Không Thể Cưỡng Lại

Chương 2



Tống Bắc Thần cong môi cười tà tứ: "Không phải cô rất yêu cái tên họ Nghiêm kia sao? Không phải cô nói hắn rất có bản lĩnh sao? Vậy bảo hắn tự đi điều tra đi!"

"Ha ha." Tống Vân Tịch im lặng, một lúc sau lại cười to, khiêu khích nói: "Đoạn ghi âm vừa rồi đã được tôi gửi đi. Mặc kệ là ai hại chồng tôi thì anh cũng phải giúp!"

"Cô đang uy hiếp tôi?" Ánh mắt Tống Bắc Thần hiện lên sự tức giận mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bất cần đời như cũ: "Muốn tôi giúp hắn cũng có thể, chỉ cần cô đồng ý làm tình nhân của tôi. Lúc nào tôi gọi cô đến thì cô phải đến!"

"Tống Bắc Thần!" Tuy Tống Vân Tịch đã làm bản thân thật bình tĩnh, nhưng vẫn bị hắn làm cho tức điên lên, cô cao giọng quát: "Tôi là chị gái của cậu! Cậu nói những lời này, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?"

Nói xong, tôi liền giơ tay đẩy mạnh vào ngực hắn. Nhưng lại bị Tống Bắc Thần bắt được. Hắn nắm chặt cổ tay cô, cười lạnh một tiếng: "A!Chị? Từ năm đó, lúc cô không biết liêm sỉ câu dẫn tôi thì cô đã không còn xứng làm chị gái của tôi nữa rồi! Tự cô suy nghĩ cho kỹ. Nếu muốn cứu công ty của Nghiêm Diệc Sâm thì hãy ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt đi!"

Cô chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại có sự lạnh lẽo, tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy.

Lòng cô không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

Tống Vân Tịch chậm rãi rút tay về, nước mắt ở hốc mắt cứ thế trào ra: "Bắc Thần, cậu thật sự phải dùng loại phương thức nhục nhắc này để trả thù tôi sao?"

Nhìn bộ dáng yếu đuối, như nhược của cô, Tống Bắc Thần chợt rùng mình một cái, đáy mắt xẹt qua tia không đành lòng, nhưng rất nhanh, sự không đành lòng ấy lại biến thành hận ý sâu đậm.

Hắn đưa tay nắm lấy cằm cô, cười lạnh: "Tống Vân Tịch, à không, Nghiêm Vân Tịch! Thu hồi cái bộ dáng nước mắt lưng tròng đáng buồn nôn này của cô đi! Cô còn hiểu rõ hơn tôi, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể cứu Nghiêm Diệc Sâm. Muốn cứu hắn hay không thì phụ thuộc vào cô đó!"

Nói xong, hắn buông cô ra, chậm rãi sửa sang lại quần áo trên người, làm bộ muốn rời đi.

Tống Vân Tịch nhìn người đàn ông mà mình vẫn luôn yêu trước mặt, nước mắt không kìm được mà lăn dài xuống hai gò má trắng nõn.

Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, đau đến nỗi hơi thở có chút run run.

"Đừng đi! Tôi đồng ý!" Cô vội lau nước mắt đi, giơ tay nắm chặt vạt áo hắn.

Bàn tay run rẩy sờ soạng thắt lưng của hắn.

Ánh mắt Tống Bắc Thần thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng mà ngay sau đó, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia lại hiện lên lửa giận bừng bừng như muốn thiêu đốt mọi thứ.

"Con mẹ nó, cô bày ra cái bộ dáng tội nghiệp, yếu ớt này cho ai coi? Không ai thiếu nợ cô!" Tống Bắc Thần cắn răng, đẩy cô ra: "Năm đó, lúc cô câu dẫn tôi không phải rất mạnh mẽ sao? Sức mạnh ấy đi đâu rồi? Có phải là đã bị cái tên súc sinh Nghiêm Diệc Sâm kia thao cho đến nỗi không sức lực rồi hay không hả?"

Mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều tràn đầy sự khinh miệt, đồng thời mang theo vô vàn hận ý!

Tống Vân Tịch bị hắn đẩy, cả tấm lưng đập mạnh vào tường, nhưng nỗi đau thể xác ấy không thể nào đau đớn bằng nỗi đau sâu thẳm trong lòng cô.

Nhớ tới những chuyện tốt đẹp đã qua, cô cắn răng, đứng dậy dùng sức đẩy Tống Bắc Thần vào cửa, sau đó cô kiễng chân lên, hôn vào bờ môi lạnh lẽo của hắn.

Trong nháy mắt, bờ môi hai người đã chạm vào nhau, nước của cô cũng thuận thế mà rơi xuống.

Bắc Thần, em yêu anh, từ trước đến giờ vẫn luôn yêu anh...

Cô hôn cực kỳ vụng về, nhưng lại làm cho toàn thân Tống Bắc Thần cứng đờ, mãi sau hắn mới giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ công thành đoạt đất trong khoảng miệng cô.

Nhưng giây tiếp theo, nghĩ đến mục đích người phụ nữ này lấy lòng hắn như vậy chính chỉ là vì người đàn ông khác, hắn liền mở to hai mắt. Trong mắt tràn ngập hận ý.

"Tiện nhân!" Hắn chợt đẩy cô ra,, nhấc chân đạp cô một phát. "Con mẹ nó, thật đê tiện! Ghê tởm!"

Nói xong, hắn xoay người, đạp cửa rời đi.

Tống Vân Tịch bị hắn đá nên ngã phịch xuống mặt đất, đầu đập phải bồn cầu, đau đến nỗi hai mắt mơ màng.

Chỉ là, nỗi đau đớn trên người vĩnh viễn không thể nào bằng với nỗi thống khổ trong tim cô.

Cô ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, cười đến tự giễu, lại mang vẻ thê lương: "Bắc Thần, thực xin lỗi... Em biết anh đã có vị hôn thê, em cũng không ngờ em trở về lại khiến cho anh tức giận như vậy, nhưng em không còn cách nào khác, ngoài anh ra, không ai có thể giúp em..."