lương tốt bụng đề ra chủ ý giúp cô.

Có điều, Tả Ý nghe vậy xong vội vàng lắc đầu như trốngbỏi, nói ngay: “Không được, không được, vậy em lỗ nặng lắm.”

6.

Sau khi về nhà, Tả Ý ngắm nghía chiếc nhẫn kim cươngdưới ánh đèn, lấy làm lạ: “Không phải chiếc trước đây.” Kiểu dáng không hềgiống.

“À, vậy hả?” Anh và cô giả vờ ngớ ngẩn.

“Chiếc lúc trước đâu?”

“Anh ném rồi.”

Tả Ý làm thinh.

Cô không biết anh đã ném thật, chỉ là buổi tối lạiquay lại tìm. Một người đẹp trai lịch sự, mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, đứngtrong ga tàu điện mò tìm đồ trong đống rác thải, thật làm người ta phải đứnglại nhìn ngắm. Sau đó nhân viên ga tàu nói cho anh biết, hồi trưa thùng rác đãđổ rồi. Vì thế, món đồ nhỏ bé rốt cuộc không tìm lại được.

“Đúng rồi, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Tả Ýlại hỏi.

“Ngày cầu hôn?”

“Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa? Hết rồi.”

Tả Ý bắt đầu buồn bực không vui: “A Diễn, em giận đó.”

Lệ Trạch Lương làm như không nghe thấy, chẳng trả lờicô.

Tả Ý cố ý đến trước mặt anh, cất cao giọng nhắc lạilần nữa: “Em giận thật đó nha, cực cực cực giận đó.” Còn dậm chân thu hút sựchú ý của anh.

Lệ Trạch Lương buông tờ báo trên tay xuống, đảo mắtqua cô, giọng lạnh lùng: “Sao? Muốn tạo phản à?” Anh vừa ra oai là Tả Ý đã nhưbong bóng xì hơi, đành ấm ức lườm anh, sau đó lặng lẽ bỏ đi, để lại bóng lưngđầy hờn tủi cho anh nhìn thấy.

Thấy bộ dạng đó của cô, Lệ Trạch Lương không nhịn nổinữa, lắc đầu, phá lên cười.

“Cười cái gì mà cười?” Cô gào.

Anh lấy một cái hộp gấm nhỏ màu xanh lá sẫm hình chữnhật từ ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt cô, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Anh không quên hả?”

“Không dám.”

Tả Ý nhìn anh: “Anh khiêm tốn quá, làm gì có chuyệnanh không dám chứ?”

Lần này tâm tình Lệ Trạch Lương rất tốt, đã không giậncòn dụ dỗ cô: “Mở ra xem đi.”

Tả Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cảm thấy giólạnh nổi lên bốn bề, chắc chắn không có chuyện tốt lành: “Trong này không phảicó gián chứ?”

Anh nhẫn nhịn không nổi cáu: “Là quà sinh nhật rấtquan trọng, em luôn muốn có.”

“Vàng à?” Cô vừa hỏi vừa tháo móc, mở hộp ra. Sau khithấy rõ vật bên trong, cô lặng đi một thoáng, tiếp đó là cảm giác vui sướngkhông nói nên lời.

Đó là con dấu vuông màu vàng, phần thân nhỏ tươi màu,bốn mặt không hề trang trí thừa thãi, chạm vào nhẵn nhụi như da trẻ con. Chỗ đếcon dấu sót lại một chút mực, màu đỏ nhàn nhạt, hình như đã được anh dùng mộtlần. Tả Ý đưa con dấu để trước miệng hà hơi, vội vã tìm tờ giấy đóng lên. Trêntờ giấy trắng tức khắc hiện ra bốn chữ:

LƯƠNG DIỄN

TẢ Ý

“Anh khắc đúng không?” Tả Ý hớn hở nâng niu trên tay.

“Ừ. Em thích không?”

Tả Ý gật đầu như giã tỏi: “Thích, thật sự rất thích.”

Cô vui mừng lâng lâng, lại cảm thấy thích đóng lên cáigì đó, nhìn khắp nơi không tìm ra chỗ thích hợp ra tay, nhìn sang khuôn mặttrắng mịn của Lệ Trạch Lương, tròng mắt đảo một vòng nghĩ ra mưu ma chước quỷ.

“A Diễn.” Cô lên tiếng gọi Lệ Trạch Lương, để anh xoaymặt lại.

“Nếu em dám đóng lên mặt anh, coi chừng anh đóng hếtngười em đấy.” Anh chẳng buồn xoay lại cũng đã biết rõ gian kế của cô.

“A... Em đâu có ấu trĩ vậy đâu?”

Tả Ý ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại ấm ức gầnchết, chắp tay sau đít giấu con dấu, lén tới gần anh, ngay lúc anh chú ý sangchỗ khác, lập tức nhào đến định đóng dấu lên mặt anh.

Không ngờ Lệ Trạch Lương phản ứng cực nhanh, chẳngnhững tránh thoát, còn giựt luôn con dấu.

“Xem ra em chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lệ TrạchLương nói xong liền dùng tay trái tóm chặt hai cổ tay cô, còn tay phải thì chấmhộp mực bên cạnh, sau đó không gặp trở ngại nào đóng kịch kịch kịch lên mặt TảÝ ba cái. Một loạt động tác này chẳng những không cho cô chút phản kháng, màcòn rất ư thành thạo.

Vì thế, Tả Ý má trái, má phải, trên trán, đều có mộtdấu, giống y như mặt hề.

“Nếu em còn dám tái phạm, anh sẽ hướng xuống...” LệTrạch Lương nói xong liền ý tứ sâu xa dời mắt từ cổ Tả Ý trở xuống.

“Em sai rồi.” Cô thức thời đầu hàng.

Lệ Trạch Lương thoả mãn buông cô ra.

Tả Ý cầm khăn tay vừa chùi mặt, vừa hung tợn đóng liêntục năm sáu cái lên bức tường trắng tinh trong phòng Lệ Trạch Lương trút nỗicăm phẫn.

Cô cũng chỉ nổi cáu được thế thôi.

Đang lúc đóng lia đóng lịa, cô nghiêng đầu nhìn mấydấu đỏ đó, đột nhiên phát hiện ra một điều.

“Em nhớ lúc đó em muốn chữ ‘TẢ Ý LƯƠNG DIỄN’ mà, anhkhắc lộn rồi. Hơn nữa không phải con dấu phải khắc theo kiểu dọc sao, giờ thànhngang là sao?”

“Không lộn, ‘LƯƠNG DIỄN TẢ Ý’ đúng rồi.” Anh đáp.

Anh khắc ngang thế này, bất luận là đọc thế nào cũngđều là Lương Diễn Tả Ý.

“Tại sao tên anh ở phía trên?” Tả Ý nhíu mày.

“Đàn ông vốn nên ở phía trên.” Lệ Trạch Lương điềm đạmđáp.