Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 410



Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

LINK VÀO NHÓM ĐỌC FULL

Đọc nhanh nhất và duy nhất tại Nha yho.com


Chương 506: Như thế nào?





Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.


“Lăng Tiêu Vân, cô hiện tại đang chơi thủ đoạn với tôi hay sao?” Ông nhìn cô lạnh lùng hỏi.





“Nếu như tôi muốn giờ thủ đoạn với ông, sẽ trực tiếp tìm người giết chết ông, cần gì phải làm nhiều việc như vậy!” Lăng Tiêu Vân nói.


Nghe đến đây, Hà Lục Nguyên càng thêm cười lạnh nói: “Hừ hừ, tìm người giết tôi sao?” nghe đến câu nói này của Lăng Tiêu Vân, ông ta càng giống như nghe được một câu chuyện cười vậy.



Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cô tại sao vẫn không dám làm như vậy, chính vì sợ đoạn thu âm bị truyền ra bên ngoài; Lăng Tiêu Vân, tôi nói cho cô biết, nếu như





không có mười triệu nhân dân tệ này, vậy thì cô cũng đừng hòng có được đoạn ghi âm, nếu như thật sự ép tôi, vậy thì đoạn ghi âm này được gửi đến đâu tôi cũng không biết được!” vừa nói, ông ta liền nhếch môi cười lạnh.


Lăng Tiêu Vân sau khi nghe xong, nhíu mày nói: “ông đang uy hiếp tôi sao?”


“Là do cô không giữ lời trước, sớm biết cô là loại người như vậy, cho nên tôi cũng đã sớm có chuẩn bị rồi!”


“Ông…”


Nhìn sang Hà Lục Nguyên, xem ra, ông ta chính là quyết tâm muốn cùng cô đấu đến cùng rồi.


Suy nghĩ trong chốc lát, Láng Tiêu Vân suy tính một hồi cuối cùng vẫn quyết định trước mắt sẽ nhún nhường thái độ.


“Hà Lục Nguyên, cả hai chúng ta đều là châu chấu trên một con thuyền, cần gì phải như vậy? Tôi ở đây có một triệu nhân dân tệ, ông cứ cầm trước, đợi đến khi ông đến Tương Giang, tôi sẽ đưa phần tiền còn lại cho ông, ông cảm thấy như thế nào?” Lăng Tiêu Vân nhìn ông ta hỏi. Truy cập n hayhȯ.cȯm để đọc chương sớm nhất


Hà Lục Nguyên cười lạnh nói: “Như thế nào? Chỉ có một triệu nhân dân tệ liền muốn đuổi tôi đi? Cô cho rằng tôi là ngày đầu tiên mới ra ngoài xã hội hay sao?”


“Vậy ông nói xem ông hiện tại muốn như thế nào?”


“Mười triệu nhân dân tệ, một đồng cũng không được thiếu!” Hà Lục Nguyên nhấn mạnh từng chữ nói.


“Ông…”


Quan sát Hà Lục Nguyên, Lăng Tiêu Vân liền biết ông ta chính là





một người ăn mềm chứ không ăn cứng, suy nghĩ một lát, liền chậm rãi bước về phía ông ta.


“Không thì, ông hiện tại đem đoạn ghi âm trong điện thoại giao cho tôi, chờ đến khi ông an toàn đến Tương Giang, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho ông; ông cứ yên tâm, tôi là người nói được làm được!” Lăng Tiêu Vân nhẹ nhàng nói.


Hà Lục Nguyên dù sao cũng nổi danh là quỷ háo sắc, nhìn thấy Lăng Tiêu Vân mắt đi mày lại với ông, làm sao có thể chịu đựng nổi.


Nhưng hiện tại là thời điểm nguy cấp, ông tất nhiên cũng tự biết nặng nhẹ; nhìn cô ta, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười mờ ám nói: “Tôi cũng không phải lần đầu tiên hợp tác với cô, cô là dạng người như thế nào, tôi rất rõ ràng!” Truy cập Vietwriter.vn để đọc chương sớm nhất


Ý của câu nói này chính là, ông vẫn không đồng ý.


Lúc này, Lăng Tiêu Vân nhướng mày nói: “Vậy…đoạn ghi âm đó trước mắt cứ để ở chỗ ông, đợi đến khi tôi chuyển tiền qua, thì ông đem nó hủy đi, như thế nào?”





Lời này vừa nói ra, quả thật khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.


Nhìn Lăng Tiêu Vân, Hà Lục Nguyên lúc này mới nhếch môi cười: “Câu này còn giống lời cùa con người nói ra…”


Lăng Tiêu Vân mỉm cười, từ trong túi xách rút ra một túi tiền đặt trên bàn trước mặt ông ta: “Đây là số tiền tôi hôm nay vừa mới chuyển vào tài khoản, ông cứ cầm tạm…”


Hà Lục Nguyên nhìn cô, cũng không lên tiếng…