Không Thể Cưỡng Lại

Chương 3



Sau khi Tống Bắc Thần rời đi, ba ngày liên tiếp Tống Vân Tịch không hề gặp hắn, cô tới Tống thị tìm hắn, nhưng lần nào nhân viên ở quầy lễ tân cũng nói hắn không có ở công ty.

Hôm nay cô vừa mới tới bãi đỗ xe của tập đoàn Tống thị thì sau lưng đã truyền đến một giọng nói thanh lệ:

"Chị Vân Tịch!"

Tô Vân Tịch dừng chân, quay người lại nhìn.

"Chát..."

Cô còn chưa nhìn thấy rõ mặt người đang tiến tới thì đã bị ăn một cái tát!

Cái tát kia quá đột ngột làm cô không kịp đề phòng nên đã phải lùi về sau vào bước, suýt chút nữa thì té ngã.

Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn người vừa tát mình. Vừa vặn người phụ nữ kia cũng đang dùng đôi mắt oán độc nhìn cô. "Tô Hiểu Manh?"

Đây chính là người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, là vị hôn thẻ của Tống Bắc Thần, thiên kim Tô thị - Tô Hiểu Manh.

Tô Hiểu Manh khoanh tay, lạnh lùng đánh giá cô. "Lẳng lơ! Vừa trở về đã câu dẫn anh Bắc Thần! Sao cô không chết luôn ở nước ngoài đi?"

Tống Vân Tịch đứng thẳng người lại, nhàn nhạt cười nói: "Tô tiểu thư, sợ là cô hiểu lầm rồi, Bắc Thần là em trai tôi, chẳng lẽ cô không cho chị em chúng tôi gặp mặt?"

"Hừ!" Tô Hiểu Manh khinh thường cười nói: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư xấu xa đó của cô! Năm đó cô thấy Nghiêm Diệc Sâm có tiền thì liền chạy theo hắn. Hiện giờ, rất nhanh Nghiêm Diệc Sâm sẽ trở thành một tên ăn mày, cô lại trở về câu dẫn anh Thần, đúng là không biết xấu hổ!"

Nói rồi, cô ta giơ tay ra định đánh Tống Vân Tịch

Tống Vân Tịch giữ chặt lấy cổ tay của cô ta, trên mặt vẫn là một bộ dáng thanh lãnh. "Tô tiểu thư, đừng làm mất thân phận của mình!"

Tô Hiểu Manh tức giận đến nổi đỏ cả mặt. "Vậy cô nói cô không yêu anh Thần, cô đối với hắn không hề có chút hứng thú đi!"

Tống Vân Tịch hơi hơi nhíu mày, cong môi cười nói: "Từ trước đến nay tôi chưa từng Tống Bắc Thần! Hắn chính là một tên tiểu tử ngốc, chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn như cô mới có thể thích hắn!"

"Tốt! Hy vọng cô nói được thì làm được!" Tô Hiểu Manh bỗng nhiên mỉm cười hài lòng, rút tay về, tay còn lại nắm chặt cây bút ghi âm, xoay người rời đi.

Tống Vân Tịch khó hiểu nhíu mày.

Không tìm thấy Tống Bắc Thần, Tống Vân Tịch đành phải trở lại Tống gia thăm cha mẹ nuôi.

Cha mẹ chưa hề biết chuyện xảy ra giữa hai chị em bọn họ, nhìn thấy đứa con gái từ xa trở về, ông bà vô cùng vui vẻ, gọi điện thoại cho Tống Bắc bảo hắn về nhà ăn cơm tối.

Điều làm Tống Vân Tịch không thể ngờ được chính là hắn thực sự đã về nhà.

Trên bàn cơm, bà Tống gắp thức ăn cho Tống Vân Tịch, mỉm cười dịu dàng: "Vân Tịch à, cậu ta đối với con có tốt? Hôm nào mới chịu đưa nó về ra mắt với ba mẹ hả?"

Tống Vân Tịch theo bản năng nhìn thoáng qua người ngồi ở phía đối diện, khuôn mặt Tống Bắc Thần vẫn lạnh lùng như cũ. Cô cười với mẹ, nói: "Khá tốt ạ! Diệc Sâm rất yêu con, đối với con cũng rất tốt."

"Bộp!"

Tống Bắc Thần đột nhiên đập đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Có chút việc, con đi trước."

Nói xong thì hắn cầm áo khoác lên đi ra ngoài.

Ông và Tống kinh ngạc, đang định gọi hắn lại thì Tống Vân Tịch vội vàng đứng lên: "Ba mẹ, hai người cứ ăn đi, để con đi xem thế nào!"

Tống Bắc Thần vừa mới xuống dưới lầu đã ngồi vào trong xe, trong điện thoại hiện lên một tin nhắn thoại.

Hắn tâm phiền ý loạn, tùy tiện mở ra nghe.

Giọng nói của Tống Vân Tịch từ điện thoại truyền ra: "Từ trước đến nay tôi chưa từng Tống Bắc Thần! Hắn chính là một tên tiểu tử ngốc, chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn như cô mới có thể thích hắn!"

Mày kiếm Tống Bắc Thần nhíu chặt, hắn cắn răng, hung hăng ném điện thoại lên trên mặt kính chắn gió. "Con mẹ nó, Tống Vân Tịch! Cô giỏi lắm!"

Tống Vân Tịch không hiểu rõ tình hình, đi ra thấy xe hắn còn chưa đi, vội vàng kéo cửa xe ra rồi ngồi lên ghế lái phụ.

"Cô còn dám lên xe!" Tống Bắc Thần híp mắt nhìn cô, trong mắt là hận ý mạnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tống Vân Tịch không chú ý tới vẻ mặt của hắn, thấp giọng nói: "Bắc Thần, cậu chán ghét tôi cũng được, nhưng xin cậu đừng biểu hiện ra ở trước mặt ba mẹ, bọn họ nghi ngờ."

"Mẹ khiếp! Cô có tư cách gì dạy bảo tôi?"

Tống Bắc Thần lạnh lùng mà mắng một câu, đột nhiên đẩy cửa ra, bước xuống xe.

Tống Vân Tịch còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã vòng qua mở cửa xe, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi xe rồi lại nhét cô vào hàng ghế đằng sau.

Phanh. Cửa xe bị đóng lại, tâm Tống Vân Tịch chấn động.

"Tống Bắc Thần, cậu lại muốn làm gì?" Cô hoảng sợ lên tiếng.

Tống Bắc Thần tiến tới, trực tiếp đè cô ở dưới thân, cười lạnh: "Đương nhiên là "làm" cô!"

Nói xong, bàn tay thô bạo của hắn cởi bỏ quần áo trên người cô ra, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào mà mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể cô.

"A!"

Tống Vân Tịch cắn môi, sợ tới mức không dám kêu to, vừa giãy giụa vừa nhỏ giọng mắng: "Tống Bắc Thần, cái tên điên này, đây là ở nhà đó!"

Ngộ nhỡ ba mẹ xuống đây, nhìn thấy cảnh tượng này thì... Hậu quả thật không dám tưởng tượng!