Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 83



"Oa...... Ha ha ha......"

Đứa con gái được bốn tháng tuổi đã trở nên cực kỳ tràn đầy sức sống, tuy rằng khi mới sinh ra đã rất yếu ớt tựa như một chú mèo con, nhưng bé được ba, bố và các chú hết lòng chăm sóc, nuôi đến cả người mũm mĩm.

"Thích Ngai Thì (1), con quậy quá rồi đó."

(1) 戚皑莳 – qī ái shì, mà Ái Shì nghĩa đồng âm với Ái Shì trong Ái Thạch á mọi người. (Mê vợ đến thế là cùng ha lão Thích ha)

Đã hơn 12 giờ, thế mà đứa con gái vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ, hơn nữa còn vui vẻ cười khúc khích. Thích Thủ Lân trầm giọng cảch cáo cô bé. Vào thời điểm gần cuối năm, Trì Diễm phải tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành dự án, chính là muốn dành thời gian rảnh trong dịp Tết Nguyên Đán để tổ chức lễ cưới của bọn họ thật tốt.

Vào hơn 10 giờ thì Trì Diễm đã ngủ trước rồi, hiện tại đang ngủ rất sâu. Thích Thủ Lân đặt con gái nằm trên ngực mình, nhẹ nhàng dỗ cô bé ngủ. Nhưng cô bé lại bò đến bên cạnh nơi Trì Diễm đang nằm, còn chui vào trong ngực của cậu muốn bú sữa. Không để Trì Diễm phải tỉnh giấc, Thích Thủ Lân vén quần áo cậu lên, rồi cho con gái uống sữa một cách suông sẻ.  

Cơn buồn ngủ của cô bé cũng đến rất nhanh, sau khi bú sữa xong, Thích Ngai Thì liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thích Thủ Lân không còn cách nào khác là phải ôm cô bé đi, còn giúp Trì Diễm kéo áo xuống, đặt con gái ở chiếc nôi bên cạnh và dém chăn thật kỹ.

Nếu là trước đây, căn bản hắn không thể nào kiên nhẫn như thế với một được bé được. Thậm chí còn không muốn có con chút nào.

Bé quỷ con giờ này mới chịu nằm yên. Thích Thủ Lân định trở về giường, nhưng lại nhìn thấy Trì Diễm vén áo lên, có lẽ là do vừa mới cho con bú nên chưa hồi phục ý thức được, vẫn còn ảo giác cho con bú như vừa nãy. Dòng sữa trắng từ từ chảy ra từ đầu v* tròn đỏ thắm, cô con gái không uống được bao nhiêu liền ngủ say, cho nên ngực của cậu vẫn còn hơi trướng. Mềm mại và mới mẻ, trông rất đáng yêu......

Trì Diễm mơ mơ màng màng mà vuốt ve "đứa con gái" trong ngực mình,trong lầm chợt cảm thấy quái lạ —— sao mà "con gái mình" lại lớn như vậy được, thậm chí cậu còn không chạm vào đầu và chân của bé được. Chiếc lưỡi cũng thật khỏe, giống như là đang trêu chọc hơn là mút mát.

Vừa mở mắt ra nhìn, quả nhiên trong ngực cậu không phải là con gái mà chính là Thích Thủ Lân.

"Anh làm cái gì thế......"

Trì Diễm giật giật đuôi tóc của hắn.

"Tranh đồ ăn với con, anh không thấy xấu hổ à."

Thích Thủ Lân xoa xoa ngực cậu, vắt hết chỗ sữa còn lại: "Con nó uống không hết, bỏ thì phí lắm. Hơn nữa nếu để trướng sữa cả đêm thì em không khó chịu à?"

Trì Diễm mếu máo, ngoài miệng thì Thích Thủ Lân thì bảo là nên dùng sữa mẹ nuôi con để tăng cường hệ miễn dịch, nhưng thực tế không biết có bao nhiêu sữa đã vào bụng của hắn nữa.

"Anh......"

Cảm nhận được tay của Thích Thủ Lân lại không thành thật mà trượt ra phía sau, Trì Diễm vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.

"Con còn nằm bên cạnh kia kìa."

Nhưng đáng tiếc cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trên tay cũng dùng không có bao nhiêu sức. Ngón tay của Thích Thủ Lân thâm nhập vào nơi mềm mại mà hắn mơ ước cả ngày nay.

"Nhóc con kia đã sớm ngủ rồi...... Hơn nữa, nếu con nó thức cũng không biết là chúng ta đang làm gì mà."

Thích Thủ Lân lật người đè cậu lại, ngậm lấy cánh môi cậu mà cẩn thận mút mát, mùi sữa cùng với pheromone của hai người họ xen lẫn vào nhau lúc bọn họ hôn môi khiến cho tâm lý cả hai cực kỳ thỏa mãn.

"Vừa nói là con nó nhìn thấy, em liền kẹp rất chặt."

Thích Thủ Lân chậm rãi đưa đẩy, cảm nhận cảm giác được Trì Diễm bao chặt lấy. Còn Trì Diễm vẫn còn đang buồn ngủ nên mềm như bông, đôi khi còn vì những lời nói vô liêm sỉ của hắn mà trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận, nhưng rất nhanh cậu lại dùng đùi cọ vào eo hắn, dâng lên hết thảy sự dịu dàng và ngọt ngào của bản thân.

Bọn họ chỉ biết rằng so với trước kia, tình yêu họ dành cho nhau càng thêm sâu đậm.

"Hôm nay về nhà sao còn có nhiều cuộc gọi như vậy?"

Sau khi yên lặng hành quân xong, Thích Thủ Lân đặt cả người Trì Diễm nằm lên người mình, giúp cậu xoa bóp cơ lưng, lau bớt dầu bôi trơn trên cặp mông đầy đặn.

"Là do đang suy nghĩ xem nên đi đâu cho tiệc tất niên......"

Trì Diễm giống như một chú mèo được vuốt lông, thoải mái đến mức hai mắt nhắm nghiền. Công ty nhỏ của bọn họ thành lập đã được ba năm, nhân viên từ vài chục người giờ đã tăng lên hơn năm mươi người, còn phải tính đến chuyện mang cả người thân và bạn bè đến nữa. Tìm một địa điểm vừa tiết kiệm lại có sức chứa gần trăm người mới thực sự là điều mà bọn họ trăn trở mấy ngày nay.

"Đến "Duyệt Dung" đi." Thích Thủ Lân không biết Trì Diễm đang bực chuyện gì, rõ ràng là cậu chỉ cần mở miệng ra và nói với hắn thôi, còn những chuyện khác hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa hết thảy.

"Minh Trì cũng tiệc tất niên ở Duyệt Dung, anh cũng có thể đến tìm em."

"Nhưng mà......" Trì Diễm xoay xoay ngón tay.

"Loại công ty nhỏ của bọn em, chắc là không đủ khả năng đến Duyệt Dung đâu."

Thích Thủ Lân nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn một cái: "Duyệt Dung là tài sản ròng của Minh Trì, bà chủ muốn tổ chức tiệc tất niên thì sao có thể thu tiền được?"

"Nhưng mà...... nếu không thu tiền, em làm sao mà giải thích với ông chủ em được." Trì Diễm đương nhiên không quen hưởng loại "đặc quyền" này.

"Vậy thì em cứ nói thẳng ra thôi là được."

Thích Thủ Lân suy nghĩ một chút, đột nhiên đặt ra câu hỏi: "Em không nói với mọi người rằng anh là người yêu của em à?"

Hắn đường đường tổng giám đốc của Minh Trì, thế mà lại bị người yêu của mình giấu giếm lâu như thế, tựa như là điều gì đó rất mờ ám vậy.

Trong lòng Thích Thủ Lân cảm thấy buồn bực, lực tay cũng trở nên mạnh hơn vài phần. Bị siết đến mức Trì Diễm kêu rên ầm ừ, nhưng lại lảng tránh câu hỏi của hắn: "Anh làm ăn như thể, chẳng lẽ không sợ lỗ sao?"

"Nếu dành cho em thì đương nhiên là không lỗ rồi."

Thích Thủ Lân kéo người cậu lên, cắn vào tuyến thể mỏng manh sau gáy.



"Dù sao, em cũng phải trả giá bằng xác thịt mà."

"Ưm...... Thích Thủ Lân!"

"Tam Hỏa Nhi em đỉnh thật đó! Thế mà lại có thể săn được mã giảm giá cuối năm của Duyệt Dung và còn đặt được bàn ở đây." Vạn Duệ Dương vỗ lên bả vai của Trì Diễm.

Năm nay bố mẹ của Chu Nguyên Lê cũng có đến, trước mặt bố mẹ vợ mà anh lại có thể tổ chức tất niên ở Duyệt Dung đúng là có thêm vài phần mặt mũi. Trì Diễm vẫn thành thật cười và không nói gì. Chu Nguyên Lê vừa mới giao đứa bé cho bố mẹ chồng, lúc này cô cũng có thời gian mà đi đến bên cạnh Trì Diễm, huých khuỷu tay vào người cậu: "Hôm nay chị cũng có mời đến nhiều bạn lắm, nếu em thích thì nói với chị, chị giới thiệu người đó cho em."

Chuyện Trì Diễm là bố đơn thân vẫn luôn là rào cản trong lòng của Chu Nguyên Lê. Người đàn em này của cô là người hiền lành, làm việc lại chăm chỉ, bây giờ còn là trụ cột không thể thiếu trong công ty, lương bổng cũng dần tăng lên. Bây giờ con còn nhỏ nên chưa phải là gánh nặng, nhưng sau này có người chăm sóc vẫn sẽ tốt hơn. 

Công ty của bọn họ người trẻ cũng nhiều, chơi cũng rất hăng. Sau vài hoạt động, Trì Diễm cũng đã ra mồ hôi kha khá. Làm cậu ngại nhất chính là cái trò dùng miệng truyền bài poker gì đó. Nếu như mà bị Thích Thủ Lân nhìn thấy thì......

Chờ một chút...... Thích Thủ Lân...... Anh ấy đến khi nào vậy?! Hơn nữa còn ngồi ở vị trí của cậu nữa chứ.

Thật ra, từ sớm đã có người chú ý đến người đàn ông đẹp trai ngồi ở vị trí của Trì Diễm rồi, hơn nữa còn tùy tiện mà uống ly trà của cậu. Nhưng do khí thế của hắn quá mạnh nên không một ai dám đến chất vấn hắn cả.

Trì Diễm cắn rứt lương tâm mà đi xuống sân khấu, Thích Thủ Lân còn cười cười hỏi cậu: "Chơi vui không?"

"Anh, sao anh lại đến đây?" Trì Diễm căng thẳng đến mức nói lắp.

"Đến nhìn em không được à?" Thích Thủ Lân đứng lên, cài khuy áo vest, nắm lấy tay cậu chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tam Hỏa Nhi!" Chu Nguyên Lê nhận thấy có điều gì kỳ lạ bèn vội vàng chạy đến.

"Sao thế? Bây giờ em đi à? Còn anh là......" Lúc cô đang đánh giá Thích Thủ Lân, Thích Thủ Lân cũng đang đánh giá cô.

"Chuyện này, chuyện này......" Ở một mức độ nào đó đây cũng có thể gọi là Tu La Tràng, Trì Diễm hoàn toàn không ngờ rằng việc mình che giấu sự thật về sự tồn tại của Thích Thủ Lân lại bị phanh phui nhanh đến thế.

Mặc dù đã sớm biết là Trì Diễm không còn thích Chu Nguyên Lê nữa, nhưng trong lòng Thích Thủ Lân vẫn có chút chua. Trì Diễm đã trả giá quá nhiều vì người con gái đang đứng trước mặt hắn, ngay cả lần đầu bị ép quan hệ với hắn cũng có liên quan đến cô. Nhưng sau tất cả, cô ấy cũng là một người quan trọng của Trì Diễm, người đã khiến cho Trì Diễm tỏa sáng trong cuộc đời nhạt nhẽo không được coi trọng của cậu. Dù sao đi nữa, cũng nên dành cho cô ấy lời cảm ơn —— cảm ơn cô ấy vì đã tặng ngọn lửa cho Trì Diễm, cũng cảm ơn cô vì đã không thích Trì Diễm.

"Tôi là người nhà của Trì Diễm." Thích Thủ Lân nở một nụ cười hoản hảo và thân thiện.

"Nhưng mà từ trước đến nay tôi chưa từng nghe Trì Diễm nhắc đến?" Chu Nguyên Lê có chút nghi hoặc nhìn về phía Trì Diễm, đầu óc của Trì Diễm đang rất hỗn loạn, khó chịu đến mức nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Chu Nguyên Lê còn cho rằng cậu đang bị cưỡng ép. Tấm lòng bảo vệ lập tức xuất hiện, sợ rằng "sự đau khổ" trước kia lại xuất hiện.

"Không được, Trì Diễm không thể đi theo anh được!" Cô đã sớm cảm thấy tuy rằng trên mặt người nam nhân này luôn mang theo nụ cười, thế nhưng lòng dạ lại rất thâm sâu khó dò. Người đàn em của cậu không thể bị người ta lừa lớn bụng thêm lần nào nữa.

"Không có việc gì cả, đàn chị à......"

Giọng của Trì Diễm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.

"Anh ấy, anh ấy là..." Lần này đổi lại thành Chu Nguyên Lê sửng sốt một lúc. Xét cho cùng, Thích Thủ Lân trông như một người đàn ông quyền cao chức trọng và đầy giàu có, hơn nữa với gương mặt cực kỳ anh tuấn, một alpha nội trội như thế này hẳn nên được bao quanh bởi omega mới đúng. Trì Diễm đứng ở bên cạnh hắn, rất dễ khiến người khác nghĩ đến chuyện "Alpha đào hoa độc ác đùa giỡn beta trong sáng, lương thiện".

"Chắc hẳn cô là tiểu thư Chu Nguyên Lễ đúng chứ." Thích Thủ Lân thẳng thắn nói, dù sao thì chính cung cũng phải có khí thế của chính cung.

"Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Trì Diễm nhiều năm qua. Sau này cũng không cần lo lắng về chuyện chung thân đại sự của em ấy, dù sao thì sau này em ấy cũng là bạn đời của tôi."

Chu Nguyên Lê là người làm mẹ, đương nhiên sẽ nhớ đến đứa bé: "Vậy thì con của Trì Diễm......"

Trì Diễm vừa định nói rằng bố của đứa bé chính là Thích Thủ Lân, không ngờ lại bị hắn giành trước một bước: "Chỉ cần là con của Trì Diễm, tôi đều sẽ coi nó như con ruột của mình mà chăm sóc."

Lúc nói ra mấy lời này còn nắm chặt lấy tay của Trì Diễm.

Trì Diễm bị hành động và lời nói này của Thích Thủ Lân làm cho trợn mắt há mồm. Rõ ràng là con gái ruột của mình, thế mà hắn lại muốn sắm vai một người đàn ông hốt vỏ đầy si tình. Đến ngay cả Chu Nguyên Lê cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, cuối cùng thì cũng giao cậu cho người yêu. 

Khi Thích Thủ Lân bước ra khỏi phòng tiệc nhỏ, hắn vẫn còn cố nhịn cười. Trì Diễm rất tức giận: "Anh, sao anh lại nói như thế hả?"

"So với việc nói rằng em chưa kết hôn đã mang thai, còn ngoan cố không chịu cùng anh kết hôn lâu như thế thì bày ra vẻ chân thành và si tình vẫn tốt hơn, đúng chứ?" Thích Thủ Lân chính là như thế, thẳng thắn không nói lý.

"Anh nguyện ý làm người hốt vỏ rồi còn gì, còn chưa đủ tốt sao?"

Trì Diễm cố ý chọc giận hắn: "Nếu đó thật sự không phải con của anh, thì anh......"

Còn chưa đợi cậu nói hết thì Thích Thủ Lân xoay người lại, nhìn chằm chằm cậu, gằn giọng nói: "Em dám......"

"Anh sẽ giam em lại, làm cho em sinh mười đứa, hai mươi đứa...... một trăm đứa để đền bù cho anh."

"Vĩnh viễn cũng không để cho bụng của em trống rỗng."

Lần này, đổi thành Trì Diễm bật cười, cũng không nghiêm túc nữa, vô má hắn nói: "Chuyện này không thể đâu."

Thích Thủ Lân nhìn chằm chằm cậu một hồi, nói: "Muốn hôn em."

Trì Diễm đẩy hắn ra, gương mặt ửng hồng: "Đây là nơi công cộng, anh chú ý hình tượng chút đi!"

Thích Thủ Lân khẽ thở dài một hơi, cụp mi xuống không nói gì. Dáng vẻ trông rất tủi thân. Tim của Trì Diễm mềm nhũn, kéo hắn một cái, ngó trái ngó phải thấy xung quanh không có người: "Thế...... chỉ một cái thôi đó."

Vừa dứt lời liền nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.

"Em đang hôn con nít đấy à?" Thích Thủ Lân nhéo nhéo gáy cậu.

"Anh muốn hôn kiểu của người lớn, em hiểu không, hửm?"

Rồi sau đó mò vào cổ áo cậu, rút ra một sợi dây chuyền bạc: "Hôm nay sao không đeo nhẫn? Đeo lên đi, lát nữa theo anh đến tiệc tất niên của Minh Trì."



Trì Diễm chịu đựng nụ hôn ướt át: "Ưm...... Thế này không tốt lắm đâu...... Dù sao thì chỉ có người nhà mới...... A!"

Cậu bị Thích Thủ Lân cắn một cái, nước mắt tuôn ra.

"Em chính là người nhà của anh." Thích Thủ Lân buông cậu ra, kiên định nói.

"Còn chưa có đăng ký mà." Trì Diễm nói đúng sự thật. Thích Thủ Lân giúp cậu tháo chiếc nhẫn từ sợi dây chuyền ra rồi đeo nó vào, sau đó lại khoe ra bàn tay trái của mình: "Cả ngày hôm nay anh đều mang đó. Còn em mang một chút cũng không chịu à?"

"Đù mé đù mé!!!!!" Cô gái từ bộ phận pháp lý của Minh Trì vừa mới từ nhà vệ sinh chui ra, cô hoàn toàn không để ý đến hình tượng thục nữ hàng ngày nữa mà bùng nổ trên bàn ăn: "Mấy người đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì?!"

"Thích Tổng đã hôn một người đàn ông lạ mặt ngay trên hành lang đó!!!!"

"Đù mé!"

"Ôi Vãi!"

"Cái lùm mía!"

"**!"

Từ trên xuống dưới, giới tinh anh của bộ pháp luật đã trở lại bản chất bà tám thuần túy của con người. Họ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ với luật sư ở thủ đô. Dù sao cũng đích thân Thích tổng đã ra lệnh "Khiến cho Tông An thân bại danh liệt, với cả xử lý những người hâm mộ trung thành lỗ mãng của anh ta."

Cùng với sự nỗ lực của ban quảng cáo, bộ phận xử lý truyền thông, phòng quan hệ công chúng và các phòng ban khác, cuối cùng thì bọn họ cũng đưa ra được kết quả hài lòng cho Thích tổng. Chỉ là Thích tổng vẫn cảm thấy bài đăng của tài khoản "Ngải 10" kia trên Weibo vẫn hơi thiếu so với những gì hắn muốn bày tỏ, vì vậy hắn đã tự mình viết nên bài đăng Weibo thứ hai. Còn nói rằng những người trong bộ phận truyền thông tìm hiểu thêm về "tình yêu chân thành", "khiến cho người khác phải rơi lệ" gì đó.

Những điều trên rõ ràng đều cho thấy Thích tổng đang phẫn nộ vì hồng nhan. Hiện tại nhìn lại, không phải hồng nhan mà là lam nhan mới đúng.

Còn đang thảo luận, cửa lớn của phòng tiệc mở ra. Chỉ nhìn thấy Thích tổng đang khoác tay kéo một người vào.

Trì Diễm bị sốc bới sự hoành tráng nơi đây. Cậu không ngờ nhân viên của Minh Trì lại nhiều như thế, hơn nữa Thích Thủ Lân còn nói đây chỉ là những nhân viên của trụ sở chính mà thôi.

Mọi người đồng loạt chuyển hướng sang họ, từng tiếng "Chào Thích tổng" không ngớt bên tai. Còn có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía Trì Diễm. Thích Thủ Lân nhận lời chào với vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng còn dừng lại trò chuyện vài câu. Trì Diễm nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, không dám nhìn ai xung quanh. 

Dịp trang trọng như thế này còn dẫn người theo bên mình, trên tay còn đeo cùng một kiểu nhẫn. Bất cứ ai sáng suốt đều hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.

Thích Thủ Lân hận không thể để cả thế giới biết rằng Trì Diễm là người của hắn, đưa Trì Diễm đi một vòng quanh sảnh tiệc rồi mới quay về bàn chính. Các thành viên trong hội đồng quản trị đã ngồi vào chỗ của mình, nhìn Thích Thủ Lân quay về sau một vòng "khoe mẽ". Ngoài trừ chủ tịch Ngụy, tất cả bọn họ đều đã gặp qua Trì Diễm vì sự kiện phun máu trong phòng họp lần trước của Thích Thủ Lân. Không ngờ là Thích Thủ Lân nghiêm túc yêu thương người beta bình thường này.

"Chủ tịch, em ấy là Trì Diễm. Là vị hôn phu của cháu." Lời giới thiệu thẳng thắn của Thích Thủ Lânkhiến cho Trì Diễm bị sốc. Ông lão trước mặt cậu trông có vẻ hiền từ, đang cẩn thận đánh giá cậu.

"Chào chủ tịch ạ." Trì Diễm ưỡn ngực, muốn là người sánh vai với Thích Thủ Lân, giờ phút này tuyệt đối không thể lùi bước. Cậu nhìn thấy Ngụy Dĩ Hàng nâng ly, cậu cũng nhanh chóng nâng ly và nói: "Cảm ơn ngài bấy lâu nay đã chiếu cố Thích Thủ Lân."

Cậu nhớ đến những lời mà Thích Thủ Lân đã nói với Chu Nguyên Lễ, hắn là tay giao tiếp sành sỏi, nói như thế khẳng định không có gì là sai hết, sau đó cậu còn chêm thêm vài câu

"...... Tính tình anh ấy cố chấp, khiến cho ngày và các giám đốc đây gặp không ít rắc rối, xin mọi người thông cảm. Sau này cháu...... sẽ giám sát anh ấy, làm một tổng giám đốc không thể tùy hứng như thế."

Những lời này vừa nói ra, không chỉ Ngụy Dĩ Hàng, mà các vị giám đốc khác cũng cười rộ lên. Thích Thủ Lân cũng không ngờ rằng cậu sẽ nói như thế. Trì Diễm không rõ là họ đang cười cái gì, vì vậy cậu bèn ngẩng cổ uống cạn ly rượu vang đỏ.

"Ta đang tự hỏi tại sao Thích Thủ Lân lại cố chấp với một beta như vậy, vì sao lại điên cuồng đến vậy? Cuối cùng thì hôm nay cũng có câu trả lời rồi." Trì Diễm nghĩ rằng cậu đã nói sai điều gì đó, nhưng Ngụy Dĩ Hàng lại vui vẻ uống cạn ly rượu vang đỏ. "Thích Thủ Lân, chuyện tình cảm của các cháu rất hiếm có, phải biết trân trọng đó."

"Chúc phúc hai cháu nhé."

Trên xe về nhà sau tiệc tất niên, Thích Thủ Lân tựa vào vai Trì Diễm. Hôm nay hắn vui vẻ nên uống hơi nhiều một chút, nhưng còn lâu mới say. Nhưng nếu việc giả say có thể tựa vào người của Trì Diễm, vậy tại sao lại không nhỉ.

"Hôm nay mấy lời em nói trước mặt chủ tịch có phải là ngốc lắm không?." Trì Diễm vẫn lo lắng về biểu hiện của mình.

"Không có, em đặc biệt giỏi." Thích Thủ Lân cười trộm. Trì Diễm nghe được ý cười trong lời nói của hắn, cậu càng thêm xấu hổ và hờn giận: "Anh cũng cười kìa, vậy đúng là lời em đúng là xấu hổ đến muốn chui xuống đất."

Thích Thủ Lân xoa xoa mu bàn tay cậu, nghiêm túc nói: "Thật sự không có. Em nghĩ xem, chủ tịch là người sành sỏi như thế nào? Vài câu nói là đủ biết người đó như thế nào rồi. bác ấy có thể vì em mà uống cạn một ly rượu, khẳng định là thấy em đúng là kiên định và chân thành, so với mấy kẻ hám tiền đều khác xa. Anh không có bất cứ người lớn tuổi nào như chú bác, có thể nói người mà anh tôn trọng nhất ngoài bố với mẹ ra thì chính là chú ấy, chú ấy công nhận em là được rồi, mấy người khác trong hội đồng quản trị nghĩ gì về em không quan trọng."

"Nếu như...... em cũng là người hám tiền thì sao?" Trì Diễm lại hỏi.

"Vậy thì em đã yêu anh sớm hơn rồi, anh làm gì phải vất vả thế này?" Thích Thủ Lân hôn lên cổ cậu một cái. "Mà nếu như chú ấy không đồng ý thì sao chứ. Cuộc đời của anh không cần phải nghe theo lựa chọn của người khác."

Trì Diễm nắm chặt tay hắn.

"Hôm nay em uống rượu rồi, về đến nhà không thể cho con uống sữa được. Con nó còn nhỏ nếu say rượu thì biết phải làm sao bây giờ?"

"Nhớ rõ mà."

"Nhưng mà anh có thể uống, dù sao anh cũng đã uống rượu rồi mà."

"...... Thích Thủ Lân, anh không thể...... Ưm......"

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Sắp đến rồi! Tình tiết phu nhân nhà giàu quay ngựa ó!!!!!

Hải Đường bản cập nhật này khó dùng quá đi à.........

_______________________________

Escanor: Tui có đổi lại xưng hô của lão Thích với chủ tịch một xíu, vì edit tới đây tui mới để ý là vị chủ tịch kia lớn tuổi quá rồi mà xưng "anh-em" với lạo Thích thì hơi kỳ, dù sao lão Thích cũng mới 32 tuổi à.