Không Thể Cưỡng Lại

Chương 4



"Không phải cô nói tôi là một tên tiểu tử ngốc sao?"

Tống Bắc Thần rống giận, bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve cơ thể cô, động tác dưới thân lại mãnh liệt như dã thú!

Cô càng giãy giụa, hắn càng hưng phấn, lửa giận và dục vọng đan xen, tất cả đều được hắn phát tiết hết lên người cô.

Tống Vân Tịch muốn trốn cũng không thể trốn, cũng không hề giãy giụa, trợn tròn mắt nhìn tên tiểu tử ngốc mà mình yêu đang tra tấn cô.

Thân thể cô rất đau, nhưng tim lại như bị dính phải độc dược, vừa khổ lại vừa ngọt.

Nếu loại phương thức này là cách duy nhất để cô có thể ở cạnh hắn thì cô tình nguyện bị hắn tra tấn!

Tống Bắc Thần không chút nào thương tiếc mà mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, hung hăng nói: "Tôi nói cho cô biết, công ty của Nghiêm Diệc Sâm chính là do tôi phá! Tôi sẽ không để cho cô được sống yên ổn! Cả đời này cô cũng đừng mong sẽ được sống yên ổn!"

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng phát tiết xong. Hắn lái xe ra ngoài, cách nhà mấy km, rồi ném cô xuống bên vệ đường, nghênh ngang rời đi!

Mưa to tầm tã.

Tống Vân Tịch nhìn bóng xe của hắn trong màn mưa, khóe miệng cười khổ, trông thật thê lương!

Trở về Nghiêm gia, Tống Vân Tịch liền leo lên giường, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Nghiêm Diệc Sâm ngủ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng trằn trọc của cô, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. "Vân Tịch, có phải rất khó xử không? Nếu khó xử thì cũng đừng đi gặp Bắc Thần nữa."

Nghiêm Diệc Sâm căn bản không biết chuyện xảy ra giữa cô và Tống Bắc Thần, chỉ nghĩ đơn giản rằng cô gặp em trai để cậu ấy hỗ trợ công ty của hắn.

Tống Vân Tịch lắc đầu cười. "Không có việc gì đâu, là em làm liên lụy đến anh, em tìm người trà hỗ trợ cũng là việc nên làm."

Nghiêm Diệc Sâm có chút do dự nói: "Khó khăn lắm mới về nước một lần, em không định mang con trai đi gặp ba ruột của nó sao?"

Ánh mắt Tống Vân Tịch chợt lóe lên, sau đó vội vàng lắc đầu, nói: "Không! Không cần! Ba nó không biết đến sự tồn tại của nó, vẫn không đi thì hơn."

Cô vừa dứt lời thì bảo mẫu A Anh vội vàng gõ cửa xông vào: "Tiên sinh, phu nhân, không hay rồi! Hướng Nam phát sốt!"

Con trai phát sốt?

Nghe vậy, Nghiêm Diệc Sâm và Tống Vân Tịch cả kinh, vội vàng đứng dậy chạy về phía căn phòng của con trai.

Bệnh viện.

Bị giày vò suốt một đêm, cuối cùng Nghiêm Hướng Nam cũng hạ sốt, nhưng bác sĩ nói cần phải nằm viện để quan sát thêm.

Sáng sớm, Tống Vân Tịch mệt mỏi chạy ra khỏi phòng cấp cứu, đi làm thủ tục nhập viện.

Vừa mới đi đến hành lang, đã thấy một bóng hình quen thuộc đang nghênh ngang đi tới.

Tô Hiểu Manh nhìn thấy Tống Vân Tịch liền ngẩn ra, ngay sau đó đã nở một nụ cười xinh đẹp, vui vẻ đi tới: "Chị Vân Tịch, thật trùng hợp!"

"Ừ." Tống Vân Tịch gật đầu, chào hỏi cho có lệ rồi nói: "Tôi còn có việc phải đi trước."

"Đợi đã!" Tô Hiểu Manh túm chặt cánh tay của cô lại, cười niềm nở: "Chị Vân Tịch, nói cho chị biết một tin tức tốt, tôi đã mang thai con của anh Thần, rất nhanh thôi chúng ta sẽ chính thức trở thành người một nhà."

Cô ta mang thai con của Bắc Thần?

Nội tâm Tống Vân Tịch chấn động, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy có chút khó chịu.

Nhưng nhìn bộ mặt tràn đầy khiêu khích của Tô Hiểu Manh, cô lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng."

Nói xong, đang định rời đi thì bác sĩ từ phòng bên cạnh đi ra. "Nghiêm phu nhân, về chuyện của con cô, mời cô ra nói chuyện với tôi một lát."

Vân Tịch gật đầu, cùng bác sĩ đi vào phòng.

Tô Hiểu Manh khó hiểu, nghĩ thầm: Con trai của Tống Vân Tịch và Nghiêm Diệc Sâm bị bệnh? Nhìn bộ dáng của bác sĩ, chẳng lẽ thằng bé mắc bệnh rất nặng?

Bác sĩ nhìn thoáng qua Tống Vân Tịch, nhíu mày, không đành lòng nói: "Từ sơ đồ cấu tạo máu, chúng tôi chuẩn đoán con trai của cô mắc bệnh máu trắng. Để xác định rõ hơn, còn cần tiến hành thêm một bước kiểm tra, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Bệnh máu trắng?

Tống Vân Tịch chỉ cảm thấy có một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đầu mình, hai chân run rẩy suýt nữa thì ngã, cũng may nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ lấy cô. "Cô không sao chứ?"

"Không thể nào! Bác sĩ, cơ thể của con trai tôi vẫn rất khỏe mạnh, có lẽ là mới về nước, cơ thể còn chưa kịp thích ứng nên mới phát sốt... Xin anh hãy kiểm tra kĩ một chút, nhất định thằng bé sẽ không mắc bệnh máu trắng!" Tống Vân Tịch nắm chặt cánh tay của bác sĩ, thanh âm run rẩy, nói năng có chút lộn xộn.

Nước mắt, đột nhiên chảy xuống.

"Đừng có gấp, chờ đến chiều có kết quả chúng ta sẽ nói tiếp, các người làm cha mẹ nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Bác sĩ an ủi nói.

Từ văn phòng bác sĩ đi ra, một thanh âm vui sướng khi thấy người khác gặp họa vang lên bên tai cô: "Tống Vân Tịch, thì ra con trai cô mắc bệnh máu trắng? Ha ha, đúng là báo ứng nha!"