Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 21: Dưa Hấu Và Dâu Tây



tuy nhiên cái xẻng khá nhỏ, tốc độ không được nhanh lắm, nhưng cũng tàm tạm.

sức của Tô Ngữ bây giờ rất khỏe, chỉ cần dùng một cái xẻng là có thể nhẹ nhàng đào ra một cục đất lớn, nhặt cỏ ném vào sọt, Tô Ngữ cứ như vậy đi vài bước về trước .

Theo cách này, lúc Tô Ngôn rời giường, cô đã nhổ được non nửa cái sân rồi.

"Chị ơi, chị cả đêm không ngủ à?" Tô Ngôn xoa xoa mắt, nhìn một nửa cái sân trụi lủi, cảm thấy lúc mình ngủ dậy không đúng cách.

"Không, chị ngủ rồi, giờ muốn ăn cơm hay cùng chờ anh rể về rồi cùng ăn?" Tô Ngữ hỏi ý kiến của Tô Ngôn.

"Đợi anh rể về đi, bây giờ em chưa có đói, để em nhổ cỏ cùng chị nhé?" Tô Ngôn nói xong, thì đi vào bếp, lúc đi ra, thì trên tay có một chiếc xẻng nhỏ.

Hai chị em phối hợp với nhau, tốc độ đương nhiên là nhanh hơn rồi, chủ yếu là do tốc độ của Tô Ngữ nhanh hơn.

Tô Ngôn kinh ngạc nhìn tốc độ của Tô Ngữ, không hiểu sao chị lại khỏe tới như vậy.

Không lâu sau khi người dọn sạch cỏ trong sân, thì Khương Kỳ kéo xe ba gác trở về .

Tô Ngữ thấy nhiều thứ chất đống trên chiếc xe ba gác, thì vô cùng thích thú đi tới "Mua gì vậy?" .

"Hạt giống còn có nông cụ." Khương Kỳ nói.

Tô Ngữ nghe anh nói xong cũng không nói gì, chỉ nhặt đồ từ trong đống đồ.

"Này, đây là cái gì?" Tô Ngữ vừa nói vừa mở túi vải ra.

Bên trong chiếc túi có nhiều mảnh vải, một màu xanh lam, một màu đen và một màu xanh da trời.

"Cái này dùng để may quần áo cho chúng ta à?" Tô Ngữ cầm lấy vải hỏi Khương Kỳ .

Khương Kỳ nhìn hai mắt phát sáng của Tô Ngữ mà nhẹ nhàng gật đầu .

Khương Kỳ đâỷ xe ba gác đến dưới bãi cỏ cạnh bếp, nói với hai người Tô ngữ "Ăn cơm trước đã."

Tô Ngữ gật đầu "Ừ, ăn cơm trước đã."

Bữa sáng rất đơn giản, cháo gạo với bánh rán hành, sau khi 3 người và 2 con mèo ăn sáng xong, họ bắt đầu cẩn thận kiểm tra đồ đạc trên xe.



Sau một hồi kiểm tra, có hai vật liệu móc câu, móc câu là một loại nông cụ, nó bao gồm một thanh gỗ và 3 cái móc song song cạnh nhau, nó chủ yếu được dùng để xới đất, hoặc được dùng để thu hoạch đậu phộng và khoai lang.

Có 2 cái xẻng, 2 cái liềm, 1 cái cào, sau đó là những túi rau lớn nhỏ khác nhau, trên mỗi túi đều có viết kí tự, nhưng tiếc là Tô Ngữ không biết cái nào.

Nhìn thấy Tô Ngữ bực bội, khương Kỳ cầm từng cái bọc giấy lên, chỉ vào mấy chữ rồi nói với cô "Đây là bắp cải, cà tím, đậu, dưa chuột, mướp, bí đỏ, đậu xanh, cà chua.... "

Tô Ngữ chăm chú lắng nghe, càng nghe càng lú, sao lại có đủ loại rau thế này, cô nhớ trong tiểu thuyết thường viết cái gì nhỉ? Triều đại không tồn tại thường không có nhiều rau?

Cô vốn còn muốn trồng mấy loại rau không phổ biến để bán kiếm tiền mà, nhưng bây giờ xem ra tắt điện rồi.

"2 gói này, là do người bán hàng đưa cho tôi, thấy tôi mua nhiều nên tặng đấy, đó là dưa hấu và dâu tây" Khương Kỳ cầm hai gói giấy trên tay nói với Tô ngữ.

"Dưa hấu với dâu tây là cái gì?" Tô ngôn lật tức hỏi.

Tô Ngữ cũng bị hai cái tên này thu hút, cũng không còn bận tâm về việc không biết chữ nữa, nơi này hoa quả gì cũng có, có còn để người ta sống nữa không đây.

"Người bán nói đây là 2 loại trái cây, nhưng ở đây chưa ai trồng nó cả." Khương kỳ nói.

Tô ngữ không nhìn thấy một chút tò mò nào trên khuôn mặt của Khương Kỳ cả, có lẽ là bởi vì anh ta vốn là bộ dáng này đi, đối với cái gì cũng đều không có hứng thú.

Tuy nhiên, Tô Ngữ không quan tâm tới những điều này, rốt cục cũng có biện pháp kiếm tiền rồi.

"Vậy thì chúng ta trồng thử xem. nói không chừng còn có thể kiếm tiền nữa đấy, dù sao thì ở đây cũng không có ai trồng" Tô ngữ nói xong liền nhìn Khương Kỳ cùng Tô Ngôn.

"Được" Khương Kỳ đồng ý, dù sao thì trồng cái gì, hắn cũng đâu biết cách trồng.

Ừm, trồng gì mà trả giống nhau.

Tô Ngôn xoắn xuýt hỏi "Nhưng mà, chị ơi... Chị biết trồng chúng sao?"

Mặc dù trước kia chị phải làm rất nhiều việc nhà, nhưng chị ấy chưa bao giờ làm ruộng mà.

"Từ từ hỏi, từ từ làm vậy là không phải biết cách trồng rồi à." Tô Ngữ không để tâm nói.

Đùa tý thôi, cô tốt nghiệp trường Đại học nông nghiệp, làm nông thì đương nhiên là biết rồi, hơn nữa, cô còn ở trong không gian trồng qua một đống kia kìa.

"Chúng ta có ít đất quá, chỉ có mẫu đất này thôi, vậy thì trồng một ít rau củ thường ăn, sau đó trồng hai loại hoa quả này được không?" Tô ngữ hỏi



Thật ra trong lòng cô cũng rất vướng bận, rau mỗi loại có ít, nhưng cũng nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể trồng được hai mẫu đất, còn phải chia ra hai loại khác nhau, thật sự là quá ít mà.

Khương Kỳ đột nhiên nói "Con nai kia, bán được 30 lượng, mua mấy thứ này mất 3 lượng, chúng ta còn 27 lượng, nếu cô cảm thấy đất quá ít, vậy thì có thể mua thêm một chút."

"Thật không? " Tô Ngữ vui vẻ mà nhìn Khương Kỳ

"ừ" Khương Kỳ gật đầu, thấy Tô ngữ vui vẻ hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

Tô Ngữ hai tay chống cằm, định mua đất ở xung quanh, nhưng giá đất là bao nhiêu?

"Đất này bán thế nào, 27 lượng thì có thể mua được bao nhiêu?" Tô Ngữ vội vàng hỏi.

"Đất hoang khá rẻ, mỗi mẫu 3 lượng."

Tô Ngữ nghe xong đã ở trong lòng gảy bàn tính, 3 lượng một mẫu, vậy là họ có thể mua được 9 mẫu

nhưng mà thật sự đi mua thì lại không thể tính toán như này, dù sao mua đất còn cần phí thủ tục, cũng cần cho trưởng thôn một ít lợi ích, dù là ở thời đại nào cũng đều phải làm như vậy.

Tô ngữ nghĩ sao liền nói ra như vậy, Khương Kỳ nghe cũng cảm thấy hợp lý, gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, không nghĩ tới, cô vợ của hắn lại thông minh như vậy.

Thấy Khương kỳ đồng ý điều mình nói, liền lật tức sai Khương Kỳ đi tìm trưởng thôn thương lượng chuyện mua đất.

thời tiết ấm dần rồi, người dân trong thôn cũng chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

tuy nhiên bọn họ muốn trồng không phải là lương thực, nhưng cũng phải chuẩn bị một chút.

dưa hấu và dâu tây đều là hoa quả sinh trưởng ngắn hạn, nếu trồng ngay thì khoảng 2-3 tháng nữa là có thể thu hoạch lần đầu.

Nghĩ tới món tiền đang ở ngay truớc mắt, Tô Ngữ liền dục Khương Kỳ hai câu.

nhìn Tô Ngữ gấp gáp như vậy Khương Kỳ cũng chỉ có thể cầm lấy đồ rồi đi về hướng thôn Vân Vụ.

May mà lúc hắn ở trên trấn có mua được một miếng thịt lợn, đem vải may quần áo, với những thứ này chắc là đủ rồi.

nhìn Khương kỳ đi xa tô ngữ thu hồi tầm mắt.

ánh mắt nhìn qua Tô Ngô đứng ở bên cạnh " tiểu Ngôn em không trách chị bảo anh rể em đem vải vóc lấy ra để làm việc chứ?"