Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 302



Lúc này hắn không phải quên Hách Cửu Tiêu, mà là quên chính hắn.

Hắn đã quên mình đang ở nơi nào, đã quên Thiên Cơ Các không còn là Thiên Cơ Các của ngày xưa.

Chỉ vì kiềm chế dị năng nên hắn đã hao hết tất cả tâm lực, không còn sức để làm cho hắn nhận biết người khác, làm cho chính mình không bị ảnh hưởng.

Một chưởng của Ân Phách Mệnh đã truyền rất nhiều tâm tư của người khác vào đầu của hắn, tựa như có vô số linh hồn lẩn quẩn trong đầu, Hách Thiên Thần gặp phải vấn đề lớn nhất chính là hắn không thể loại bỏ những ký ức này.

Hách Thiên Thần áp chế chính dị lực của mình, mấy ngày không ngủ, thiếu chút nữa đã kiệt quệ, kết quả cực lực khống chế chính là tinh thần cũng bắt đầu lâm vào suy sụp.

Tư tưởng của hắn bắt đầu hỗn loạn. Cứ như vậy thì e rằng tình trạng sẽ càng ngày càng trầm trọng.

Chờ Ôn Thiết Vũ rời đi, Hoa Nam Ẩn nghe bọn họ giải thích, nhịn không được mà ném vỡ tách trà, “Ngươi luôn như vậy, còn bận tâm thời hạn một tháng làm gì, bận tâm Sở Thanh Hàn làm gì? Còn ngươi, Hách Cửu Tiêu, chẳng phải ngươi là người hiểu hắn nhất hay sao? Hắn xằng bậy như vậy, tại sao ngươi không khuyên nhủ hắn?”

Hoa Nam Ẩn thật sự nôn nóng, ngay cả chiếc quạt tùy thân của mình cũng thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy, đây là lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu bị người ta quở trách như thế, đôi mắt yêu dị lạnh lùng chớp động, “Bởi vì ta hiểu hắn nhất cho nên ta mới không khuyên nhủ hắn.”

Hắn quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Hắn sẽ không nghe lời khuyên của kẻ khác, quyết tâm muốn làm những chuyện mà hắn làm chưa tốt, hắn sẽ không bỏ mặc rời đi, khuyên hắn căn bản vô dụng, hắn rất kiên cường, không cho phép chính mình bại dưới tay kẻ khác, lần này vô luận Thiên Cơ Các gặp nguy hiểm như thế nào thì hắn cũng phải tự tay giải quyết, cho dù hắn có vất vả gian nan đến thế nào thì hắn cũng sẽ không than một tiếng.”

Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu nhìn như vậy, không thể đáp lại những lời này. Hách Cửu Tiêu lại kề sát vào trước mặt hắn, “Ngươi đối xử khắc nghiệt với chính mình, ta cũng sẽ khắc nghiệt cùng với ngươi, nếu kết quả không như chúng ta mong muốn thì ta sẽ dùng chính phương pháp của mình để chấm dứt chuyện này.”

“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần bị ánh mắt yêu dị điên cuồng của hắn chấn động, sau đó nắm chặt lấy tay của Hách Cửu Tiêu, “Chúng ta đã từng nói sẽ giải quyết được.”

“Tốt nhất là có thể giải quyết.” Không biết Hách Cửu Tiêu đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt lạnh lùng không hề thay đổi.

“Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Dù sao cũng không thể mở não của người ra để đem mấy thứ rối như tơ vò vứt ra khỏi đầu?” Hoa Nam Ẩn cau mày đi qua đi lại, hắn chưa từng gặp chuyện ly kỳ như vậy, dị lực của hai huynh đệ đã đủ khiến hắn cảm thấy quá mức kinh ngạc.

“Lần trước khi quay về trạm dịch, ta đã phái người truyền tin đến Vạn Ương.” Hách Cửu Tiêu đột nhiên nói như vậy, Hách Thiên Thần lập tức hiểu được ý của hắn, “Mục Thịnh? Ngươi muốn Mục Thịnh xóa đi những ký ức này giúp ta?”

“Chỉ có hắn có thể làm được.” Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Dị lực của Mục Thịnh vốn là xóa đi ký ức của người ta.”

Phụ thân của Mục Thịnh xóa đi ký ức của hoàng hậu, làm cho nàng lãng quên nhi tử song sinh của mình, Mục Thịnh kế thừa dị lực từ phụ thân của hắn, đương nhiên cũng có thể làm được, hắn có thể xóa đi tâm tư của những người khác trong đầu Hách Thiên Thần. Tiếp theo chỉ cần Hách Thiên Thần chậm rãi thích ứng, điều chỉnh dị lực của mình thì sẽ không có việc gì.

“Ta cũng đã từng suy nghĩ nhưng Mục Thịnh ở tận tái ngoại, chờ hắn đến Trung Nguyên thì không biết mất bao lâu, thời gian không còn kịp, Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần đã sớm cân nhắc đến chuyện này nhưng cuối cùng lại bị hắn gạt bỏ.

“Thế cục hiện nay hỗn loạn như thế, có lẽ hắn ở biên ải, còn hơn nửa tháng, có lẽ hắn sẽ đến kịp.” Hách Cửu Tiêu nói hai chữ có lẽ một cách kiên quyết, tựa hồ sự tình chỉ có thể tuân theo ý của hắn, không được xảy ra sai lầm, Hách Thiên Thần biết khuyên nhủ cũng không được, chỉ đành ôm một tia hy vọng, không tiếp tục bác bỏ.

Hoa Nam Ẩn ở bên cạnh hiểu được, biết còn có hy vọng, cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Còn hơn mười ngày, hy vọng Mục Thịnh có thể đến kịp, cũng mong bên phía Sở Thanh Hàn đừng làm ra chuyện gì.”

“Các ngươi tạm thời cứ ở nơi này, muốn cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ phái người chuẩn bị, nếu muốn liên hệ với thủ hạ thì đi bằng mật đạo cho an toàn.” Hoa Nam Ẩn dặn dò xong, đang định đi ra ngoài thì bị Hách Thiên Thần gọi lại, “Chúng ta sẽ không lưu lại nơi này.”

“Không lưu lại ở đây thì các ngươi đi đâu?” Hoa Nam Ẩn kinh ngạc, Hách Cửu Tiêu cũng không nghĩ đến Hách Thiên Thần bỗng nhiên làm ra quyết định này, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi Hách Cốc.” Hách Thiên Thần đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài rất đẹp, cũng không còn oi bức như trước, “Đi Hách Cốc, dẫn theo Hoa di đến đó.”

Sắc trời chiếu xuống thanh y, làm cho mái tóc đen được cột ngay ngắn cũng hơi ánh ra màu thanh lam, hắn chậm rãi nói xong, xoay người sang chỗ khác, tiến vào gian mật thất mà mấy ngày nay hắn vẫn cư ngụ.

Hoa Nam Ẩn nhìn bóng dáng rời đi của hắn, nói không rõ cảm giác của chính mình, đây từng là Các chủ Thiên Cơ Các tiếu ngạo giang hồ, Đàn Y công tử được người người kính ngưỡng, mặc dù nhìn từ phía sau thì lưng của hắn vẫn thẳng tắp, cước bộ vẫn ổn định như trước, nhưng khi hắn nói ra câu kia lại làm cho Hoa Nam Ẩn có cảm giác bất lành.

Hách Cốc là nơi mà hắn và Hách Cửu Tiêu được sinh ra, là nơi bắt đầu hết thảy, ngay lúc này Hách Thiên Thần muốn về Hách Cốc, rốt cục hắn có ý tưởng gì khác, hay là….

Quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn cũng nhìn phương hướng mà Hách Thiên Thần đang rời đi, vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều so với Hoa Nam Ẩn, không thấy phập phồng, đôi mắt không biểu tình, trong đó duy nhất chỉ lóe lên cảm xúc mà Hoa Nam Ẩn không thể phân biệt.

Hắn không phải Hách Thiên Thần, hắn không hiểu ánh mắt này có nghĩa là gì, càng không thể đoán được sau này Hách Cửu Tiêu sẽ làm ra chuyện gì.

Không ai có thể ngờ được.

Mấy ngày sau, hai huynh đệ đã ở Hách Cốc, địa thế của Hách Cốc vốn hiểm trở, mặc dù bên ngoài bị quan binh bao vây nhưng cũng có sơn đạo có thể tiến vào Hách Cốc, Xá Kỷ âm thầm đến Thiên Cơ Các đem Diễm Hoa cứu ra, không biết có phải gần tới kỳ hạn một tháng hay không mà quan binh bắt đầu nới lỏng phòng bị, ngoại trừ phó dịch thì những người khác không hề ra vào nơi đó, quả thật rất nhanh khiến người ta cảm thấy chán nản. (phó dịch=tôi tớ)

Hách Cốc, sương mù trên hồ nước ngưng kết, vẫn xanh ngắt như trước, lặng lẽ bao phủ cả tòa sơn cốc. Cốc chủ trở về, chuyện này cũng không dẫn đến quá nhiều xôn xao, Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần đều rất cẩn thận, người trong cốc cũng rất cẩn thận.

Diễm Hoa và Tiểu Trúc đều được dẫn đến Hách Cốc, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân cùng với các thủ hạ thân tín của Hách Thiên Thần đều ở Hách Cốc, những người khác của Thiên Cơ Các vẫn phân tán bên ngoài, Hách Thiên Thần không hạ lệnh cho bọn họ tập kết, không có lệnh từ chủ tử, bọn họ chỉ có thể âm thầm chờ đợi, cùng đợi đến kỳ hạn một tháng, hoặc là rửa sạch tội mưu phản, hoặc là liều mạng mất cả chì lẫn chài.

Người giang hồ vốn là đao khẩu thiểm huyết, họa phúc sinh tử khó lường, so với ủy khuất vì bị đổ tội oan, không bằng cùng đến chỗ chết. (đao khẩu thiểm huyết=liếm máu trên lưỡi đao)

Cho dù Hách Thiên Thần không nói thì thủ hạ đều suy nghĩ như vậy.

Thà chết vinh hơn sống nhục. Những lời này không cần người trong Thiên Cơ Các lên tiếng, nhưng bọn họ đều nhìn được từ trên người của chủ tử, bọn họ đi theo hắn, cho dù thân ở giang hồ, giết không ít người, nhưng bọn họ hành sự đều ngay thẳng chính trực, bọn họ không phải thiện nhân nhưng so với đám người giả nhân giả nghĩa thì bọn họ vẫn tốt hơn rất nhiều.

Vô luận lần này quan phủ có tính toán như thế nào thì Thiên Cơ Các cũng không khuất phục triều đình, sẽ không để cho triều đình sử dụng. Đã quyết định như vậy, cũng dự đoán được sẽ có kết cục như thế nào, nhân thủ của Thiên Cơ Các phân tán khắp nơi, không hề hiện thân trong giang hồ, vô luận dùng bất kỳ phương thức nào để che giấu thân phận thì bọn họ cũng không hề cảm thấy ủy khuất, bọn họ đang chờ, chờ Các chủ của bọn họ phát hiệu lệnh.

Nhưng lúc này Hách Thiên Thần không hề nghĩ đến Thiên Cơ Các, nói cho chính xác đã mấy ngày qua hắn không nhắc đến Thiên Cơ Các, khi đối mặt với vấn đề có lẽ là nan giải nhất trong cuộc đời này, hắn cần làm cho chính mình bình tĩnh, hắn không nghĩ đến bất luận người nào trong Thiên Cơ Các, người nên ở bên cạnh hắn đã ở đây.

“Thiên Thần….Hoa di mang thuốc đến cho ngươi.” Vết thương trên mặt Diễm Hoa đã gần khỏi hẳn, vết sẹo đã được Hách Cửu Tiêu loại bỏ, chỉ còn lưu lại một dấu vết mờ nhạt, chỉ cần không đứng ở nơi có ánh sáng mạnh thì sẽ không thấy rõ, so với ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng cầm chiếc bát trong tay, bên trong là thảo dược do nàng tự mình sắc, đơn thuốc là do Hách Cửu Tiêu kê, thuốc này đặc biệt hữu hiệu đối với ngưng thần tĩnh khí, bưng thuốc, nàng gọi tên của hắn, tạm dừng một chút mới không cho nước mắt của mình rơi vào trong bát.

Diễm Hoa mỉm cười bước qua, Hạ Tư Nhân tiến lên tiếp nhận bát thuốc.

“Các chủ, uống thuốc đi.” Nàng đem bát thuốc đặt trên bàn, phía bên cạnh bàn là một chiếc ghế rộng rãi ngay phía dưới tàng cây, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống chiếc ghế, cũng chiếu rọi một thân thanh y, mái tóc được cột gọn gàng, nhưng biểu tình lại thật lạnh nhạt.

“Để đó đi.” Hách Thiên Thần mỉm cười với Hạ Tư Nhân, hắn nhìn ra xa xa, nơi đó có một gốc cây đại thụ mà phải cần mấy người xúm lại một có thể ôm hết một vòng, hắn cứ nhìn gốc cây từ buổi sáng đến buổi chiều, nửa ngày cũng không hề lên tiếng.

Tinh thần của hắn coi như không tệ, có lẽ bởi vì thuốc của Hách Cửu Tiêu nên ban đêm hắn rốt cục có thể ngủ yên một chút, chỉ là ban ngày đôi khi sẽ bị hoảng hốt, bị những cảm xúc không thuộc về mình nảy lên và quấy nhiễu trong lòng.

“Vì sao không uống?” Xa xa có người đi đến, tử kim ám sắc phi thường chói mắt dưới ánh mặt trời, tử y cao quý cùng kim tú tinh tế làm cho người nam nhân đang tiếp cận có vẻ dị thường tuấn mỹ, nếu bỏ đi hàn khí lạnh lẽo cùng với vẻ cứng rắn toát ra từ trên người thì có thể khiến cho vô số nam nữ lâm vào điên cuồng.

Hách Thiên Thần mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, “Lập tức uống ngay.” Hắn bưng lên bát thuốc rồi uống cạn, khi đặt bát thuốc xuống thì cũng vừa lúc Hách Cửu Tiêu đi đến trước mặt hắn, “Ngươi lui xuống.” Hách Cửu Tiêu nhìn Hạ Tư Nhân, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

Hạ Tư Nhân lui ra, trong trận chiến ở hoàng cung Vạn Ương, nàng đã buột miệng gọi Hách Thiên Thần là Các chủ, sau đó thật sự quyết định ở lại Thiên Cơ Các. Hùng Tích An đã chết, nàng xem như đã báo được thù, nhưng Xá Kỷ lại không biết vì sao, cũng không hỏi nàng lưu lại là vì Hách Thiên Thần hay là vì đã buông tha cừu hận.

Hách Cửu Tiêu thủy chung vẫn luôn có một loại khúc mắc đối với Hạ Tư Nhân, đó là điều mà những người khác không thể lý giải, nhưng Diễm Hoa biết, nàng rất hiểu rõ vì sao Hách Thiên Thần cũng không cho Tiểu Trúc gần người, “May mắn có Tư Nhân, hiện tại ngoại trừ Cửu Tiêu cũng chỉ có nàng sẽ không khiến ngươi khó chịu.”

Khi Diễm Hoa nói chuyện cũng không dám đến gần, trong nụ cười có hàm chứa cảm thán.

Hiện tại dị lực của Hách Thiên Thần quá cường đại, chỉ cần đến gần cũng làm cho hắn cảm nhận được tâm tư của nàng, theo tình hình này, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy vô số lo lắng và sợ hãi, còn có quá khứ trước kia của nàng, hắn đã thừa nhận quá nhiều, không thể tiếp tục làm cho hắn càng thêm gánh nặng.

“Về sau ta sẽ đem dược thư đến đây để tra cứu, nơi này không cần nàng hầu hạ.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không vui, đẩy bát thuốc sang một bên, hắn ngồi xuống bên cạnh Hách Thiên Thần. (dược thư=sách dược)

Chiếc ghế rất rộng, nhưng hai người ngồi thì sẽ chật chội một chút, Hách Thiên Thần nhướng mi nhìn hắn, nhưng Hách Cửu Tiêu không hề để ý, hắn kéo Hách Thiên Thần đến trước ngực của mình, Hách Thiên Thần cơ hồ là ngồi vào trong lòng của hắn, hai nam nhân cao lớn chen chúc ngồi cùng một chiếc ghế, Diễm Hoa mỉm cười lắc đầu, nàng ly khai, lưu lại nơi này cho huynh đệ bọn họ.

Đây là một khu đất trống ở giữa dược trai và Vô Cực Uyển, trồng một ít thảo dược, còn có vài gốc cây trong sân, ánh mặt trời len qua cành lá, chiếu rọi xuống dưới, Hách Thiên Thần liếc nhìn tư thế ngồi của bọn họ, “Bộ dáng này mà làm cho thủ hạ của ta nhìn thấy…”

“Xả Kỷ không ở đây.” Hách Cửu Tiêu ôm lấy thắt lưng của hắn.

Nếu là ngày thường thì Hách Thiên Thần sẽ tuyệt đối không cho Hách Cửu Tiêu làm như thế, cho dù không có người nhìn thấy thì Hách Thiên Thần cũng không quen ngồi như vậy, hắn không phải nữ tử, vóc dáng cũng cao không kém Hách Cửu Tiêu là bao, ngồi trong lòng Hách Cửu Tiêu như vậy thì kỳ thật không thoải mái cho lắm.

Nhưng lần này hắn không cự tuyệt, cũng không tự mình đứng dậy, hắn chỉ lắc đầu mỉm cười với Hách Cửu Tiêu, để mặc Hách Cửu Tiêu ôm hắn như thế, sau đó khép mắt lại, “Khi nào chân bị tê thì nói cho ta biết.”