Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 20: Dị Năng



dị năng

"Được, ngày mai tôi sẽ mua về." Khương Kỳ đồng ý nói.

Nhìn trời, đã tới giờ làm cơm chiều rồi, Tô Ngữ đi vào phòng bếp.

Nhưng vừa mới đi vào phòng bếp, cô liền ngây cả người, giọng nói của Khương Kỳ vang lên phía sau “Tôi bắt được một con gà rừng, hầm đi, để Tiểu Ngôn bồi bổ thân thể.”

“Được.” Tô Ngữ đồng ý đi tới thớt.

Gà rừng đã được làm sạch, hơn nữa còn được chặt thành miếng nhỏ.

Tô Ngữ nhóm lửa lên, thêm một nồi nước, cho gà vào, rồi đun từ từ bằng lửa nhỏ, ngoài ra thì không làm gì khác hết.

Nếu có táo đỏ thì tốt rồi, lúc Tô Ngữ nhóm lửa còn đang suy nghĩ.

Trong khi hầm gà, Tô Ngữ lại nấu mì, đem cháo còn dư lại lúc giữa trưa đi hâm một chút, cơm chiều vậy là đã chuẩn bị xong.

Khi ba người ngồi ở nhà chính ăn cơm, so với buổi sáng náo nhiệt hơn không ít.

Trong một góc nhà chính, con mèo một lớn một nhỏ cũng đang ăn cơm.

Khương Kỳ đánh giá hai con mèo, mèo con màu trắng hẳn là mới vừa đầy tháng, thân mình còn không có lớn bằng bàn tay anh.

Con mèo lớn kia thì lại màu đen, đen bóng loáng luôn, thân thể to lớn, so với mèo nhà khác đều to hơn rất nhiều.

“Chị ơi, tiểu Hắc ở đâu ra vậy?” Tô Ngôn kỳ quái hỏi, sao một ngày mà nhặt được tận hai con mèo vậy?

“Tiểu... Hắc, là ai?” Tô Ngữ ngập ngừng hỏi.

“Chính là con mèo đen này đó. ” Tô Ngôn tự nhiên nói “Màu trắng gọi là tiểu bạch, màu đen không phải nên gọi là tiểu Hắc à?”

Tô Ngữ xấu hổ, nói như vậy cũng không sai, nhưng mà……

Sau khi trấn an Phì Phì ở trong đầu xong, Tô Ngữ vội vàng mở miệng nói “Tiểu Ngôn à, con mèo đen này, chị đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Phì Phì.”

"Béo? "

Tô Ngôn lặp lại một lần, phụt một tiếng rồi bật cười “Chị à, Chị không thể bởi vì nó béo, mà gọi nó là béo chứ?”

“Là Phì Phì, không phải béo” Tô Ngữ sửa lại.

“Nhưng em cảm thấy, còn không bằng để tiểu hắc dễ nghe hơn nhiều.” Tô Ngôn rối rắm nói.

Tô Ngữ bất lực, nghĩ một chút rồi nói “Như vậy đi, chúng ta gọi hai cái tên này, nó đáp ứng cái nào, sẽ gọi cái đó, em chịu không?”



Tô Ngôn gật đầu, lập tức nhìn Phì Phì gọi “Tiểu hắc, tiểu hắc.”

Phì Phì lười nhác nằm rạp trên mặt đất, một ánh mắt cũng lười cho Tô Ngôn.

Tô Ngữ không nhịn được cười, “Phì Phì.”

Phì Phì lập tức ngẩng đầu, đối với Tô Ngữ kêu meo một tiếng.

Tô Ngôn bị điều này làm cho kinh ngạc, ngay cả Khương Kỳ đang tập trung ăn cơm cũng phải liếc nhìn Tô Ngữ một cái.

“Thật sự đồng ý rồi” Tô Ngôn kinh ngạc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định lại hô một tiếng tiểu hắc, nhưng Phì Phì lại nằm trên mặt đất.

Tô Ngữ nhìn bộ dạng thất vọng của Tô Ngôn, không khỏi có chút buồn cười “Phì Phì cũng rất hay mà?”

Tô Ngôn gật đầu, trong lòng cũng thấy thoải mái, dù sao thì tên tiểu bạch cũng là hắn lấy mà.

Sau khi ăn xong Tô Ngữ vẫn như cũ nấu thuốc cho Tô Ngôn, Tô Ngôn nhìn bát thuốc đen như mực, sắc mặt có chút đen xì. “Chị à, em cũng không còn ho nữa, có thể không uống thuốc được không?”

Sắc mặt Tô Ngữ ngưng trọng “Sao có thể không uống được? Chị cũng đã nói rồi, em không bị ho nặng, nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa anh rể tốn nhiều tiền mua thuốc cho em như vậy là để em lãng phí à, làm vậy sẽ khiến anh ấy buồn lắm đó ”

Thấy Tô Ngữ tức giận, Tô Ngôn vội vàng cầm bát thuốc lên uống sạch. “Chị, chị đừng tức giận mà, em cũng chỉ đùa thôi. ”

Thấy Tô Ngôn uống xong, Tô Ngữ thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì cả.

Tô Ngôn nhìn Khương Kỳ cầu cứu, Khương Kỳ nói “Sau này, tiểu Ngôn nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc cho tới khi khỏi bệnh, cô cũng đừng tức giận nữa. ”

Tô Ngữ trừng mắt nhìn Khương Kỳ, cô không tức giận, mà chỉ lo lắng cho thân thể của Tô Ngôn thôi.

Làm sao mà cô không biết, tiểu Ngôn không muốn uống thuốc, là vì thuốc đắng chứ.

“Tiểu Ngôn, đừng quan tâm tới vấn đề tiền bạc, thân thể của em mới là quan trọng nhất. ” Tô Ngữ nói nhẹ với Tô Ngôn.

Tô Ngôn gật đầu “Chị ơi, em sẽ ngoan ngoãn mà. ”

Cả ba trò chuyện một lúc rồi đi về phòng ngủ.

Tục ngữ có câu : một lạ hai quen.

Có khinh nghiệm của ngày hôm qua, Tô Ngữ đã không còn cảm giác xấu hổ nữa.

Cởi áo khoác ra, ôm Phì Phì trèo lên giường.

“Cô muốn ôm con mèo này đi ngủ?. ” Khương Kỳ nhìn Phì Phì đang nằm bên đầu Tô Ngữ, ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, có chuyện gì không? ” Tô Ngữ vô tư hỏi.



Khương Kỳ mở to mắt, rồi cuối cùng chỉ phun được hai chữ " Không sao."

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Khương Kỳ đã dùng cái xe ba gác, để đem con hươu nai và thỏ rừng lên trấn.

Sau khi Khương Kỳ đi rồi, Tô Ngữ mới đứng dậy đi về cửa phòng Tô Ngôn xem xét một chút, thấy Tô Ngôn chưa dậy.

Tô Ngữ liền tiến vào không gian.

Chiều hôm qua, thời gian quá vội, cô vội vàng đi ra ngoài, cũng chưa có thử nghiệm xem dị năng như thế nào.

Đi vào không gian, Tô Ngữ lấy ra một túi hạt dưa hấu, từ trong túi, lấy ra một hạt để vào lòng bàn tay.

Nhắm mắt lại điều động dị năng trong cơ thể, dùng phương thức của khiếp trước, thu dị năng vào lòng bàn tay, sau đó chuyền vào hạt dưa hấu.

Khi thấy hạt dưa hấu bén rễ, nảy mầm rất nhanh, sau đó mọc ra những dây leo dài, nở ra những bông hoa nhỏ, sau đó, những bông hoa nhỏ nhanh chóng héo rũ, sinh ra những quả dưa hấu nho nhỏ.

Tô Ngữ nhanh chóng đặt dây leo xuống đất, chỉ dùng tay nắm lấy dễ cây dưa hấu, dị năng trong cơ thể không ngừng chui vào.

Những quả dưa hấu nho nhỏ lớn lên nhanh chóng, chỉ trong một thời gian ngắn, 7 8 quả dưa hấu đã lớn như quả bóng rổ.

Tô Ngữ ngừng phát dị năng, thu tay về.

Thời điểm thức tỉnh dị năng của bây giờ so với kiếp trước là không giống nhau.

Kiếp trước, tuy có thức tỉnh dị năng, nhưng khi vừa mới thức tỉnh, thì chỉ có thể làm hạt giống nảy mầm ra 10cm mà thôi.

Bây giờ nhìn quả dưa hấu đã to đùng, Tô Ngữ rất khó hiểu.

“Kiếp trước, dị năng của chị có thể thăng cấp, kiếp này nếu không có gì ngoài ý muốn, thì cũng sẽ như vậy thôi, bởi vậy, chị cần gì phải quá kinh ngạc làm gì chứ ” giọng của Phì Phì vang lên từ phía sau.

Tô Ngữ kinh ngạc quay lại “Làm sao em biết ”

Phì Phì chống cằm “Bổn miêu tự biết đấy”

Tô Ngữ không nói gì nữa, nhìn vào quả dưa hấu, rơi vào trầm tư.

Mặc dù bây giờ rất khó để nâng cấp, nhưng có thể làm nhanh chóng chín một quả dưa hấu, như vậy là đủ rồi.

Cùng với đột biến sức mạnh, trong thế giới này, cuối cùng thì cô cũng không ngán bố con thằng nào nữa rồi, an toàn là được.

Sau khi hiểu được vấn đề, Tô Ngữ ra khỏi không gian.

Mới ra ngoài được một lúc, Tô Ngữ mặc quần áo vào rồi đứng dậy.

Sau khi làm đồ ăn sáng xong, thì để vào nồi, Tô Ngữ cầm xẻng đi ra sân làm cỏ.