Hoa Đào Khuynh Quốc

Chương 13



Lòng dân chúng HuyếtNguyệt quả thực đã bị loạn rồi.

Trên đường Nhiếp Thanh Lan từ phủ Thừa Tướng trở lại hoàng cung đã cảm thấy vôcùng rõ ràng ánh mắt dân chúng nhìn nàng có vẻ biến hóa khác thường.

Trước đó tất cả mọi người khi gặp nàng đều nhiệt tình gọi nàng là “Bệ Hạ”,“Thừa Tướng Phu Nhân”, “Nhiếp Tướng Quân” lẫn lộn cũng không xác định thân phậnthực sự của nàng là gì.

Nhưng hiện tại từ phủ Thừa Tướng ra ngoài có rất ít người chào hỏi, mọi ngườitừ xa nhìn thấy nàng liền né tránh sau đó là bàn luận xôn xao. Nhất định là nóivề chuyện nàng và Lý Thừa Dục.

Nàng không có cách nào để giải thích cùng dân chúng chỉ có thể tạm thời imlặng, đây cũng là yêu cầu của hắn.

“Thanh Lan, bây giờ không phải là lúc nàng ra mặt nói, bởi vì bất luận nàng cónói gì thì cũng giống như đang vì ta mà ngụy biện. Lúc nàng nhất động khôngbằng nhất tĩnh.” Lý Thừa Dục dặn đi dặn lại.

Thật ra thì nàng không hề muốn nhịn, không muốn để cho Thừa Dục chịu nhiều uấtức vì bị mọi người hiểu lầm. Cũng bởi vì chuyện này mà nàng sinh ra ý hận vớiTư Không Thần. Quá khứ nàng còn có chút áy náy với hắn nhưng hiện tại vì kế độccủa hắn mà đã hóa thành hư không.

Nếu bây giờ nàng không phải là nữ hoàng nàng thật muốn giục ngựa trở lại TưKhông Triều chất vấn trước mặt Tư Không Thần vì sao hắn không thể thả cho nàngmột con đường sống?

Đến trước cổng hoàng cung nàng xuống ngựa, vừa định đi vào thì sau lưng cóngười chần chừ gọi nàng: “Nhiếp Tướng quân.”

Giọng nói này rất quen thuộc làm nàng tưởng là mình nghe lầm, xoay người lạinhìn hóa ra là thuộc hạ cũ của nàng Dương Phàm.

“Ngươi đến đây làm gì?” Nàng cau mày, không phải vì lúc trước hắn rời đi mà làvào lúc này hắn không nên xuất hiện ở đây.

“Bệ hạ sai thuộc hạ tới là vì đưa cho ngài một phong thư.” Hắn một tay dắtngựa, một tay dâng cho nàng một bức thư.

Vào thời điểm nhạy cảm như thế này sao Tư Không Thần lại sai người mang thưtới?

Nàng nhận lấy lá thư rồi mở ra, trong thư chỉ có sáu chữ nhưng sáu chữ này lạichọc giận nàng...

“Ngươi quay đầu, ta thu tay lại.”

Cười lạnh một tiếng, nàng đem phong thư vò thành một cục ném trả lại DươngPhàm: “Bệ hạ quá khinh thường ta Nhiếp Thanh Lan rồi, ta lúc đầu đi theo hắn,không phải là vì phú quý của hắn, bây giờ ta rời hắn đi là vì hạnh phúc đời saucủa ta. Quay đầu lại? Sao có thể gọi là quay đầu lại? Xin chuyển cáo bệ hạ,Nhiếp Thanh Lan ta đời này làm việc gì cũng sẽ không cho phép bản thân phảiquay đầu lại, hắn muốn gì xin cứ tự tiện! Ngược lại ta còn muốn xem ngoàichuyện ám sát trung lương hắn còn bày ra thủ đoạn hạ lưu nào nữa?”

Dương Phàm vội vàng giải thích: “Tướng quân, ngài hiểu lầm bệ hạ, bệ hạ... Làthật sự thương tâm vì ngài. Nghe nói ngài gả cho Lý Thừa Dục mà cả đêm bệ hạmột mình ở trong cung không thể say giấc. Cho đến bây giờ bệ hạ đã hạ mình đểvan xin ngài trở về, có thể thấy trong lòng bệ hạ thật sự có ngài!”

Nhiếp Thanh Lan ngẩng đầu lên: “Trong lòng hắn có ta? Không, Dương Phàm, ngươiquá xem trọng hắn. Vài chục năm rồi, trong lòng ta vẫn có hắn, thế nhưng hắnlại biết rõ trong lòng ta có hắn mà không làm gì. Hiện tại mới nghĩ đến chuyệnhối hận thì đáng tiếc đã quá muốn rồi, trong lòng ta... đã có người khác rồi.”

Dương Phàm vội vàng nói: “Tướng quân! Bệ hạ cố ý sai thuộc hạ mang theo món đồnày...” Hắn lấy trên lưng ngựa của mình một món đồ đưa cho nàng.

Là Hoa Đào Đao.

Đột nhiên thấy đao này con ngươi của nàng mở to, bao nhiêu ký ức vọt lên trướcmắt.

Nàng buồn bã cười một tiếng: “Bệ hạ cho là ta còn tiểu cô nương mười mấy tuổisao? Tức giận thì chỉ hò hét là được? Bệ hạ còn không hiểu ý nghĩa mà ta muốntrả cây đao này, ta muốn trả đâu chỉ là mỗi cây đao? Còn có cả đoạn tình của tavà hắn. Dương Phàm, ngươi có thể đem lòng ngươi phân thành hai nửa tặng haingười sao? Giống như là bệ hạ cùng ta, ngươi phải trung thành với người nào,cũng phải lựa chọn là trung thành với một người và buông tha cho một người.”

Dương Phàm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Nàng trầm giọng nói: “Bảo bệ hạ chôn cây đao này thôi. Nếu hắn còn lưu luyến tavì vài phần tình cảm và thể diện thì cũng không cần bằng tất cả mọi biện phápgiở trò lên trượng phu của ta, bởi vì làm tổn thương hắn là làm tổn thương ta.Trong lòng bệ hạ thật sự có ta thì sao nỡ làm tổn thương ta đến khôn cùng?” Dạdày nàng lại co rút đau, không tự chủ đè tay vào chỗ đau bỏ lại Dương Phàm xôngvào cung.

“Bệ hạ, sắc mặt của ngài sao lại tái nhợt như vậy?” Thải Nhi ra đón nhìn thấymặt nàng không có chút máu, bộ dạng mồ hôi lạnh chảy ròng không khỏi bị dọa sợ.

“Không sao... Bệnh cũ.” Nhiếp Thanh Lan khoát tay, nhưng cơn đau tăng lên khiếnnàng muốn bất tỉnh.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, thân thể của nàng mới vừa cử động nhẹliền bị ai đó giữ lại.

Một giọng ấm áp vang lên bên tai: “Chớ lộn xộn, muốn gì ta sẽ mang đến chonàng.”

Nhiếp Thanh Lan mở mắt ra liền nhìn thấy con ngươi Lý Thừa Dục tràn ngập ân cầnđang gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào nàng.

“Thừa Dục, bên ngoài... thế nào rồi?” Chuyện đầu tiên nàng nghĩ tới là hắn.

“Đừng lo lắng, tất cả đều tốt.” Hắn dịu dàng trấn an.

“Không, không thể nào có chuyện tất cả đều tốt được! Khi ta trở về thấy vẻ mặtbách tính cũng đã thay đổi!” Nàng nỗ lực ngồi dậy: “Bên ngoài giày vò thế nàota không sợ nhưng nếu dân chúng kinh thành đã náo động thì khó mà thu xếp đượcổn thỏa.”

“Nàng vì quan tâm quá nhiều cho nên gần đây dạ dày nàng mới đau nhiều.” Lý ThừaDục khẽ thở dài một tiếng: “Xin lỗi Thanh Lan, ta không ngờ sẽ mang tới khốnnhiễu nhiều thế này, ta chỉ muốn cho nàng vui vẻ.”

Nàng một tóm lấy tay của hắn: “Vợ chồng là gì? Chỉ có thể nguy nan hoạn nạn mớicó thể cùng nhau. Thừa Dục, ta hiểu chàng đang nghĩ cho ta, không muốn ta bịthương tổn nhưng ta không phải là nữ nhân được người ta che chở mà lớn lên,không thể chịu nổi việc là mình không làm được gì chỉ có thể núp sau lưng ngườikhác. Cho nên chàng đừng thấy khó khăn là giấu ta được không? Ta muốn bảo vệchàng... Tận lực của ta không để cho kẻ khác làm tổn thương chàng.” Không biếtsao, nàng nói xong thì nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Nhìn nước mắt nàng rơi xuống, hắn thương tiếc nâng khuôn mặt nàng lên nhanhchóng đem lệ kia hôn khô, sau đó đôi môi nóng bỏng hôn lấy nàng. Lửa nóng ươnướt hòa lẫn với hơi thở lẫn nhau khiến sự bất an trong lòng nàng giảm đi rấtnhiều.

“Ta nghe nói... Dương Phàm tới tìm nàng?” Hắn ôm lấy nàng, chần chừ hỏi.

Nhiếp Thanh Lan biết hắn muốn hỏi gì: “Là Tư Không Thần phái hắn tới.”

“Hắn định làm cái gì? Uy hiếp nàng? Hay làm nàng cảm động?”

Trong lúc vô tình nàng chạm phải đầu ngón tay lạnh băng của hắn, chợt ngẩng đầulên hôn lên cằm hắn: “Hắn không giành nổi ta, ta là của chàng.”

“Thật?” Hắn vẫn có còn nghi vấn.

Nàng ôn tồn cười một tiếng, ngọt ngào thì thầm: “Ta... Yêu chàng.”

Hắn như gặp chấn động, nhìn nàng thật sâu: “Thanh Lan. Nàng không biết lời nàycủa nàng đối với ta có ý nghĩa lớn như thế nào đâu.” Hắn đem lấy tay nàng đặtlên ngực mình khiến cho nàng có thể cảm thấy tiếng tim đập kịch liệt của hắn.

“Mặc kệ ta có nói cho nàng biết bao lần, ta có yêu nàng say đắm đến bao nhiêucũng không bằng câu nói này của nàng... để khiến ta có thể an tâm.” Hắn hít mộthơi thật sâu: “Hai người đã có bao nhiêu năm kỷ niệm, ta không biết mình đếnbao giờ có thể xóa hết bóng dáng hắn trong tim nàng. Ta sợ đến cả đời cũngkhông thể che đi được hình bóng hắn. Ta đã từng nghĩ chỉ cần gặp được nàng làtốt rồi nhưng gặp được nàng ta lại muốn có được nàng. Có được nàng ta lại muốncó toàn bộ nàng... Lòng tham con người luôn không có chừng mực.”

Hắn cười khổ, lần đầu tiên ở trước mặt nàng bộc bạch nội tâm của mình: “Nàngkhông biết lưu luyến si mê nàng nhiều năm như vậy có thể đạt được ước muốn kiata đã muốn mừng như điên, có thể khiến trái tim con người ta biến thành quái đản.Ta yêu nàng thêm một phần thì sẽ thấy ta lại ích kỷ thêm một phần, mà sự nhỏmọn của ta sẽ cản trở tình yêu của chúng ta. Ta sợ một ngày nào đó hạnh phúccủa chúng ta sẽ bị nội tâm đố kỵ của ta hủy diệt. Chỉ có vào buổi tối khi đemnàng ôm vào ngực ta mới cảm thấy không sợ hãi nữa.”

Nhiếp Thanh Lan cười hung hăng bấm tay hắn một cái: “Chàng ngốc à! Chàng đố kỵđiều gì? Đố kỵ phần tình cảm kia bị ta vứt bỏ? Hay là đố kỵ hắn đã chiếm cứlòng ta mấy chục năm qua giờ bị hình bóng chàng lấn át hết? Hay là đố kỵ hắnvào lúc này lòng ta đã sớm bị chàng chiếm hết không một tấc cắm dùi cho hắn?”

Lời của nàng khiến cho trái tim bế tắc lâu nay của hắn trở nên rộng mở. Vốn làchuyện rối rắm trong lòng giờ đây xem ra là chuyện buồn cười, sao có thể đemchuyện lo lắng được mất làm phiền lòng chứ?

“Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải trở về phủ. Mới vừa rồi Thải Nhi cho người đến tìmta nói nàng té xỉu mà ta sợ đến mất hồn lạc phách.” Lý Thừa Dục vuốt ve đôi môinàng: “Trước kia ta cảm thấy lòng mình quá coi trọng ai đó thì người đó sẽ trởthành nhược điểm của ta không ngờ hiện tại chính tay ta lại tự tạo nhược điểmlớn nhất cho mình còn không thấy mệt!”

Nàng tựa vào bờ vai của hắn: “Không, lúc này ta không thể không làm gì, nếukhông lời đồn đại về chúng ta sẽ nhiều hơn.”

“Nàng muốn làm gì?”

Nhiếp Thanh Lan ngửa mặt lên cười nói: “Dĩ nhiên là giúp chàng. Ta nói rồi, tamuốn toàn lực bảo vệ chàng!”

Sau khi bài hịch này được dán lên ba ngày thì trong hoàng cung, trong triềucũng không có người nào hưởng ứng bài hịch này, thậm chí không thèm xé bỏ hoặcbắt kẻ đã dán bài hịch.

Đến ngày thứ tư, Nhiếp Thanh Lan ban bố một chuỗi thánh chỉ: tuyên bố giảm tôthuế nông lương một năm, hộ bộ đẩy mạnh hỗ trợ người dân bị nạn xây dựng lạinhà cửa, tăng bổng lộc cho binh lính mỗi tháng, cũng lấy tội phản quốc phếtruất chức vị của Thượng Quan Vinh, thăng Lễ Bộ Thị Lang Vương Tử Lân lên làmLại Bộ Thượng Thư.

“Lòng dân dễ dàng nhất là bị kích động, Tư Không Thần hiểu rõ điều này nên mớiliên hiệp với Thượng Quan Vinh giở trò này.” Lý Thừa Dục phân tích cho nàng:“Đổi lại cách nghĩ chúng ta nên cảm ơn bọn chúng vì sự kiện này mà có thể nhìnlại quan niệm của mình đối với chuyện Nữ Hoàng hay Nam đế lên ngôi mặc kệ là aicũng không nên cố chấp, thật ra thì thuận theo ý trời là đủ.”

Nàng cũng tràn đầy đồng cảm, vì vậy hai người chế định một loạt kế sách làmthay đổi cục diện.

Những sách lược này rất nhanh có được hiệu quả. Tỷ như, Nhiếp Thanh Lan đi vihành qua khu dân nghèo ngoài ngoại ô thăm những dân chạy nạn trước kia sau đónói bóng nói gió về chuyện Lý Thừa Dục rất tốt, quả nhiên chiêu này có hiệu quảthật kỳ diệu.

Dân chạy nạn ở ngoại ô là những người đầu tiên thay đổi suy nghĩ và ảnh hưởngđến xung quanh, bọn họ như lực đẩy của sóng biển không ngừng biết ơn và khenngợi Nhiếp Thanh Lan cùng Lý Thừa Dục.

Cảm xúc giữa người với người rất dễ lan tràn, sau khi ấn tượng ảnh hưởng đếndân chúng xong thì Nhiếp Thanh Lan ban thánh chỉ xuống lại khiến cho dân chúngthấy quyền lợi của mình được nâng cao hơn nữa.

Sau đó, Lại Bộ bắt đầu tăng cường xóa bỏ những quan viên chỉ biết cậy quyền cậythế đục khoét dân chúng.

Tất cả các lão bách tính cũng thở phào một hơi xem việc này là một tin tức tốtnhất và lan truyền khắp thiên hạ.

Đúng như lời Lý Thừa Dục, trải qua chuyện này lòng dân cũng nghĩ lại: “Rốt cuộcnam đế hay nữ hoàng cầm quyền có thật quan trọng?”

Mặc dù lời hịch chiêu cáo khiến thân phận Lý Thừa Dục lộ ra khiến dân chúng xônxao và nghi kỵ nhưng đối với dân chúng mà nói, thật ra thì người nào chấp chínhkhông quan trọng, quan trọng là người chấp chính có mang lại lợi ích cho họ nhưbây giờ hay không.

Nếu là Lý Thừa Dục có thể vì sao hắn không thể làm Thừa tướng?

Lòng người không phải là tường không thể xuyên qua, nó là nước trong suốt, theogió gợn sóng lại có thể trong suốt như mặt hồ.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, quan trọng là thuyền và nướccó thăng bằng hay không.

Kết quả, Lý Thừa Dục cùng Nhiếp Thanh Lan đã thành công khiến thuyền cùng nướcdung hòa được với nhau.

“Tư Không Thần nếu phát hiện chiêu này không thành chắc chắn sẽ có chiêu thứhai.” Lý Thừa Dục thấy tình thế đã ổn định liền bắt tay vào tính kế về sau:“Cho nên đại quân đóng ở Yến Thành phải nhanh chóng đi Tây Hoa.”

“Trong tay Thượng Quan Vinh có vài vạn binh mã sẽ quay đầu đánh nhau với línhHuyết Nguyệt sao?” Nhiếp Thanh Lan lại hỏi: “Bây giờ hắn có thể hiệu lệnh đượcvài vạn người sao?”

“Binh quyền thực tế là ở trong tay Thiệu Khinh Hầu nhưng gần đây đã bị đứt liênlạc với Thiệu Khinh Hầu, nếu không phải gặp bất trắc thì là do Thượng Quan Vinhkhống chế được. Hắn có thể lấy tay che mắt các tướng sỹ, mưu đồ cùng với ĐoanMộc Cầu sớm thống nhất binh lực.” Hắn trấn an nàng: “Nàng không phải mọi chuyệncũng muốn tự thân tự lực, nếu ngày hôm qua ta không cản nàng lại thì nàng đãchạy ra tiền tuyến tìm Hành Kinh Đào. Thân phận của nàng giờ ta không cần nhắcnhở lại chứ?”

Nhiếp Thanh Lan cười xinh đẹp: “Đây là bản tính nhà binh, nói đổi sao có thểđổi ngay được.”

“Khó hơn bản tính cũng phải đổi, nếu không ta sẽ nghĩ cách giam nàng lại ởtrong cung.” Lý Thừa Dục cố ý nghiêm mặt nhưng khóe môi khẽ nhếch lên để lộ nụcười của bản thân.

Nàng đã nhận ra, vuốt ve khóe môi cong cong khiêu khích hỏi: “Chàng dám giam NữHoàng trong cung? Thật sự muốn tạo phản sao?”

Hắn cúi người ngăn chận môi của nàng, hàm hồ nói: “Đã sớm muốn phản, bệ hạ cócho phép không?”

“Coi như không cho phép, chàng có dám?” Nàng bị hắn hôn cho hơi thở dồn dập, âmthầm nổi lên ý xấu một tay thò và trong áo hắn cố ý dùng bàn tay nhỏ bé lạnhbuốt đụng phải dục vọng của hắn đang nóng bỏng.

Lý Thừa Dục cũng hít một ngụm khí lãnh: “Học xấu?” Sau đó tóm lấy tay nàng đặtbên môi hung hăng cắn một cái thuận thế cắn vào cổ nàng để lại dấu răng nhonhỏ. Thừa dịp nàng kêu đau bèn đem nụ hôn nóng bỏng vào trong miệng nàng, thuậnthế bóc lấy xiêm y nàng sau đó đem lửa nóng nhét vào bên trong thân thể uyểnchuyển của nàng.

Nhiếp Thanh Lan nhớ hắn từng nói chỉ có ban đêm lúc ôm nàng vào lòng thì hắnmới không bị cảm giác sợ hãi vì mất đi nàng. Thật ra thì nàng rất muốn nói chohắn biết, thân làm nữ nhân của hắn, lúc ở trong cơn vui thích cực hạn cũng vôcùng hạnh phúc.

Hắn làm cho nàng là người hơn hai mươi năm chưa từng có sự vui vẻ hạnh phúc nhưthế này. Bởi vì hắn mà nàng đã như biến thành người khác, mà chính thay đổi đóđể cho nàng thể nghiệm cái gì đó gọi là hạnh phúc.