Lương Ngôn Tả Ý

Chương 14: End



Từ chỉ sự yếu ớt từng là ước mơ tha thiết của Tả Ý.

Đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một bộ phậncủa cơ thể đối đầu với cô, chính là răng cấm. Từ nửa đêm cô đã đau gần chết,nhưng không dám nói với Lệ Trạch Lương. Ban ngày anh đến bệnh viện làm vật lýtrị liệu đã mệt lắm rồi, khó khăn lắm mới ngủ được mà không phải uống thuốc.

Sáng hôm sau cô bị Lệ Trạch Lương kéo đến bệnh viện.Trong phòng khám bệnh sáng trưng, sát bên có thằng bé đang khám răng, khôngchịu hợp tác với bác sĩ, khóc lóc ầm ĩ, còn luôn miệng gọi mẹ.

Cô há to miệng, nằm hoảng hốt dưới ánh đèn, Lệ TrạchLương thì ngồi bên cạnh. Bác sĩ lại liên tục bảo cô há miệng, súc miệng, rồi hálớn miệng...

Đến khi quai hàm bắt đầu tê cứng, bác sĩ kết luận:“Hàm trên hàm dưới bên trái có hai cái răng khôn phải nhổ, bằng không sẽ đauhoài.”

Tả Ý vừa nghe nói đến nhổ răng, đột ngột biến sắc:“Tôi không nhổ.”

“Nếu không nhổ thì còn đau nữa, nếu lỡ sưng thì cònkhó chịu hơn. Hai người suy nghĩ đi.”

Tả Ý méo xệch miệng, hướng ánh mắt cầu xin sang LệTrạch Lương: “Em không nhổ đâu.”

Không ngờ Lệ Trạch Lương nói: “Nhổ đi, dù sao răngkhôn cũng chẳng dùng đến, chấm dứt hậu hoạ, để sau này em không đau nữa.” Câunày chẳng khác nào tước mất cọng cỏ cứu sinh của Tả Ý.

Tiếp đó Lệ Trạch Lương đi đóng tiền, rồi đưa cô đichụp hình răng.

Sau khi quay lại, bác sĩ xem phim chụp, hỏi kỳ sinhlý, mấy vấn đề nhạy cảm dị ứng linh tinh, cho cô ký tên rồi kêu y tá lấy thuốctê.

“A Diễn.” Tả Ý nằm trên ghế vươn tay ra đưa về phíaanh.

Lệ Trạch Lương đi tới nắm tay cô: “Để đau dai dẳngkhông phải là cách, dù sao đã đến đây rồi, lỡ như sau này có con, còn không thểtự ý uống thuốc giảm đau thì em làm sao?”

“Ờm.” Mặt Tả Ý đỏ rần, không nói gì nữa. Chẳng dè lýdo của anh lại chính đáng đến vậy, lo về lâu về dài nữa chứ. Người này đã muốncó con rồi à, nhưng còn cách ngày cưới tới mấy tháng lận, chẳng lẽ anh muốn lênxe trước rồi mới mua vé sau sao?

Bác sĩ chích thuốc tê, giống như bị ong chích vậy,tiêm mấy cái: “Chờ một lát thuốc tê ngấm là bắt đầu được rồi.” Y tá lập tức đểsẵn cái khay bên mặt Tả Ý. Trong khay có đủ loại kềm, búa, còn cả dao, Tả Ýnhìn thấy, nếu không phải Lệ Trạch Lương kịp thời giữ chặt thì cô xém nữa đãbật dậy trốn mất.

“A Diễn.” Cô cầu xin.

“Không được.” Anh nói như đinh đóng cột, “Không đaulắm đâu, không phải còn có anh ở bên em sao?”

“Anh không được... đi.” Tả Ý cảm thấy môi với lưỡi bắtđầu cứng lại, nói chuyện không còn lưu loát.

“Ừ, không đi.” Anh vẫn cầm tay cô, đứng ngay bên cạnh.

Bác sĩ cầm cái kẹp để lên lưỡi Tả Ý: “Thuốc bắt đầu cótác dụng, đau thì đưa tay lên nhé.”

Nào ngờ bác sĩ chọc mấy chỗ, Tả Ý đều nói còn cảmgiác.

Chờ một lát nữa, cô vẫn nói còn cảm giác.

“Có người kháng thuốc, nếu là vậy, đành phải chíchthêm thuốc.” Bác sĩ nói.

Lệ Trạch Lương gật đầu.

Y tá phải lấy thêm thuốc tê, chích tiếp lần hai, mườiphút sau, thăm dò thử. Tả Ý đưa tay nói vẫn có cảm giác đau. Lần này bác sĩ hếtcách, nghiêng đầu nhìn răng Tả Ý nói: “Không có lý nào.”

Lúc bác sĩ không biết phải làm sao, Lệ Trạch Lương lạinhận ra được. Lúc cô nói chuyện lưỡi không thể chuyển động, còn nói thuốc têcủa người ta không có tác dụng. Anh còn không biết cô à? Rõ ràng là đang kéodài thời gian.

“Tả Ý, em đừng kéo dài thời gian nữa, có câu nói quađược mùng Một không tránh khỏi Mười lăm.” Anh nheo mắt nói.

Tả Ý tuyệt vọng nhìn Lệ Trạch Lương đứng phía trên,đành há miệng để bác sĩ xử lý.

Bác sĩ cạy miệng Tả Ý, răng khôn bên trái của cô hơinhú lên một chút, nên chỉ cần ngậm lại là nướu bị sưng liền. Kềm lại khó gắp,phải làm mạnh tay, bác sĩ dò thử, mà không nhổ được.

“Chúng tôi sẽ dùng dao phẫu thuật rạch nướu ra một tí,để cái răng lộ ra mới nhổ được.” Bác sĩ sợ ảnh hưởng đến cảm xúc Tả Ý, kéongười nhà bệnh nhân sang hạ giọng giải thích.

Lệ Trạch Lương nghe vậy mặt khẽ biến sắc: “Phải rạchsao?”

“Rạch khoảng hai dao.” Bác sĩ nói, “Không tính thêmtiền.”

Lệ Trạch Lương nhìn Tả Ý, đành đồng ý.

Vì thế, dao phẫu thuật vói vào miệng, rạch hai daotrên nướu, máu từ vết thương tuôn ào ạt, chảy vào cổ họng. Bác sĩ dùng miếngbông thấm máu.

Còn Tả Ý, vì thuốc tê, bản thân lại không nhìn thấy,hoàn toàn không cảm thấy đau. Chỉ ước gì bác sĩ làm xong nhanh nhanh, để miệnghá lâu mỏi quá.

Lệ Trạch Lương thấy máu ứa ra, bàn tay nắm tay Tả Ýdần dần siết chặt.

Cái kẹp không hề nể nang vạch miệng vết thương, lôicái răng ra. Sau đó đến kềm, giật mạnh, cái răng lung lay rồi lại ngoan cốkhông bung lên. Vì thế, thêm một bác sĩ nữa cầm búa đến hỗ trợ. Cảnh tượng nhổrăng, thật sự là doạ người.

Gõ gõ, đập đập một hồi, Tả Ý mới chính thức có cảmgiác. Nhưng không phải cảm giác đến từ răng, mà là từ đầu, chấn động, còn thêmcảm giác choáng váng.

Cô khó chịu nhắm mắt, không thể thấy Lệ Trạch đứng bênhông giờ phút này mặt mày tái nhợt. Anh nắm chặt tay Tả Ý, còn tay kia túm lấymép ghế Tả Ý, bởi vì nắm rất chặt nên khớp xương trắng bệch.

Khổ sở lắm mới nhổ được cái răng ngoan cố đó, bác sĩbỏ vô khay, lau mồ hôi nói: “Nghỉ ngơi năm phút, chúng ta sẽ nhổ tiếp cái răngphía trên.”

Lệ Trạch Lương kéo Tả Ý dậy, bất ngờ nói: “Không nhổnữa.”

Bác sĩ nói: “Cũng được, hôm nay nghỉ ngơi cho khoẻ,lần sau tiếp tục.”

Vì thuốc tê chưa tan nên Tả Ý không cảm thấy đau chútnào, ngồi với Lệ Trạch Lương trên hành lang nghỉ ngơi.

“Lần sau còn phải đến à.” Thật ra cô đã nghĩ thông, dùsao cũng không đau cho lắm, chết sớm lên trời sớm, không bằng giải quyết mộtlần cho xong.

“Không đến.” Anh nói, “Không bao giờ đến nữa.”

Tả Ý nhìn Lệ Trạch Lương, điệu bộ anh nói chắc nhưđinh đóng cột vừa rồi còn rõ rành rành trước mắt, sao tự nhiên xoay hẳn mộttrăm tám mươi độ vậy nè: “Nhưng chúng ta đóng tiền rồi, không nhổ thì phí lắm.”

“Có cho tiền cũng không nhổ.”

“Nhưng mà, qua được mùng Một không tránh khỏi Mười lămmà.”

“Cũng không nhổ.”

Tả Ý vui vẻ, anh nghĩ thông suốt rồi.

“Nhưng mà, nếu sau này em đau thì sao?” Cô cắn miếngbông cầm máu, tiếp tục mơ hồ hỏi.

“Đau thì anh mua thuốc cho em uống.”

Tả Ý lại nhìn anh, dường như hiểu ra, vẫn cố ý nói: “Nhưngmà, lỡ có em bé, không thể uống thuốc bậy bạ được.”

“Tạm thời không cần có con cũng được.” Anh lại đáp.

“Nhưng mà...”

“Em ở đâu ra mà nhưng mà nhưng mà nhiều vậy?” Anh nhíumày.

Nghe Lệ Trạch Lương nói vậy, Tả Ý bừng tỉnh: “A Diễn,chẳng lẽ anh sợ hả? Người ta nhổ răng em mà, có phải răng anh đâu, anh sợ cáigì?”

Cô nhớ trước đây anh say có nói một câu “Người tachích em chứ có chích anh đâu”. Vì thế, cô đáp lễ nguyên xi lại anh.

Lệ Trạch Lương xoa mặt, không cãi với cô, cũng khôngnói gì. Hồi lâu sau, anh mới bâng quơ thả ra một câu.

“Nhưng anh đau lòng.”

2.

Trước khi đi về, bác sĩ dặn dò cả tỉ việc cần chú ý,bảo cô phải ngậm bông cầm máu, ít nói chuyện, không được ăn đồ nóng, không đượcsúc miệng...

Về đến nhà, tác dụng của thuốc bắt đầu tan dần, miệnglại có tri giác, nhưng không phải là cảm giác đau mà là một cảm giác kỳ quái,đầu như đổ thuỷ ngân muốn nổ tung, cứ choáng váng ngất ngư.

Lệ Trạch Lương dò thử trán cô, không ngờ lại phát sốt.

“A Diễn, em khó chịu.” Cô nhào vào ngực anh, yếu đuốinũng nịu.

“Anh biết,” Lệ Trạch Lương sờ sờ mặt cô, “Anh không đilàm, ở nhà với em.” Nói xong lấy từ trong túi ra thuốc tiêu viêm bác sĩ đưa,rót nước ấm đút cô uống thuốc.

Vết thương trên nướu chảy máu không thôi. Cứ cách nửatiếng, cô phải vào toilet nhổ ra một lần để không phải nuốt xuống. Nhưng lúcuống thuốc, nhất định phải uống nước, nước vừa uống vào đã hoà với nước bọt cólẫn máu nuốt xuống, nếm được mùi máu như mùi gỉ sắt, Tả Ý ghê tởm không nén nổinôn hết thuốc với nước ra, nhểu xuống chăn bông làm dơ một mảng.

Tả Ý tưởng Lệ Trạch Lương sẽ la cho một trận, không dèanh thấy vết máu, lại ôm cô nói: “Sau này chúng ta sẽ không đi nhổ răng nữa.”

Tả Ý tựa mặt lên vai anh: “A Diễn, em không đau. Nhưnguống thuốc rồi lại muốn ăn đồ ngọt.”

Lệ Trạch Lương liền đi tìm kẹo trái cây mang tới, côlại nói: “Em muốn ăn kẹo sữa.” Anh không chút chậm trễ, lập tức đi đổi.

Hôm đó, Lệ Trạch Lương cuối cùng cũng cho Tả Ý hưởngthụ được cái gì gọi là cầu được ước thấy và cẩn thận chu đáo. Khó trách hầu hếtdiễn viên trong phim đều thích ốm đau bệnh tật, hoá ra là được đối đãi thế này.

Cô ngã bệnh thật sự là đáng giá. Chỉ cần cô vừa phạmlỗi làm Lệ Trạch Lương nổi giận, chưa đợi anh kịp bộc phát, cô liền chơi xấunói: “Ui da, răng em đau quá, thêm váng đầu nữa.” Mỗi lần xài chiêu này là lạihiệu nghiệm.

Tiếc thay, cô trời sinh khoẻ mạnh, chưa đến hai ngàyđã khôi phục trở lại. Cho nên lý do đó sẽ theo thời gian trôi qua và sức khoẻdần càng bình phục của cô mà càng ngày càng mất tác dụng. Nhất định phải sửdụng cẩn thận, Tả Ý thầm nghĩ trong lòng.

Mấy ngày nay, họ chuẩn bị dọn về lại nhà trọ trongthành phố ở. Lệ Trạch Lương biết cô không thích ở chung với nhiều người, haingười ở riêng so ra vẫn tự do hơn. Vì thế nhân lúc cuối tuần, Tả Ý kéo anh đisiêu thị mua vật dụng hàng ngày.

Dọc đường đi Tả Ý đều rất chú ý chân của anh, sợ anhbị đau: “Em vào mua, anh ở trong xe chờ em nha.”

“Anh rất khoẻ, không cần em quan tâm vớ vẩn.” Anh nhấnmạnh.

Hôm nay là thứ Bảy, siêu thị vào buổi chiều đặc biệtđông đúc. Khắp nơi đều là hàng giảm giá, hàng khuyến mãi, ồn ào cực kỳ. Ngườiđến người đi, anh sợ cô chen chúc lại lạc mất nên luôn nắm tay cô.

Đi đến khu băng đĩa, Lệ Trạch Lương chợt nhớ ra lầntrước họ cùng đi xem phim nhưng không xem được kết thúc, cô luôn lao nhao muốnbiết kết thúc thế nào. Vì vậy anh cố tìm ra cái đĩa đó, nhân tiện lựa mấy bộphim, để tối cô rảnh rỗi thì ngồi xem giết thời gian. Cho cô khỏi lôi kéo anhxem mấy bộ phim nhiều tập sến súa, xem hai mươi phút đã quảng cáo hết mườiphút, đúng là tra tấn.

Lệ Trạch Lương lựa phim xong, theo thói quen nắm bàntay kế bên, kéo cô đi. Sờ lần đầu không phát hiện, đi vài bước mới cảm thấy cảmgiác khang khác, quay lại nhìn mới nhận ra mình nắm tay một cô gái xa lạ.

Cô bé đó mặt đỏ như trái hồng, nhưng vẫn ngoan ngoãnđi sát theo anh.

Lệ Trạch Lương lần đầu tiên ở nơi công cộng gặp cảnhxấu hổ như thế này, nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi, ra vẻ bình tĩnh buôngtay người ta ra, nói rất lịch sự: “Thật xin lỗi cô, tôi nhầm.”

Cô bé đó cũng tới lựa đĩa, lúc đi đến gần, người đứngbên kia khiến cho cô không rời mắt, hiếm thấy có người đàn ông nào đẹp trai nhưthế ở nơi này, dáng người cao ráo, đưa tay nhấc chân đều toát ra sức hấp dẫncủa đàn ông trưởng thành. Bên cạnh anh ấy đáng lẽ có một cô gái, nhưng haingười đều chăm chú mải mê xem hàng hoá, mới đi ngược hướng. Cô bèn không nhịnđược nên đến gần, đứng cạnh anh.

“Có phải tựa [thành phố Thiên Sứ] không?” Anh độtnhiên hỏi, giọng nói trầm nghe rất hay.

Cô không biết có phải hỏi mình không, nên “ừ” nhỏ.

Sau đó, anh cầm cái đĩa bỏ vào giỏ mua hàng, tiếp đótỉ mỉ chọn cái khác. Lúc chọn đồ, ngón tay anh hơi cong, chậm rãi mở tờ bìa củacái đĩa ra xem, thu hút vô cùng.

Nên khi cánh tay đó đột nhiên nắm tay cô, cô gái kinhngạc cực độ, rồi thì nghe lời đi theo anh.

Anh xin lỗi người ta, thoáng giận quay đầu đi tìm TảÝ. Phát hiện người này đang lưu luyến ở khu hàng giá rẻ đặc biệt.

“A Diễn, anh xem đôi dép bông này dễ thương thật ha,còn có kiểu cặp nữa nè. Chúng ta mua hai đôi về mang được không?” Tả Ý nài nỉ,không một chút nhận ra vừa rồi đàn ông nhà mình xém tí nữa đã hồng hạnh vượttường.

“Dép cặp gì chứ, em mua mang một mình đi.”

Lệ Trạch Lương kéo cô đi.

Nhưng không đầy năm phút sau, anh sơ sẩy, lại khôngthấy Tả Ý đâu, đành tiếp tục đi tìm về.

Cả siêu thị tựa như khu rừng đầy sương mù, cô thườnghay bị mấy thứ hấp dẫn bắt cóc dọc đường.

Anh vốn định mấy ngày này nén nhịn nhân nhượng cô,đáng tiếc cứ vậy lặp lại mấy lần, tính nhẫn nại đã bị cô bào mòn rơi rớt hết.

“Anh giúp em tìm loại ca súc miệng theo cặp nha?”

“Không.” Anh nói như đinh đóng cột. Anh ghét nhất làmua phải mấy đồ không cần dùng đến, mua hết cái này đến cái kia, rõ ràng làkhông dùng còn lựa lựa chọn chọn.

“Anh mua đủ đồ rồi, không dạo nữa, đi về.” Anh hạlệnh.

Cô cụp mắt, ra vẻ tội nghiệp: “Nhưng em đau răng, đidạo phố có thể không chú ý đến nó. Bằng không đầu lại choáng váng, cơm khôngmuốn ăn.”

Tả Ý tung tuyệt chiêu, ra vẻ đáng thương, hoàn toànbiến thành bộ dạng bị ức hiếp.

Lệ Trạch Lương vừa thấy ánh mắt cô, bản thân cũng ýthức được, lòng mềm đi, khoé miệng giật giật.

“Bỏ đi,” Anh bất đắc dĩ nói, “Em cứ đi dạo đi, anh đivới em.”

Tả Ý núp sau lưng anh, hả hê đắc ý nhướn mày, chiêunày đúng thật lần nào cũng có hiệu quả. Oh yeah, thành công!

Cô không quên thừa thắng xông lên, lại nói: “Anh khôngđược chê em lề mề.”

“Ừ.”

“Không được quay lưng bước đi.”

“Ừ.”

“Hứa giữ lời?”

“Hứa giữ lời.”

“Thật không?”

“Thật.” Anh nhịn.

Tả Ý mỉm cười thoả mãn, sau đó còn nói: “Vậy đi theoem mua đồ đi.”

Lệ Trạch Lương tính trả lời một cách hùng hồn thẳngthắn, nhưng khi anh nhìn theo ánh mắt Tả Ý, sắc mặt lập tức đổi sang màu xanhđen. Trên kệ chất la liệt băng vệ sinh phụ nữ.

“...”

Con nhỏ này nhất định là ông trời phái xuống đùa cợtanh đây mà.

3.

Ngày hôm sau lúc chuyển nhà, tiểu Lâm đến sớm dọn dẹpvài thứ giùm Tả Ý. Tay cô rất mất tự nhiên rút từ trong túi quần ra, sau đó cốý chậm rãi đưa đến trước mắt Tả Ý.

Tả Ý lúc đầu không chú ý, vì thế tiểu Lâm lại đưa tớilần nữa, động tác còn thong thả hơn lần đầu, lần này Tả Ý mới phát hiện: “Đeogì thế, sao chói mắt vậy?”

“Kim cương đó.” Tiểu Lâm đắc chí nói.

“Lớn ghê nha,” Tả Ý nói, “Tiểu Lâm cô đúng là giàuthật.”

“Thứ này đương nhiên không phải tôi tự mua.”

“Ai tặng cô vậy? Hào phóng ghê.” Tả Ý kéo tay cô qua,nhìn kỹ.

“Nhẫn đính hôn, ai đó tặng.”

Tả Ý nghe vậy ngẩn ra, vui mừng hỏi: “Quý Anh Tùngtặng cô hả?”

“Đúng đó!” Tiểu Lâm hưng phấn gật mạnh đầu, “Anh ấycầu hôn tôi, giống như nằm mơ vậy á. Làm tôi cả đêm không ngủ được luôn đó TảÝ.”

Tả Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu Lâm, đưa taynhéo một lúc: “Chúc mừng, chúc mừng. Đầu gỗ cũng bị cô cảm hoá, thật không dễdàng ha.”

“Cô không phải cũng vậy sao.” Tiểu Lâm nháy mắt.

Hai cô gái cùng bật cười hạnh phúc.

Nhưng món đồ đó, lại mang đến phiền phức cho Lệ TrạchLương.

Buổi tối, Tả Ý ngắm nghía kỹ càng chi tiết nhẫn củamình: “Tại sao viên kim cương trên nhẫn tiểu Lâm bự chảng, còn của em nhỏ xíuhà?”

“Tình yêu không phân biệt giá cả.” Anh dùng lời lẽ chílý dạy bảo cô.

“Đồ keo kiệt.”

Lệ Trạch Lương nhíu mày: “Không thích thì trả đây.”

Anh chưa nói hết câu, Tả Ý lập tức xem chiếc nhẫn trêntay trái như bảo bối giấu vào ngực: “Không được! Làm gì có cửa tặng rồi còn đòilại?”

Vấn đề này, mãi cho đến tận Chủ Nhật hai người đi chụphình cưới mới giải quyết tận gốc.

Trang điểm Giáp nói: “Nhẫn của cô Thẩm thật tinh xảo,rất hợp với ngón tay mảnh dẻ của cô. Không giống người khách lần trước đến chỗchúng tôi, làm như đem hết của cải đeo trên người hay sao ấy, y như nhà giàuxổi.”

Trang điểm Ất phụ hoạ: “Đúng đó, đây mới là người thếgia vọng tộc.”

Trang điểm Bính than thở: “Gả cho người như Lệ tiênsinh, thật là có phúc. Sau này cô Thẩm thành Lệ phu nhận rồi muốn gió được gió,muốn mưa được mưa nhé.”

Tả Ý cười hớn hở: “Thật ra, tình yêu không phân biệtgiá cả.”

Cô chẳng những học và sử dụng theo câu nói của LệTrạch Lương, còn cố làm ra vẻ khiêm tốn.

Ngày cưới dần dần đến gần, chuẩn bị xong từng khoảntừng khoản. Ngày đến cục dân chính đăng ký, việc trước tiên phải làm cho tốt.Lệ Trạch Lương cực kỳ thận trọng, đầu tiên là huỷ bỏ toàn bộ công việc, đểtrống ngày hôm đó. Đầu tuần, còn đưa Tả Ý đi chọn sườn xám màu hồng, Tả Ý mặclên người vô cùng thích hợp, phô ra dáng người cao gầy, còn hơi rung động lòngngười.

Buổi chiều, từ một giờ đến ba giờ là ngày lành thángtốt.

Tuy nghe đồn đi đăng ký không cần xem ngày, nhưng dìNhậm vẫn dặn hai người thà tin là có, nhất định phải nghe theo.

Buổi sáng, phòng luật sư tự dưng có việc lại thiếungười, đành phải gọi Tả Ý đến.

Lệ Trạch Lương vô cùng không hài lòng.

Tả Ý liên tục cam đoan, nói nhất định sẽ về nhà sớm,không làm lỡ việc lớn. Nào ngờ, cô với Ngô Uy Minh bận đến quên cả thời gian,đến khi mọi người đói bụng, cô mới phát hiện đã hơn một giờ. Tả Ý hoảng hồn đónxe đến cục dân chính, trên đường đi còn kẹt xe, không kịp chạy về thay sườnxám, cứ để đầu tóc rối bù chạy đi. Hơn hai giờ rưỡi, cô trên xe thấy Lệ TrạchLương đứng dưới lầu cục dân chính.

Lệ Trạch Lương mặt đen như than: “Xem ra em vẫn chưaquên. May mà còn tới, không anh còn tưởng em đào hôn rồi chứ.”

Tả Ý thấy anh quả thật đang giận, hơn nữa cô tự biếtmình sai, chỉ còn cách cẩn thận chuộc lỗi, sợ anh nóng giận sẽ không cho cô đilàm nữa.

Cô không muốn chỉ ở nhà làm vợ, Lệ Trạch Lương từng đềcập đến nhưng lúc đó cô kiên quyết phản đối.

May quá, lo xong thủ tục thì vừa đến giờ làm việc củacục dân chính, lại ít người, hai người họ xếp hàng đầu tiên. Một lát sau, cómột đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, cô gái mặc cái váy màu hồng phấn.

Ánh mắt Lệ Trạch Lương quét qua Tả Ý, thấy cô quên mặcbộ sườn xám anh lựa cho cô, nên mắt sầm xuống, cơn giận càng tăng: “Đời ngườichỉ có một lần, mà em cũng làm lấy có được.”

Chàng trai kia vui sướng tặng kẹo mừng cho người chungquanh. Cậu ta cũng muốn tặng cho Lệ Trạch Lương, nhưng chạm phải ánh mắt lạnhnhư băng, lập tức chùn bước, chỉ tặng cho Tả Ý.

Tả Ý nhận kẹo mừng, cười xoà: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Hai người đó đến là để xé giấy kết hôn.

Kế tiếp, thêm một đôi nam nữ nữa. Hai người làm như lỡnhìn đối phương nhiều một tí là loét mắt hay sao ấy.

Người nữ vừa ngồi xuống đã nổi giận đùng đùng: “Tôicho anh biết, đừng tưởng con hồ ly tinh kia đối xử tử tế với anh, tôi đảm bảosau này nó sẽ làm anh mất cả chì lẫn chài.”

“Dù sao cũng tốt hơn có loại cọp cái như cô trongnhà.” Người nam châm biếm lại.

“Cọp cái gì hả? Anh dám nói bà là cọp cái hả?” Ngườinữ nhảy dựng.

“Cô không phải cọp cái, chẳng lẽ là cọp Hoa Nam*?”

(*Hổ Hoa Nam:http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%95_Hoa_Nam)

Tả Ý nhìn hai người cãi nhau, không khỏi lắc đầu. Haingười này vừa nhìn đã biết đến làm giấy ly hôn.

Mấy phút sau, nhân viên họ Lý làm thủ tục mới vừa ngồixuống, chàng trai vừa phát kẹo lập tức mang kẹo đến tặng, để trên bàn, nói:“Mời chị ăn kẹo.”

Nhân viên họ Lý nói cám ơn, sau đó nhìn Tả Ý và LệTrạch Lương xếp hàng đầu.

Cô ta ngước lên nhìn Tả Ý, lại nhìn Lệ Trạch Lương mặtđen thùi, nghi hoặc hỏi: “Hai người là… kết hôn, hay là ly hôn?”

Ớ?

Tả Ý ngẩn người.

Lệ Trạch Lương hơi híp mắt, là điềm báo sắp phát cáu.

Tả Ý vội vàng kéo anh, cười cười giải thích với đốiphương: “Hai chúng tôi không ly hôn, tới để kết hôn mà.”

4.

Thời gian cử hành hôn lễ ấn định vào tháng Ba cây cốitươi tốt, dạt dào ý xuân.

Buổi tối đầu tiên của hôn lễ là tiệc chúc mừng do côngty sắp xếp, đàng gái và bạn bè cô dâu cùng ăn cơm ở khách sạn tổ chức lễ cưới.

Ba mẹ Lệ Trạch Lương đã từ Australia trở vềtừ mấy tuần trước. Bên phía Tả Ý, Lệ Trạch Lương cho người đón dì Nhậm, TảTình, Tạ Minh Hạo, và có cả Chiêm Đông Quyến tới. Bữa cơm tối, ngoại trừ TảTình trong phòng nghỉ ra, mọi người cuối cùng cũng chính thức gặp mặt.

Ăn cơm xong, bà Lệ và dì Nhậm ngồi nói chuyện vớinhau.

“Nhiều năm không gặp, chị chẳng già chút nào.” Bà Lệnói.

“Già rồi, chị mới là trẻ. Ở nước ngoài dù sao cũngchăm sóc tốt hơn tụi tôi.” Dì Nhậm cười.

“Không ngờ lại làm thông gia thật.” Bà Lệ than thở,“Nhớ hồi đó Tả Ý với thằng Hai nhà chúng tôi học chung trường, hai đứa hồi béđã gặp nhau, ông Thẩm mới lấy chúng ra trêu tôi, nói để thằng Hai làm con rểông ấy đi. Bây giờ ông ấy trên trời có thiêng cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Là Tả Ý của chúng tôi có phúc thôi.”

“Không, không, không, là thằng Hai chúng tôi có phúcchứ. Cái thằng tính tình đáng ghét đó, chỉ có Tả Ý mới trị được nó.”

Một lát sau, bà Lệ thấy Tạ Minh Hạo bận rộn túi bụi,lại hỏi: “Đó là con rể lớn chị phải không?”

Dì Nhậm gật đầu: “Có điều, vẫn chưa tổ chức đám cưới.”

“Vậy làm nhanh đi chị, song hỷ lâm môn, để chị cườihớn hở luôn.”

Tả Ý ngồi bên cạnh nghe hai bà nói liên tu bất tậnviệc nhà mà cười khẽ.

Lệ Trạch Lương ở ngoài cửa tiễn người thân, xong rồimới quay vào nghỉ ngơi.

Tả Ý đến sau lưng anh kêu: “Hai Lệ.”

Lệ Trạch Lương nghe thấy, kinh ngạc quay đầu lại, sắcmặt lập tức thay đổi, hung dữ nói: “Anh thấy em chán sống rồi đó.”

Đáng tiếc, Tả Ý hôm nay không mảy may sợ anh: “Hoá raở nhà gọi anh là Hai.” Cô cười ha ha, cuối cùng còn bắt chước giọng điệu bà Lệ,“Thằng Hai nhà chúng tôi...”

Anh túm cổ tay cô cười: “Giỏi nhỉ?”

“Mẹ anh nói, nếu anh dám ăn hiếp em, mẹ sẽ đét đítanh.” Tả Ý nói xong, cười hì hì.

“Mẹ nói mà em cũng tin? Mẹ chưa đánh anh bao giờ.”

“Hèn gì.”

“Hèn gì cái gì?”

“Hèn gì anh đáng ghét đến vậy.”

“Anh đáng ghét? Vậy mà em còn khóc lóc không phải anhthì không lấy đấy.”

“Rõ ràng...” Tả Ý nổi nóng tức khắc, “Rõ ràng chínhanh cầu hôn em lấy anh mà.”

“Có à?” Anh cố ý thờ ơ chậm rãi hỏi lại.

Chiêm Đông Quyến từ toilet ra, thấy Tả Ý với Lệ TrạchLương đang cãi nhau chí choé, vào lúc này, dì Nhậm sắp xếp hôn lễ gọi anh lại,bảo ngày mai có nhiệm vụ giao cho anh.

Tả Ý chọn tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây, nhưngba cô dâu đã mất, không tìm được người nào thích hợp đưa cô vào lễ đường.

Dì Nhậm nói: “Con chứng kiến Tả Ý trưởng thành, giốngy như anh ruột của nó vậy. Nên bác và người chủ trì bàn bạc, cảm thấy con làthích hợp nhất.”

“Không thành vấn đề ạ.” Chiêm Đông Quyến gật đầu, sauđó lơ đãng ngoảnh lại nhìn Tả Ý.

Ngày mai, anh sẽ đưa cô đi lấy chồng.

Còn góc bên này, một nhóm người trẻ tuổi tụ lại nóichuyện sôi nổi với bàn xem sáng mai đón dâu nên làm khó dễ chú rể như thế nào,Ngô Uy Minh dựa theo ý kiến của mọi người ghi thành một list dài thòng.

Sau khi bàn bạc xong, Chu Bình Hinh kéo Tả Ý tới, muốntham khảo ý kiến của Tả Ý.

Tả Ý biết được toàn bộ rồi, xấu hổ nhích nhích khoémiệng: “Hay là, thôi đi.” Cô rất sợ lỡ như làm quá trớn, Lệ Trạch Lương sẽ trởmặt ngay tại chỗ.

“Vì sao?” Ngô Uy Minh hỏi, “Nhất định phải cho chú rểkhổ một tí, không thể dễ dàng cho cậu ta được, có vậy sau này em mới dễ sống.”

Mọi người cùng gật đầu, trong đó có nhiều người từngtrải qua, biết rõ nguyên tắc.

Nhưng Tả Ý lại nhíu mày, do dự hồi lâu rồi nói: “Lỡanh ấy giận lên không cưới em nữa thì làm sao?”

Nghe câu nói đó của Tả Ý, mọi người trong bàn đều ngẩnra, sau đó đồng thời bật cười.

____________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục cũng xong rồi, cám ơn tất cả các bạn đã ủng hộhơn một năm nay. Đây là bộ dài nhất từ trước tới giờ đó ~~

Trong lúc viết rất nhiều lần đã muốn bỏ ngang, nếukhông phải vip, nếu không có nhiều bạn ủng hộ, nếu không có biên tập khích lệkhông chừng bộ này thành hố rồi.

Có vài bạn nói xem xong rồi vẫn có chỗ khó hiểu, ví dụTả Tình có phải thích Đông Đông không, còn Đông Đông thích Tả Tình hay là Tả Ývậy, hoặc là Tả Tình đến cùng là làm sao mà điên, với A Diễn là thứ hai, vậyanh trai A Diễn đâu. Thật ra, mặc dù không nói rõ, nhưng có gợi ý. Nếu khôngphát hiện ra gợi ý, coi như là Đầu gỗ để trống đi, bạn mặc sức tưởng tượng. (*^__^*)hì hì...

Đầu gỗ là một kẻ lười biếng, tốc độ cũng chậm, mộtngày chỉ viết được mấy trăm chữ, nên có thể viết hơn trăm ngàn chữ đã là côngtrình vĩ đại rồi. Nên sau này có hố mới, bất kể là cổ đại hay hiện đại, bất kểlà viết nhanh hay chậm xin mọi người vẫn cứ ủng hộ. Đừng quên gỗ nha, lâu lâulại lấy ra phơi nắng, chứ để gỗ trong góc ẩm ướt, đầu gỗ dễ mọc nấm lắm... Nóikhông chừng còn là nấm độc nữa. O(∩_∩)O ha ha ~

Thật sự cám ơn mọi người, cúi chào!