Không Thể Cưỡng Lại

Chương 12



Tống Bắc Thần bỗng chốc ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Tống Vân Tịch! Cô lại muốn giở trò gì vậy? Cô bịa ra những lời nói dối trá này để tôi không kết hôn nữa sao?"

Hắn bóp chặt cằm cô, trên trán nổi gân xanh: "Chuyện tới nước này rồi cô đừng có dùng phương thức như vậy để quấy rầy tôi nữa. Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng Tống Bắc Thần tôi sẽ tin vào những lời dối trá của cô!"

Tống Vân Tịch nhíu mày, trái tim như bị kim châm. Cô mở to hia mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình: "Hiện giờ, tôi sẽ không lừa cậu."

Một câu nói nhẹ nhàng, đơn giản như vậy nhưng lại khiến trái tim Tống Bắc Thần chìm xuống.

Sự bối rối trong lòng hắn bất ngờ xông lên, hắn không rõ đây là cái gì, nhưng toàn thân lại cứng nhắc như cục đá, môi hắn mấp máy nhưng lại không phát ra bất kỳ một lời nào.

Tống Vân Tịch giơ tay lau sạch nước mắt. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong đầu liền hiện lên quãng thời gian tăm tối của năm năm trước, sau khi cô và hắn xa cách.

Chóp cô mũi đau xót, tiếng nói nhẹ nhàng, bay bổng vang lên: "Không phải cậu muốn biết tại sao năm đó tôi lại rời đi sao?"

"......"

Sắc mặt người đàn ông càng ngày càng lạnh, dường như sắp đông lại.

"Năm đó, tôi mang thai."

Lời nói này của cô tựa như một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đầu hắn, giờ phút này hắn vô cùng khiếp sợ!

Hai mắt Tống Bắc Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, trên mặt đã sớm biến sắc.

Im lặng một hồi lâu, hắn mời khàn khàn nói: "Đứa bé kia..."

Tống vân Tịch hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Bắc Thần, đứa bé bây giờ đang nằm ở bệnh viện... Là con của chúng ta."

Rõ ràng hắn đã đoán được, nhưng khi đích thân nghe được những lời này từ trong miệng cô, hắn vẫn không khỏi cảm thấy khiếp sợ!

Tống Bắc Thần khiếp sợ, kinh ngạc nói: "Tống Vân Tịch, cô mang thai con của tôi, vậy mà lại giấu diếm tôi lâu như vậy? Có phải nếu hôm nay tôi không kết hôn thì cô sẽ cứ như vậy giấu tôi cả đời?"

Người phụ nữ này, rốt cuộc muốn khiêu chiến bao nhiêu điểm mấu chốt của hắn!

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao?" Cô liều mạng cắn môi, than thở khóc lóc: "Nếu năm năm trước tôi không rời đi thì có lẽ ngay cả tư cách ra đời của đứa nhỏ này cũng không có! Chúng ta là cái gì quan hệ chứ?"

"Cậu là em trai của tôi!"

"Cho dù người ta có chỉ vào mặt tôi, mắng chửi Tống Vân Tịch tôi là loại người vô liêm sỉ, đại nghịch bất đạo, cùng lắm thì tôi sẽ chửi lại họ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện mắng chửi người này tôi chưa từng thua ai. Nếu tôi dám yêu cậu thì cái gì mà lễ nghĩa trong sạch, đạo đức luân lý... Tất cả đều không quan trọng!"

Tống Bắc Thần bị lời nói của cô làm cho sợ đến ngây người, hắn không biết nói cái gì cả, tựa như một người câm cứ đứng đực ra ở đó.

Tống Vân Tịch chợt cười khổ một tiếng, hốc mắt trào ra những giọt nước trong suốt lấp lánh. "Tôi không cha không mẹ, là ba mẹ nhặt tôi về, cho tôi cảm giác ấm áp của gia đình, cho tôi sinh mạng này... Bọn họ chú trọng nhất là gia giáo. Tôi sao có thể để ba mẹ bị người ta chỉ mặt mà chửi: Vợ chồng các người dạy dỗ ra một đứa con gái loạn luân...?"

"Tôi sao có thể nhẫn tâm...?" Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi, thanh âm trầm xuống: "Nhìn một người kiêu ngạo như cậu lại bị người đời phỉ nhổ?"

Mặc dù câu nói cuối cùng của Tống Vân Tịch chỉ bé như tiếng muỗi kêu, nhưng hắn vẫn nghe được rất rõ ràng.

Vô số cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn trong lòng hắn. Tống Bắc Thần vốn đã nghĩ hết tất cả những phương pháp trả thù, nhưng khi vừa nghe được chân tướng sự việc thì lập tức nó liền tan biến.

Khiếp sợ, mừng như điên, rối rắm... Cảm động...

Tất cả các cảm xúc ấy cứ đan xen lẫn lộn trong lòng hắn.

Tống Vân Tịch, rốt cuộc là cô thật lòng muốn cho tôi vui mừng kinh ngạc hay là cô muốn trêu đùa tôi?

"Cô..."

Cuối cùng hắn cũng chỉ thốt ra được một tiếng như vậy!