Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 13: Mùa Xuân đến sớm



Chiều chủ nhật, khi Diệp Tri Thu vào thẩm mỹ viện trên tầng tám của khu thươngmại thì Tân Địch đã ở đó. Hai người cùng làm thẻ ở đấy, khi còn là đồng nghiệp,tuần nào họ cũng hẹn đến đây để mát xa mặt và thư giãn. Từ khi Diệp Tri Thu đổiviệc, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau tại thẩm mỹ viện này.

Thayáo tắm xong, hai người nằm sấp trên giường mát xa, mặt để lọt vào một chiếc lỗcó sẵn trên giường cho nhân viên mát xa làm động tác mát xa lưng tuần hoàn khíhuyết, thật ra đó chỉ là cách gọi khác của việc xoa tinh dầu thôi. Cô nhân viênvừa mát xa vừa khẽ nhắc: " Chị ơi! Cơ lưng của chị hơi căng, phải thả lỏng cơthể một chút!".

Diệp Tri Thu nhìn xuống nền nhà cười, không căng thẳngmới lạ, nhưng bỏ chút thời gian như thế này còn lạ hơn. Vốn dĩ công việc quá bậnrộn, báo cáo của cô nộp lên được Lưu Ngọc Bích đánh giá rất cao, bà ta còn gọiThẩm Tiểu Na vào đọc và nghiên cứu kỹ, đồng thời nói nếu cô ta có bất cứ vấn đềgì thì hãy gặp chị Diệp để xin chỉ giáo. Thẩm Tiểu Na lúc đó miễn cưỡng đồng ýnhưng chỉ một ngày sau đó, cô ta đến tìm cô thật. Cô đành chỉ bảo cho cô ta hếtkhả năng có thể, đúng là lại mua thêm một việc nữa vào mình.

Giọng nóicủa Tân Địch vọng sang từ bên phải: "Cô phải chăm sóc tốt cho Thu Thu, cứu vãnchút thanh xuân còn sót lại cho cô ấy đấy".

"Có chăm sóc hay không cũngnhư nhau thôi, chú chim thanh xuân đă bay đi rồi thì không trở lạiđâu."

Hai cô nhân viên lập tức biểu tình, mỗi người một câu, tuyên truyềncho cô tính quan trọng của việc chăm sóc cơ thể. Tân Địch cười thầm rồi nói:"Thôi thôi, đừng để ý đến cô ấy nữa, cô nàng này hết thuốc chữa rồi. Năm nay cậucó đi triển lãm hội chợ tại Bắc Kinh không?

Hội chợ triển lãm Bắc Kinh làhội chợ triển lãm thời trang lớn nhất châu Á, được tổ chức vào cuối tháng Bahàng năm, hầu như năm nào Tố Mỹ cũng tham gia triển lãm nhưng Tín Hòa thì mớichỉ được một lần vào mấy năm trước.

"Phải đi để mở mang tầm mắt chứ."Diệp Tri Thu đương nhiên sẽ đi, tuy mấy năm trước đây, cô chỉ đi một lần với tưcách người xem, nhưng dù sao thì đó cũng là những vấn đề mới nhất trong ngành. Ởđó tập chung nhiều du khách, làm bên tiêu thụ hàng hóa mà không nắm cơ hội nàyđể giao tiếp với họ thì không thể được. "Với lại. tớ phải đi để cổ vũ cho cậuchứ. Giờ chắc khỏe, chuẩn bị đã ổn cả rồi nhỉ?"

"Tớ căng thẳng lắm ThuThu ạ, đây là lần đầu tiên tớ tham gia triển lãm. Nếu có phản ảnh tốt thì nửanăm sau, ông Tăng mới để tớ làm chương trình Tuần lễ Thời trang."

"Cậu màcũng căng thẳng sao?" Diệp Tri Thu cười chán nản, cô nhân viên đúng lúc đó ấnvào một huyệt trên sống lưng cô, cô đau đớn kêu lên: "Nhẹ tay chút côgái".

"Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, có cơ hội mà không nắm chặt lấy, e rằngsau này sẽ phải hối hận."

Diệp Tri Thu biết khả năng và tầm nhìn của côvà Tân Địch về thiết kế thời trang là như nhau. Có điều ở đây không thể so sánhđược với Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc các vùng duyên hải có ngành công nghiệp thờitrang phát triển, vì vậy các nhân viên thiết kế muốn phát triển ở đây phải gặpkhá nhiều khó khăn. Như Tố Mỹ, vừa có thực lực vừa tạo nhiều cơ hội cho cácthiết kế viên phát triển, chứ như Tín Hòa và các doanh nghiệp khác cơ bản đềugiấu những thiết kế đi, không cho bộ phận Thiết kế có cơ hội phát triển vì sợ sẽkhó quản lý. Đến các doanh nghiệp nhỏ hơn thì không cần phải nói, chấp nhận bỏtiền nuôi vài tên chế bản, trực tiếp sao chép vài kiểu mới đang thịnh hành đểtiết kiệm tiền.

"Cậu được đấy Tiểu Địch, kể cả cậu không tin tớ, khôngtin vào bản thân thì cũng phải tin con mắt của sếp Tăng chứ. Ông ta mấy khi nhìnsai điều gì đâu. Ông ấy đồng ý đầu tư cho cậu làm chương trình thì đương nhiênlà tin vào năng lực của cậu."

Tân Địch dù lòng phấp phỏng không yên nhưngcũng phải thừa nhận rằng lời an ủi của Diệp Tri Thu lúc này rất có giá trị. Conmắt của Tăng Thành trong nghề từ trước đến nay có tiếng là sáng suốt. cô dã yêntâm một chút, nói phỏng đoán : "Haizzz, hình như họ đẵ đặt hợp đồng trước, khôngnhờ vấn đề được giải quyết hòa bình đến thế, mọi người đều rất ngạcnhiên".

Diệp Tri Thu mơ hồ hỏi : "Ai ? Hợp đồng gì ? » nhưng cô lập tứchiểu ra, đây là vấn đề riêng của sếp cũ nên khẽ thở dài nói : « Haizzz, rốt cuộccũng đến bước này rồi !"

Việc nhân viên thường nói xấu sau lưng sếp đãtrở thành một quyền lợi, đương nhiên Diệp Tri Thu không có ác ý gì khi kể tộingười khác sau lưng họ nhưng không biết vì sao trong lòng cô không muốn nóinhiều vè Tăng Thành. Lúc này khâu mát xa lưng đã xong, hai người nằm nghỉ ngơiđể nhân viên mát xa chuẩn bị mặt nạ. Cô vội chuyển đề tài : "Tiểu Địch, giờ LộDịch lại là đồng nghiệp của tớ đấy !"

"Đáng tiếc cho anh ta, trước kiacũng mẫn cảm lắm. Nhìn anh ta mà tớ thấy đau lòng, trừ khi muốn chết gí ở cáiđất này, nếu không, thật không dám đắc tội với ông Tăng".

Tân Địch cũngthở dài :" Nhưng phong cách thiết kế của Lộ Dịch không hợp với Tín Hòa, đến đóthì làm được gì ?".

"Có thể Tín Hòa sẽ tung ra mặt hàng mới." Đây khôngphải là bí mật nghề nghiệp, khoảng vài năm gần đây, việc ra sản phẩm mới đã trởthành xu hướng chung của hầu hết các doanh nghiệp có thực lực, cứ án binh bấtđộng như Tín Hòa mới là ít thấy.

"Thế cậu lại bận thêm rồi. Nhưng mà nóithật, cậu xem xem, khu vực này giờ đua nhau ra sản phẩm mới nhưng thành công thìkhông nhiều, chẳng qua vì ghen tị với Tố Mỹ mà làm vậy thôi."

"Theo tớnghí thì mục tiêu trước mắt của Tín Hòa là điều chỉnh con đường kinh doanh tiêuthụ cho ổn định trước rồi mới nghĩ đến việc tiếp theo. Có điều ý tưởng tung rasản phẩm mới là của con gái sếp, sếp cũng ủng hộ. Điều tớ làm được chẳng qua chỉlà viết một báo cáo, kiến nghị họ làm kế hoạch chi tiết và chu đáo hơn một chútmà thôi".

"Cậu ngốc vừa chứ, viết báo cáo ấy, hóa ra việc này lại đổ lênđầu cậu à ? Việc khác tớ không nói làm gì chứ bà sếp của cậu chắc chắn không baogiờ chịu bỏ tiền ra mời công ty chuyên nghiệp. Nếu bà ta mở mồm bảo cậu tiện đilàm điều tra thị trường kỹ trước, cậu có thể từ chối không ?".

"Tớ cũngphải có thời gian chứ, bà ấy có mắt nhìn để biết tớ bận thế nào. Yên tâm, tớ sẽkhông để mình nặng gánh hơn đâu. Hơn thế… " Diệp Tri Thu do dự một chút rồi nói: "Tớ đang quen một người, tớ muốn dành chút thời gian cho anh ấy, xem chúng tớcó khả năng đi xa hơn được không."

Tân Dịch ngay lập tức nhỏm dậy : "Áichà, người phụ nữ cứng đầu kia đang có cuộc phiên lưu mới, thế mà giờ mới chịunói cho tớ biết."

Đúng lúc đó nhân viên mát xa đẩy chiếc xe nhỏ vào. DiệpTri Thu khẽ đưa ngón trỏ lên miệng : "Suỵt !" ra hiệu "Nằm xuống, chút nữa tớnói cho nghe."

Tân Địch không cam lòng nhìn Tri Thu, nhưng cô biết bạnmình không như người khác, có thể nói chuyện cá nhân khi có người lạ nên ngoanngoãn nằm xuống.

Hai người chăm sóc xong da mặt cảm thấy rất thỏa máiliền đi xuống quán cà phê dưới lầu. Diệp Tri Thu không muốn nghe điện thoại khiđắp mặt nên cô đã tắt máy. Giờ cô bật máy lên thì tin nhắn tới tấp đến. Cô khôngthích phải nói chuyện điện thoại với quản lý kinh doanh ngay trong quán cà phêyên lặng nên chỉ còn cách khẽ lay Tân Địch : "Tớ ra ngoài nói chuyện điện thoạimột chút rồi vào."

Cô gọi cho quản lý kinh doanh và các đại lý, khó khănlắm mới giải quyết được việc của họ, rồi cô lại gọi cho Hứa Chí Hằng ban nãycũng nhắn tin đến.

"Xong việc bên này rồi, anh đặt vé máy bay ngày maivề." Hứa Chí Hằng vui vẻ nói tiếp : "Thu Thu, dành thời gian tối mai cho anhnhé!"

"Để em xem thời gian biểu của em đã." Cô cũng vui không kém, đangđịnh nói thì nghe Hứa Chí Hằng ở đầu bên kia bật cười vui vẻ, cô nói tiếp :"Vâng, được rồi, sáu giờ chiều mai em rảnh."

Vào trong quán cà phê, thấy một cô gái đang ngồi đốidiện với Tân Địch, cô đoán Tân Địch vừa gặp bạn. Nào nhờ đến nơi ngồi xuống, cômới ngây người khi nhận ra đó là bạn gái hiện tại của Phạm An Dân - Phương VănTĩnh. Phương Văn Tĩnh cũng kinh ngạc như cô, mỉm cười chào: "Chị Diệp, trùng hợpquá, chào chị".

"Chào cô!" Diệp Tri Thu do dự một lát rồi hỏi: "Anh ấy đãkhỏe hơn rồi chớ?"

"Cám ơn chị, anh ấy đỡ nhiều rồi, hôm qua đã ra viện.Các chị nói chuyện đi, em sang kia đợi mẹ. Tân Địch, nhờ cả chị đấyạ!"

Tân Địch cười gật đầu: " Đừng khách sáo, tuần sau tôi đi công tác BắcKinh, đã cẩn thận giao việc cho người ở nhà rồi. Lúc tôi về chắc là đã gần hoànthành, đến lúc đó tôi sẽ gọi cô tới mặc thử, không lỡ thời gian cưới của cô đâu.Chào cô!"

Phương Văn Tĩnh lịch sự gật đầu chào hai người rồi đứng dậy điđến ngồi ở một góc khác trong quán.

"Cậu cũng quen cô ta sao? Còn trẻ thếmà sắp kết hôn rồi, tự nhiên biến chúng mình thành những cô nàng độc thân lớntuổi". Tân Địch lắc đầu cười rồi sau đó quay người về phía Diệp Tri Thu: "Nhanhkên, cậu kể cho tớ về cuộc phiên lưu của cậu đi, nét mặt cậu làm saovậy?".

"Cậu quen cô gái đó lâu rồi à?"

"Đâu có, là năm ngoái mẹ côta đến tìm tớ thông qua vợ sếp, nói con gái sắp kết hôn, người bé quá, lại rấtthích sản phẩm thiết kế của tớ, nói chung là khen ngợi nức nở rồi nhờ tớ thiếtkế cho một chiếc áo cưới, Tớ vốn nghĩ suốt ngày lo lắng, chuẩn bị cho chươngtrình có khi còn không kịp nên không muốn làm việc khác nữa. Nhưng vợ sếp đã cólời, lại bảo bà ta đã nói với ông Tăng chuẩn bị khâu mời khách và mọi thứ rấttốt nên tớ đã nhận lời. Cô gái này lịch sự và rất biết tạo cảm tình với ngườikhác."

"Vị hôn phu của cô ấy là Phạm An Dân".

Tân Địch trợn trònmắt kinh ngạc mãi mới nói nên lời, Diệp Tri Thu đành phải vỗ vỗ tay cô nói :"May mà tớ nói không phải lúc cậu đang uống cà phê đấy."

"Tớ không biếtthật mà, tớ thề. Thu Thu, nếu tớ biết thì có bị đánh chết tớ cũng không nhậnlời. Tớ sẽ lập tức đi gặp và trả lại tiền cho cô ta. Tớ không làmnữa."

"Cậu thật là trẻ con." Diệp Tri Thu giữ tay cô lại, cười nói :"Việc nào đi việc ấy, cậu có oán thù gì với tiền đâu. Yên tâm, tớ không để ýđâu, việc qua rồi mà".

Tân Địch đùng đùng giận dữ nói : "Nhưng tớ để ý,tớ đã nói là sẽ làm áo cưới cho cậu".

Diệp tri Thu chỉ trầm tư nhìn vàocốc cà phê một lát rồi đưa lên miệng uống.

Đầu năm ngoái, sau khi DiệpTri Thu và Phạm An Dân lấy được nhà đã bàn bạc định sau một năm nữa sẽ kết hôn.Khi nghe cô báo tin này, Tân Địch đã rất vui mừng.

"Tiểu Địch, tới lúc đócậu sẽ thiết kế áo cưới cho tớ nhé ! Không được mặc trang phục do Vera Wang *thiết kế. Không mua được nhẫn kim cương Tiffany sáu carat ** cũng chẳng có gìghê gớm cả. Tương lai tớ sẽ có một nhà thiết kế riêng cho mình, thật lợihại!"

Tân Địch cười lớn, nói chắc chắn : "Yên tâm, nhất định tớ sẽ trangđiểm cho cậu xinh hơn minh tinh, đẹp hơn cả hoa khôi nữa kìa. Tớ còn thiết kếmột chiếc váy phù dâu cho riêng mình. Hi hi, sẽ cùng cậu xuất hiện trên sân khấurực rỡ ánh đèn".

Chú thích:

* Vera Wang tên tiếng trung là Vương VyVy, sinh ngày 27 tháng 6 năm 1949, là một nhà thiết kế thời trang sống tạiNewYork. Cô đặc biệt nổi tiếng với những trang phục cưới. (BV)

**Carat : đơnvị đo khối lượng dá quý và ngọc trai. 1 carat=200 milligrammes.(BV)

Sau đó, cứ lúc nào rảnh rỗi là Tân Địch lại phác họa các mẫu áo cưới tranhthủ đưa cho Diệp Tri Thu xem, Diệp Tri Thu cũng đã đem các bức phác họa trangtrí nhà cho cô xem, hai người vừa xem vừa rì rầm bàn luận, có lúc còn cườilớn.

Đến khi Tân Địch đã phác họa được một bản phác thảo hoàn chỉnh,chuẩn bị đưa ra làm thành phẩm thì Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đột nhiên chiatay. Tân Địch lúc đó chỉ còn cách an ủi bạn và giấu bản phác thảo đi. Cô khôngngờ người được cô làm thiết kế áo cưới lần này lại chính là người thứ ba của bạnthân. Nhìn tri Thu trầm ngâm không nói, cô tự trách mình vì đã động chạm đếnchuyện thương tâm của bạn.

"Tớ xin lỗi Thu Thu."

"Haizzz, TiểuĐịch, cậu đâu cần phải xin lỗi tớ, cậu không có lỗi gì cả." Diệp Tri Thu cườimiễn cưỡng: "Thật sự là tất cả đã qua rồi!"

Tân Địch cười đau khổ nói: "Thôi, bọn mình đi đi, không có lát nữa bà Phượng cũng đến chào hỏi tớ, nhìn màđau lòng. Tớ đen đủi thật, tại sao lại ôm cái việc này chứ?"

Nhưng họ vừara đến cửa thì gặp ngay bà Phượng đang khoác một túi hiệu LV và tay xác mấy túiđồ mua sắm đi vào. Bà ta khác con gái minh, người đẫy đà và có chút uy lực, radáng một quý bà sang trọng. Thấy Tân Địch, bà ta nhiệt tình chào hỏi: "TiểuĐịch, trùng hợp quá, bác đang đi sắm nữ trang cho con gái. Đồ hiệu bên này ítquá, bác định mai đi Hồng Kông một chuyến, thuận tiện xem hàng trang sức. Cháucố gắng hoàn thành sớm cho bác áo cưới nhé, Tiểu Tĩnh cứ nói mãi là hài lòng vớithiết kế của cháu nhất đấy."

Tân Địch đành miễn cưỡng gật đầu: "Vângvâng, cô Phượng, cháu vội nên đi trước, chào cô!"

Ra khỏi quán cà phê,hai người đều không còn thấy hứng thú nữa.

"Thôi không đi dạo nữa, tớ vềnhà hỏi thăm bố mẹ đây, cũng phải nửa tháng rồi chưa về."

"Tớ cũng vềphòng Thiết kế." Tân Địch có thói quen làm qua đêm, cô thường ở phòng Thiết kếcông ty những lúc rỗi. Tăng Thành cũng đặc biệt phê chuẩn cho các nhân viênthiết kế chính không cần phải đi làm đúng giờ quy định. ‘Tớ phải sắp sếp lại cáctrang phục trong chương trình sắp tới, mai gửi đi Bắc Kinh rồi, ngày kia tớ cũngđi phối hợp với bên công ty diễn xuất’.

"Được, chúng mình gặp nhau ở BắcKinh, cậu đừng có làm việc kiệt sức, đến lúc đó mà xuất hiện với cặp mắt thâmquầng thì khó coi lắm."

Hai người mỗi người bắt một chiếc taxi, Diệp TriThu nói cho bác tài biết địa chỉ rồi ngồi suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến mộtđoạn đèn đỏ thì xe dừng lại, cô giật mình ngẩng đầu, trước mắt cô là một biểnquảng cáo lớn phía trước, trên phông nền mùa thu lá vàng rơi, chú rể mặc đồ Tâymầu đen quay đầu nhìn về phía cô dâu đang cười duyên dáng trong chiếc váy cướimầu trắng, bên cạnh là dòng chữ to đẹp: Bản tình ca mùa Thu. Cô đành lòng nhắmmắt lại mãi cho tới khi chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.

Vốn dĩ cô và bạntrai đã định đi chụp ảnh cưới nhưng cái đơn đặt hàng đó đã bị cô vo vụn ném vàotrong thùng rác, thiết kế áo cưới mà người bạn thân thiết kế riêng cho cô giờlại thành một phác thảo không thực hiện được. Hơn nữa, giờ đây có một cô gáikhác muốn mặc áo cưới do Tân Địch thiết kế và kết hôn với người đàn ông trướcđây vốn thuộc về cô.

Điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem, là số của PhạmAn Dân.

"Chào anh, anh đã khỏe hơn chưa?" Cô giờ thực sự không biết nênxưng hô như thế nào với người đàn ông này cho hợp lý.

"Anh không sao,thật ngại vì đã làm lỡ việc đi ngân hàng". Phạm An Dân nói giọng uể oải: "ThuThu à, em xem lúc nào tiện cho em."

"Thế chiều mai nhé, bốngiờ."

"Được." Anh đồng ý, dừng một chút rồi lại nói: "Thu Thu, giờ anhđang ở trên phà, chuẩn bị qua sông về nhà." Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng còidài quen thuộc "tu tu…", xe của cô lúc đó cũng đang đi lên cầu, quay đầu nhìnqua cửa sổ, sông nước mênh mang, ánh chiều buông xuống, những điều cô không muốnnhớ lại dường như cũng giống hệt ánh hoàng hôn lúc này.

Cô không biết tạisao anh không lái xe về trong khi bệnh mới đỡ mà lại ngồi phà trong tiết trờiđang lúc giao mùa giữa nóng và lạnh. Nhưng cô không muốn hỏi nguyên do, cũngkhông muốn cùng anh trở về những hồi ức kiểu đó.

"Mai gặp lại." Cô tắtmáy.

Đối với sự quan tâm đồng cảm của người khác, cô có thể bình tĩnhnói: "Tất cả đã qua rồi." Nhưng chỉ có cô mới biết mọi chuyện đâu dễ qua nhưthế. Cô chỉ cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh lùng, duy trì tới mức đaukhổ.

May mà thời gian của cô đã bị sếp bóc lột, suốt ngày chỉ công việc,hiện tại lại có người theo đuổi, nếu không, cô không biết làm thế nào mới thoátkhỏi những ngày tháng đau khổ như vậy.

Nhớ đến Hứa Chí Hằng, cô mới sựctỉnh, để di động vào túi và ngó đầu ra cửa xe. Những cơn gió cuối Đông đã bớt đichút lạnh, nhường chỗ cho mùa Xuân đến với thành phố này.