Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 82



"Trước khi sự việc xảy ra, tôi không bao giờ nghĩ rằng một người trầm tính và hiền lành như anh ấy lại đưa ra một quyết định đau lòng như vậy."

Đang lúc các fan của Tông An từng xúc phạm Mạc Tây đang phát hoảng trước những lá thư từ luật sư, thì một người dùng "Ngải 10". Cô tự nhận là bạn của Mạc Tây Lâm, đồng thời kể về những chuyện quá khứ may mắn mà bất hạnh của người chuyên viên trang điểm Beta kia trên Weibo.

Chàng trai nọ sinh ra tại một thị trấn không mấy nổi tiếng, anh ta dựa vào đôi bàn tay khéo léo và linh hoạt của mình đã tạo hình nên một Tông An khiến vô số người hâm mộ điên đảo. Hoặc sảng khoái và tỏa nắng như ánh mặt trời, hoặc huyền bí ma mị, hoặc đoan chính và quý phái...... mỗi một lần Tông An mở mắt sau khi xịt lớp cố định makeup, người đầu tiên mà gã ta nhìn thấy chính là Mạc Tây Lâm.  

Pygmalion đem lòng yêu người con gái mà anh đã điêu khắc từ ngà voi. Dù cho đó là một thứ không có linh hồn, anh cũng đó cống hiến hết tất cả sức lực, tâm huyết và tình yêu của mình vào nó.

Mà Tông An lại là một người bằng xương bằng thịt, biết cử động và cũng biết cười. Mạc Tây Lâm phải lòng gã ta cũng không phải điều gì lạ. Mà người thiếu niên do tính chất công việc thường xuyên mang khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy cùng nốt lệ chí dưới mi mắt cũng từng bước đi vào lòng Tông An.

Đôi khi không cần một lý di gì hết cũng là nơi một tình yêu bắt đầu, cũng không cần quá mức phải rung chuyển đất trời.

Nhưng lúc kết thúc lại có muôn vàn lý do. Đối với những người thuộc hai giới tính AO mà nói, nguyên nhân lớn nhất và hợp lý nhất chính là họ đã gặp gỡ "định mệnh" của chính mình.

"Ngải 10" nói rằng khi đó Mạc Tây Lâm mặc dù rất đau buồng nhưng anh đã cố nén nỗi đau trong lòng mà chăm sóc con thật tốt, bao dung cho chồng và chờ đợi ngày Tông An hồi tâm chuyển ý. Anh lựa chọn tin tưởng vào tình cảm giữa hai người bọn họ, tin rằng những năm tháng bọn họ bên nhau có thể đánh bại với những thứ hư ảo gọi là "linh hồn", là "định mệnh".

Nhưng cuối cùng, thứ mà Mạc Tây Lâm chờ đợi chính là tấm hình mà Tông An và vị ngôi sao kia cùng nhau vào khách sạn. Cùng với một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Cả Weibo đột nhiên im lìm. Bởi vì những chuyện xảy ra sau đó là gì thì mọi người đều biết.

Trì Diễm co ro ở trong chăn, siết chặt điện thoại. Nước mắt khiến cho hai mắt của cậu mờ đi. Người đàn ông chỉ đơn giản trò chuyện với cậu vài câu không ngờ lại chôn sâu một quá khứ như thế.

Bình luận trên Weibo cũng cực kỳ sôi nổi. Bàn luận về đó là bị bản năng thu hút nhau là tình yêu theo lý trí. Đó là một chủ đề bàn luận không có hồi kết.

Hiện tại tài khoản "Ngải 10" chỉ có một bài đang duy nhất trên Weibo mà thôi.

Lịch trình ngày mai rất dài, Trì Diễm đành phải ép mình đặt điện thoại xuống và đi ngủ.

Chỉ là cảm giác như có một tảng đá lớn đè chặt lên tim, khiến cho cậu không tài nào thở nổi. Trằn trọc mãi khiến cho cậu cũng mơ màng không biết mình đang mơ hay tỉnh.  

Bài đang Weibo thứ hai của "Ngải 10".

"Tôi hy vọng rằng khi yêu một ai đó trên thế giới này, không phải là vì pheromone của em ấy, mà thứ tôi yêu chính là "con người" của em ấy."

"Mặc dù đôi khi tôi không nhìn thấy cũng không hiểu rõ. Nhưng tôi cũng không cần phải hiểu bản thân mình hoàn toàn. Người tôi yêu chính là em, chứ không phải là bản năng của mình."

"Ngay cả khi em không hoàn hảo, tôi vẫn muốn được sánh bước cùng em."

Chỉ với ba câu nói ngắn ngủi, bài đăng đã nhận được nhiều bình luận hơn hẳn bài đăng trước đó.

Bức ảnh nhận được nhiều bình luận nhất là hình ảnh một đôi nữ sinh nắm chặt tay nhau.

"Người tôi yêu chính là cô ấy. Tôi là alpha, còn cô ấy là beta."

"Người tôi yêu là anh ấy, tôi là beta, còn anh ấy là alpha."

...... Càng về sau, ngày càng có nhiều người khác xuất hiện. Alpha và beta, beta và omega, hay thậm chí cả những cặp alpha và alpha, omega và omega cũng không ít.

Họ là những nhóm người không được xã hội ủng hộ hay thậm chí còn không được công nhận. Nhưng bởi vì chuyện này trên Weibo, họ lần lượt đứng dậy.

Chủ đề "Yêu chính con người họ" chưa bao giờ là hết nóng cả. Đó là niềm tin vững chắc của vô số người đối với số phận —— rằng tôi không muốn bị bản năng, bị pheromone chi phối. Điều tôi yêu là chính con người họ.

Giờ đây, Trì Diễm mới nhận ra rằng cậu không hề đơn độc.

Trời đã sáng.



Nhưng chuyến du lịch chia tay này từ lâu đã là mũi tên phóng ra không thể quay đầu lại.

Không biết từ khi nào mà Thích Thủ Lân lại bắt đầu hút thuốc trở lại. Khi Trì Diễm đi ra sau khi ăn sáng xong, cậu nhìn thấy hắn đang đứng ở khu vực hút thuốc ở ngoài trời. Đôi mắt của hắn nhìn về xa xăm, tàn thuốc trên tay cũng tích thành một mảng dài.

Khi hắn hút thuốc, lại khiến cho Trì Diễm nhớ đến lúc bản thân bị giam cầm trong căn phòng đó, không biết ngày đêm, chỉ có thể dang rộng chân mà bị xâm phạm. Khi đó Trì Diễm cho rằng người đang xâm phạm mình là một người nào đó xa lạ, trái tim đã chết chợt cảm thấy nhẹ nhõm —— hóa ra hắn không phải là Thích Thủ Lân là không được, thì ra dù cho cậu làm với người khác cũng sẽ cảm thấy sung sướng.

"Anh...... bớt hút thuốc đi." Cảm xúc trong lòng ngổn ngang, nhưng lời thốt ra chỉ có duy nhất một câu này.

Thích Thủ Lân hồi thần lại nhìn cậu, dập tàn thuốc: "Được."

Thật ra vẫn còn rất sớm, nhưng quầng sáng đỏ đặc trưng của nắng mai đã xuất hiện ở dải bụng cá trắng muốt nơi chân trời. Cao nguyên này được nhuộm đỏ cả một màu rực rỡ. Các lớp đá cứng được mưa gió bào mòn tạo thành những khối đá hình nón, hình nấm với nhiều màu sắc khác nhau như đỏ, vàng, xanh lá, xám...giống như biển rừng rực rỡ trải dài vào ngày thu. Có những hang động được đào trên mặt đá của khe núi, trong đó các linh mục của Cơ Đốc giáo cổ đại đã xây dựng nên nhà thờ hoặc vẽ tranh tường.

Tại nơi đây, người Hittite đã tạo ra một đế chế hùng mạnh, và người Ả Rập cũng đã từng châm ngòi cho ngọn lửa chiến tranh tôn giáo tại nơi này...... Dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử đã hội tụ đến hiện tại, cuối cùng hình thành nên một sự pha trộn văn hóa đa sắc tộc.

Nơi đây được chọn là điểm cuối của chuyến hành trình.

Những nơi Thích Thủ Lân đưa Trì Diễm đi dường như đều trải qua cả bốn mùa.

Tựa như đi qua một đời người vậy.

Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu đến từ những ngọn núi đá ở phía xa. Thích Thủ Lân đứng ngược sáng, ngũ quan trên gương mặt rõ ràng của hắn giờ đây bị bóng tối bao phủ nên khó có thể nhìn rõ.

"Chuẩn bị xong hộ chiếu và vé máy bay chưa?"

"Rồi......"

"Vậy cậu đi trước đi."

Trì Diễm lắc đầu, thanh âm run rẩy nghẹn ứ: "Anh đi trước đi."

"Được." Thích Thủ Lân quay đầu đi, chỉ về nơi xa. "Khinh khí cầu của tôi sẽ bay lên từ nơi đó, chiếc màu đỏ ấy."

"Trì Diễm, em tự do rồi."

Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng chấm dứt đoạn tình cảm dây dưa gần ba năm của mình.

Khinh khí cầu màu đỏ từ từ bay lên trời cao và bay về phía xa, dưới ánh mặt trời, nó trông giống một mặt trời khác. Mà Trì Diễm vẫn chính là Khoa Phụ (1) của ngày nào.

(1)Khoa Phụ (tiếng Trung: 夸父; bính âm: Kuāfù; Wade–Giles: K'ua-fu) là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, người mà mong muốn chiếm được Mặt Trời.

Cậu dồn hết các cơ của toàn thân chạy nước rút bằng tất cả sức lực. Đuổi theo khinh khí cầu màu đỏ mà cậu cũng không biết rõ là mình có với tới được không.  

Những du khách đi qua chỉ thấy một nam thanh niên quỳ ráp dưới đất, ôm tay bật khóc thảm thiết sau khi điên cuồng chạy đến đây. Phổi không còn không khí để có thể gào khóc thỏa thuê được nữa, như bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Cậu dường như thu mình lại, giống như một Hòn Đá trên mặt đất vậy.

Nếu thật sự là một Hòn Đá thì tốt quá rồi. Bên trong cứng cáp nên sẽ không đau, trái tim cũng sẽ không động lòng vì ai.

Rõ ràng là do bản thân quyết định, rõ ràng là lý trí đã đưa ra lựa chọn tốt nhất. Nhưng lúc này đây, tim cậu như bị xé toạc ra làm hai mảnh.

Không biết từ lúc nào, hàng trăm ngàn quả bóng bay nhỏ đủ màu sắc bay qua đầu Trì Diễm. Chúng giống như những con người tí hon nếu so với khinh khí cầu to lớn trên trời cao kia. Tiếng cảm thán của những du khách xung quanh khiến cho Trì Diễm không khỏi ngẩng đầu lên.

"Rõ ràng là đã được tự do, nhưng vì sao em lại bật khóc thảm thiết như vậy?"

Giọng nói không thể nói là quá mức dễ nghe, nhưng đối Trì Diễm nó giống như giọng nói của thiên đàng vậy.

Như thường lệ, nó mang theo một phần đùa cợt, ba phần xảo quyệt...... và sáu phần dịu dàng. Gộp lại với nhau, tạo nên mười phần thâm tình.



Alpha đứng phía sau cậu không xa, một tay đút vào túi, dáng vẻ trông như đã tính trước hết thảy.

Nhưng thực tế, Thích Thủ Lân đã đánh cược, đánh cược vào tình cảm của Trì Diễm dành cho hắn.

Một con trai cứng đầu này phải dùng dao nhọn cạy dọc theo khe hở, phần thịt trai mềm chỉ khi nào chịu đau mới chịu ló ra ngoài.

"Tôi hy vọng rằng khi yêu một ai đó trên thế giới này, không phải là vì pheromone của em ấy, mà điều tôi yêu chính là "con người" của em ấy."

Trì Diễm đứng dậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông mà cậu cho rằng đã rời đi trên khinh khí cầu màu đỏ, miệng hắn phát ra những lời như trong dòng trạng thái được viết bởi tài khoản "Ngải 10".

Ngải 10. Ái Mười. Ái Thạch. (2)

(2) Nguyên văn 艾 10. 爱十. 爱石. Trong đó từ Ái Mười (Ái Shí) và Ái Thạch (Ái Shí) đồng âm với nhau.

Hắn đã từng nói với Trì Diễm: Chỉ cần em nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi thứ để yêu anh, anh có thể vì em dọn sạch hết mọi trở ngại.

Thích Thủ Lân đương nhiên không phải là thần, nhưng hắn có thể thay đổi thế giới của Trì Diễm.

"Trì Diễm, anh yêu em."

Một quả bóng bay nhỏ từ trên trời dần đáp xuống, ở đuôi quả bóng có một chiếc hộp nhung đen nhỏ. Thích Thủ Lân bắt lấy nó, mở ra, rồi quỳ một gối xuống trước người thanh niên beta vẫn còn đang sững sờ.

"Gả cho anh đi."

Mặc dù đã từng cầu hôn trước đó, nhưng những lần đó đều bị Trì Diễm từ chối. Lần này là một màn cầu hôn nghiêm túc.

Trì Diễm từng bước đi đến. Bước qua rừng rậm mùa xuân, bước qua pháo hoa ngày hè, bước qua khinh khí cầu mùa thu, bước qua cực quang ngày đông.

Cậu không có nhận lấy nhẫn.

Nhưng cậu lại ôm chặt lấy Thích Thủ Lân. Cậu ôm lấy cổ hắn, vùi sâu vào hõm cổ của hắn.

Đừng đi mà, đừng rời xa cậu, cũng đừng bỏ mặc cậu. Mãi đến thời khắc mà Thích Thủ Lân quay lưng đi, Trì Diễm mới thật sự nghe thấy giọng nói đè nén trong tim mình.

Hóa ra tình yêu mà cậu dành cho Thích Thủ Lân, từ trước đến nay đều chưa từng phai nhạt.

"Em không đồng ý cũng muộn rồi."

Thích Thủ Lân lo tự mình đeo nhẫn vào ngón tay của Trì Diễm, ôm lấy gò má trắng bệch đang không biết là đang khóc hay cười này.  

"Đồng, đồng ý mà." Trì Diễm nức nở nói.

Thích Thủ Lân mỉm cười, lại ôm cậu vào lòng, tựa như muốn khắc sâu cậu vào trong xương tủy của chính mình.

Phía sau lưng, nơi Trì Diễm không thể nhìn thấy, nước mắt của alpha cũng khẽ rơi xuống.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Tài khoản "Ngải 10" không phải là lão Thích đâu, mà do hắn chỉ mở miệng ra lệnh nhân viên tự tạo content rồi đăng một bài cảm động trời xanh mà thôi. ( Lão Thích: Yêu cầu của tôi chính là tình yêu chân thành, khiến cho người ta với rơi lệ. Được rồi chứ, mấy cậu tự suy nghĩ đi)

Nếu không chú ý Weibo của tui, thì mấy bạn cũng không biết tại sao lão Thích lại bắt đầu hút thuốc đâu hehehehehe.

______________________

Escanor: Yayyy cuối cùng 2 đứa cũng nói rõ lòng mình với nhau éc éc. Tui edit mà muốn gớt nước mắt luôn mọi người. Chương này là có mấy chỗ tui edit theo những gì tui hiểu á nên là có khác qt xíu xíu nha. Mà tui edit lẹ là muốn bù chương cho mọi người mấy tuần trước đó hihi, chòi ơi thương mọi người thế gòi còn gì nữa a.