Hoa Đào Khuynh Quốc

Chương 14



Quân Tư Không Triều quảnhiên là không thể kiềm chế được.

Vào lúc trận tuyết đầu đông đến, quân Tư Không Triều và quân Huyết Nguyệt đangở thế giằng co đột nhiêu phát động công kích. Thật muốn xem quân đội Huyết Nguyệtdo Thượng Quan Vinh chỉ huy sẽ phản ứng như thế nào.

Hắn mở một đường rút lui nhưng không rút về hướng có đại quân tiếp ứng ở YếnThành mà rút về hướng núi gần biên giới.

Lý Thừa Dục nhận được chiến báo xong liền phán đoán: “Thượng Quan Vinh mở đườngcho quân Tư Không Triều để bọn chúng có thể tiến quân thần tốc.”

Nhiếp Thanh Lan nhìn bản đồ: “Nếu đối phương vòng qua Yến Thành thì ba bốn ngàymới có thế tới gần kinh thành. Nhân mã ở Yến Thành phải nhanh chóng đuổi theongăn chúng lại ở giữa đường.”

Hắn đồng ý nàng với nàng: “Đoan Mộc Cầu không biết đã đi đâu, chỉ sợ là đang đitrên đường tới đó. Nếu hắn làm tiếp ứng cho quân Tư Không Triều tốc độ củachúng sẽ nhanh hơn.”

Nhiếp Thanh Lan cắn cắn đầu ngón tay lâm vào trầm tư, Lý Thừa Dục nhìn nàng:“Sao? Nhớ tới điều gì à?”

Nàng chần chờ một cái rồi nói: “Năm đó lúc ta cầm binh từng bày ra kế hoạch tácchiến làm thể nào để tiến tới kinh thành Huyết Nguyệt. Kế hoạch kia Tư KhôngThần hiểu rất rõ, ta không biết hắn có dùng kế hoạch đó hay không.”

Lý Thừa Dục hỏi: “Kế hoạch thế nào?”

Nhiếp Thanh Lan lấy tay chỉ: “Nếu là Hành lão tướng quân đem quân chia chẵn lẻ,hai vạn nhân mã phân thành bốn đường theo hình cánh quạt thì tốc độ sẽ đẩynhanh hơn. Nhưng đẩy nhanh như vậy cũng sẽ có khả năng bị địch tập kích nêntrước hết bọn họ phải có bản đồ chi tiết phòng thủ ở kinh thành, xác định chínhxác chỗ bố trí lính canh, tướng lĩnh là ai, sau đó... thừa dịp vào ban đêm sẽđánh lén. Nếu được sẽ mở rộng cửa thành vượt qua được vòng ngoài.”

Hắn nghe với vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Công Lãnh An.

Công Lãnh An gật đầu một cái: “Nếu Tư Không Triều tiến công mà ta chưa chuẩn bịthì đạo phòng tuyến thứa hai rất có thể sẽ bị đột phá. Yến Thành có hai vạnquân mặc dù là nhiều nhưng chưa biết rõ đối phương sắp xếp như thế nào sẽ cókhả năng bị truy kích rất cao.”

“Cứ theo kế hoạch ban đầu, còn nữa dù có phải mê hoặc hay là truy binh cứ đemra hết, vậy...” Nhiếp Thanh Lan lo âu nhìn mọi người: “Các ngươi phải toàn lựcđề phòng, mặc kệ là dùng bồ câu đưa tin hay dùng khoái mã chiến báo phải đemlệnh khẩn thông báo tới các nơi đóng quân, lệnh phải tử thủ nghiêm ngặt, hơnnữa phải phòng bị kẻ địch tập kích nửa đêm.”

Nàng vừa cẩn thận giao phó, vừa lại có cảm giác như trước mắt như trong mộng.Chẳng bao lâu sau, lính Tư Không Triều sẽ trở thành quân địch của nàng sao?Những binh sĩ kia là do một tay nàng huấn luyện nên...

Nhiếp Thanh Lan cắn môi không để cho cảm xúc mềm lòng chiếm cứ quá lâu, nàngphất tay nói: “Đi làm việc của mình đi, mỗi này theo lệ báo tình hình cho tahai lần, phàm là đầu mối mới nhất một chữ đều không được sót nhanh chóng hồibáo.”

“Tuân chỉ!”

Mặc dù đã bố trí kín đáo, nhưng quân Tư Không Triều trong vòng ba ngày đã đẩyquân vào đến ba trăm dặm, ngoài dự liệu của Nhiếp Thanh Lan.

“Không phải là đã ra lệnh và nhắc nhở rồi sao? Sao còn để cho bọn chúng đắcthủ?”

Nàng lo âu vạn phần, mỗi ngày chờ chiến báo như là cầm đao kề vào ngực vô cùngkhó chịu. Nàng biết chiến tuyến đang ngày càng gần tới mình, lại nói hai bênđều có thương vong, người chết bất luận là Huyết Nguyệt hay Tư Không Triều đềukhiến nàng vô cùng khổ sở.

“Nghe nói đối phương sử dụng trận pháp mới.” Lý Thừa Dục cầm chiến báo vào cunggặp nàng, lúc này hắn giở tờ giấy nhỏ vẽ trận pháp ra: “Trận pháp này nàng đãnhìn qua bao giờ chưa?”

Nàng cúi đầu mà xem xét, sửng sốt: “Cửu Cung Trận?”

“Nàng biết?”

Nhiếp Thanh Lan than nhẹ: “Làm sao lại không biết? Đây chính là trận pháp ta tựmình thiết kế, tuy nhiên vẫn mới là diễn tập chưa từng thực chiến... Không ngờTư Không Thần lại sớm dùng nó trong trận này.”

Lý Thừa Dục sai người trải giấy lên bàn: “Giờ nàng có thể vẽ trận pháp này mộtcách tỷ mỉ cho ta xem được không?”

Nàng đi tới bên cạnh bàn vừa nhớ vừa vẽ: “Trận pháp này thật ra có chút sơ hở,mà ta chưa nghĩ ra cách hóa giải, vốn trận này phải ba vạn binh lực trở lên mớicó thể thi triển, kích thước quá lớn lại không tốt để điều khiển nên tới đó taliền ngừng lại.”

Lý Thừa Dục ở một bên nhìn nàng chỉ: “Hiển nhiên Tư Không Thần đã sai ngườithay đổi, căn cứ vào chiến báo của tiền tuyến, loại trận này thực tế chỉ dùngba ngàn người nhưng lực sát thương cực lớn... Hả? Sao chỉ có một cửa sinh?” Hắnnhìn chằm chằm vào bản vẽ nơi cửa sinh rồi hỏi: “Đây chẳng phải là bất lợi choquân mình sao?”

“Đúng, cho nên trận pháp này tương đối ác liệt, ta vẫn muốn thiết kế thêm nhiềucửa sinh nhưng Tư Không Thần không đồng ý, hắn nói cho mình đường sống chính làcho kẻ địch cơ hội sinh tồn.”

Hắn khẽ cau mày: “Hắn thật đúng là quá thông suốt từ trong ra ngoài rồi, lấytính mạng binh lính làm bàn đạp cho mình. Nhưng chắc vị trí cửa sinh này hắn đãsớm bỏ, hắn sẽ không để cho chúng ta dễ dàng dựa vào trận pháp mà phá giải nhưvậy.”

“Vâng”. Nhiếp Thanh Lan gật đầu: “Cho nên... Ta muốn tự mình đến tiền tuyếnquan sát.”

Lý Thừa Dục hừ một tiếng, giọng buồn bực: “Không được! Nàng lại quên nàng...”

“Là nữ hoàng.” Nàng cười tiếp lời: “Ta làm sao có thể quên? Có như vị trungquân ái quốc như Thừa tướng chàng đây bên cạnh nhắc nhở ta thì ta có muốn quêncũng không được. Nhưng Thừa Dục, chàng nên biết tiền tuyến không thể vẽ được ratrận đồ cặn kẽ nhất, bởi vì bọn họ không thể hiểu mấu chốt bên trong, chỉ có tanhìn thấy tận mắt mới có thể phá giải.”

“Muốn đi thì ta sẽ đi, nữ hoàng phải trấn giữ kinh thành.” Hắn vẫn cường ngạnh.

“Chàng đi? Lại để ta ở đây khổ sở chờ chàng?” Nàng vuốt ve khóe mắt hắn: “Huốngchi mắt chàng không thích hợp với đánh ban đêm, đây là bí mật của Thượng QuanVinh mà Tư Không Thần chắc chắn cũng sẽ biết!”

“Ta cũng không phải là người mù.” Hắn bất mãn đẩy tay nàng ra.

“Nhưng chàng không thể quen thuộc với quân doanh hơn ta.” Nàng lại đưa tay chỉtrỏ: “Ta chỉ cần nhìn cũng biết tướng lĩnh quân địch đang chỉ huy là ai, tácchiến là ai vạch ra và trận pháp biến đổi như thế nào, chàng có thể không?”

Hắn cúi đầu nhìn đuôi mày nàng nhướng lên khiêu khích, đôi môi cong lên, hắn cảgiận nặng nề mà cắn nuốt đôi môi đỏ mọng. Hôn đến khi hai chân nàng mềm khôngthể đứng vững được mới miễn cưỡng buông nàng ra.

“Thanh Lan, đừng ép ta quyết định, nàng biết ta không yên lòng để cho nàng đếntiền tuyến. Về tình về lý đều không hợp, hơn nữa ta nói rồi, đời này ta sẽkhông đặt nàng vào chỗ nguy hiểm.”

Nàng tựa vào ngực hắn thở dồn dập: “Chàng cũng biết ta chính là sự lựa chọnthích hợp nhất, không để ta đi thì sẽ hy sinh nhiều tính mạng vô tội, đây làđiều chàng không muốn phải không?”

Chân mày hắn cau lại: “Nàng biết nhược điểm của ta ở đâu cho nên uy hiếp ta?”

Nàng mỉm cười: “Coi như là uy hiếp đi. Thừa tướng đại nhân, thân là nữ hoàngcủa chàng thì có thể hạ thánh chỉ nhưng thân là vợ của chàng ta nguyện ý tôntrọng quyết định của chàng.”

“Nếu như ta không đồng ý, nàng vẫn kiên trì?” Hắn buồn buồn hỏi.

Nhiếp Thanh Lan cười ôm chặt hắn: “Chàng sợ ta chạy mất sao? Sao vẫn chưa yênlòng? Chớ quên trong thiên quân vạn mã là bản năng trời sinh của ta, chàngkhông thể tìm được người thứ hai thích hợp so với ta.”

“Ta có chút sợ... Hơn nữa sợ ta vừa buông tay, sẽ khiến nàng và người khác đếnquá gần.”

Hắn rối rắm thì ra là vì điều này?

Nhiếp Thanh Lan bất đắc dĩ cười khổ: “Ta cho là chúng ta đã nói rõ rồi, kếtquả chàng vẫn vì chuyện này mà không được tự nhiên? Muốn ta làm thế nào chàngmới tin được? Giờ đây Tư Không Thần ở trong lòng ta chỉ là một bóng dáng khôngđáng nhớ, không có khả năng đấu lại chàng.”

Hắn mong mỏi nàng, nóng bỏng thở hổn hển: “Dùng người của nàng để chứng minh!”Dứt lời vươn tay bế nàng lên nhanh chóng xoay người đi vào tẩm cung.

Rất nhanh âm thanh tràn ngập tình dục mờ ám nơi nào đó vang lên, xuân tình trànlan.

Quân tiền tuyến của Tư Không Triều là do Hành Kinh Đào chỉ huy nhưng người cuốicùng quyết định không phải là hắn mà là Hoàng Đế Tư Không Thần. Trừ mấy vịtướng lính cao nhất cùng thị vệ thân cận thì không ai biết hắn lại tự mình đếnchiến tuyến đầu tiên.

“Tối nay có thể đánh cửa khẩu Tùng Giang.” Hắn nhìn bản đồ một cái rồi chắcchắn mà nói.

Hành Kinh Đào vẫn có chút không yên lòng: “Bệ hạ, trên đường hành quân từ đầuđến giờ Huyết Nguyệt không chống cự hết bao nhiêu, vi thần sợ sự rút lui nàychỉ là giả.”

“Hành Lão Tướng Quân lo lắng có nhiều.” Tư Không Thần cười cười: “Thượng QuanVinh đã nghiêng về phía chúng ta, hơn nữa còn dẫn đường trước cho chúng ta,quân ta tiến nhanh là lẽ đương nhiên.”

“Loại tiểu nhân như Thượng Quan Vinh không thể tin, bệ hạ thận trong lầ trênhết.” Lão Tướng quân nghiêm túc khuyên giải.

“Biết.” Hắn khoát tay chặn lại, vì vậy Hành Kinh Đào nghe lệnh lui ra.

Lều lớn của Tư Không Thần không khác với những trại lều khác mà nó lại nằm ởnơi ngóc ngách và không có bất kỳ dấu hiệu nào vì mục đích là không để ngườikhác chú ý.

Hắn mặc quan giáo úy bình thường trở lại trướng của mình, bên trong trướng ấmáp khiến cho cả lỗ chân lông của hắn cũng được buông lỏng.

“Bệ hạ, rốt cuộc ngài đã trở lại...” đứng bên cạnh đống lửa là một mỹ nhân yêukiều, đôi môi hé mở nụ cười, người này chính là Vạn Ỷ Đình.

Một tay hắn đặt lên hông nàng, hôn lên má của nàng: “Không phải nói là đừng gọita là bệ hạ để người khác không phát hiện ra thân phận ta sao?”

Ngữ điệu này mặc dù bình thảnh nhưng giọng nói lạnh băng hoàn toàn không thấyđược sự ôn tồn của hắn. Vạn Ỷ Đình không khỏi co rúm người nhỏ giọng nói: “Dạ,nô tì biết.”

“Từ ‘nô tì’ này không thể nói.”

Nàng có chút lúng túng: “Vậy... Thiếp nên gọi ngài như thế nào?”

Hắn nghĩ một chút: “Gọi ta “Thần ca” là được rồi.”

Cái từ “Thần ca” nhiều năm trước hắn từng cho phép một nữ nhân khác gọi hắn,ngay lập tức nữ nhân kia cũng giống như bây giờ mở to đôi mắt hắc bạch phânminh nhìn hắn. Nhưng điều bất đồng là nữ nhân kia một thân trong trẻo lạnh lùngdiễm lệ như đóa hoa sen mới nở. Mà nữ nhân trước mắt này thật giống như là mộtđóa hoa lan được nuông chiều trong nhà.

Cả đời này sẽ không có ai hoàn toàn giống nhau, chỉ có thể có chút tương tựcũng đủ để trấn an có người khác.

Tư Không Thần mất hồn nhìn Vạn Ỷ Đình, hắn sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào lý dohắn chọn nàng làm phi không chỉ bởi gia tộc nàng ở sau lưng mà cũng bởi vì dungmạo nàng so với Nhiếp Thanh Lan có sáu phần tương tự.

Không cách nào có thể nắm tay người kia liền muốn bảo vệ một người giống bóngdáng nàng.

Nỗi khổ tâm của hắn vì sao Nhiếp Thanh Lan lại nhìn không thấu? (anh quá thamthôi, là vua thì chỉ nên chọn một là giang sơn hai là mỹ nhân, chọn cả hai thìkhông kham nổi đâu anh.)

Hắn chợt tức giận, đem Vạn Ỷ Đình đẩy lên giường, hung ác xé y phục của nàng,không hề có màn dạo đầu nhẹ nhàng cứ như vậy hung hăng tiến vào thân thể nàngkhiến cho nàng thét lên vì đau đớn. Đau đến khi dưới thân hắn phát run nhưnghắn không thương tiếc, trong đầu đều nghĩ đến hình ảnh Nhiếp Thanh Lan.

Nàng vậy là đã từ bỏ hắn, gả cho nam nhân khác? Mật thám mật báo vào cung đềunói sau khi thành thân hai người kia tình cảm như keo sơn, ân ái vô cùng.

Tin báo như vậy như muốn đâm mù mắt hắn, mà tim của hắn còn đau nhói hơn.

Nhiều năm như vậy, vì giới hạn để bảo vệ tình cảm lẫn nhau, vì thành tựu nghiệpbá tương lai hắn cố ý đè nén khát vọng trong lòng thậm chí ngay cả một nụ hônvới nàng cũng chưa từng.

Hắn chấp nhất cho là một ngày nào đó hắn sẽ nắm được tất cả mong muốn bao gồmhoàng quyền, bao gồm giang sơn, dĩ nhiên, cũng bao gồm nàng... Nhưng hiện tạihoàng quyền nơi tay, giang sơn đã nắm nhưng nữ nhân vẫn làm bạn bên mình đã népvào ngực nam nhân khác và được nam nhân khác quyến luyến cưng chiều.

Mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của nàng tất cả đã thuộc về người khác...

Càng muốn trong lòng càng hận, hắn không khỏi mất lý trí với Vạn Ỷ Đình, saucao triều phát tiết xong khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh tâm tình hắn mới tốtlên đôi chút. Mới đứng lên mặc quần áo vào.

“Bệ hạ.” Hành Kinh Đào chẳng biết từ lúc nào đã vội vã đến ngoài trướng, chắclà nghe được động tĩnh bên trong nên không dám vào.

“Chuyện gì?” Hắn có chút mệt mỏi, chỉ ở bên trong trướng thuận miệng đáp.

“Chiến sự tiền tuyến có biến.”

Tư Không Thần đột nhiên đứng đậy đi về phía cửa vén mành lên nhận chiến báonhanh chóng xem.

“Cửu Cung Trận ở dưới thành sông Hằng đã bị phá, hình như có người phát hiện racửa sinh, cũng may đối phương không hạ sát thủ nên quân ta chỉ bị chặn ở dướichân thành mà thôi. Nghe nói hai vạn quân ở Yến Thành đã hành quân về phía này,nếu chúng ta đi chậm tất có thể bị đối phương phản công.”

Lời nói này khiến mi tâm của Tư Không Thần nhíu lại bống cười lạnh: “Tốt, ngườinên tới rốt cuộc đã tới!”

Hành Kinh Đào cẩn thận hỏi: “Bệ hạ nói là...”

“Ai có thể vừa liếc mắt nhìn Cửu Cung Trận có thể thấy chỗ sơ hở? Hành LãoTướng Quân không phải đang cố ý giả câm giả điếc với ta đấy chứ?” Hắn lạnh mặtnói: “Ta cho rằng nàng làm Nữ Hoàng sẽ không thể ra ngoài được nhưng xem ranàng rất quan tâm đến giang sơn mà nàng vừa mới tiếp quản. Cũng tốt, Trẫm cũngmuốn xem giăng ra cái bẫy này nàng có chịu nhảy vào hay không? Lệnh trước mắtkhông tiến công, tối nay nhổ trại, lập tức hợp lại tảng sáng mai hai quân hợpnhất!”

Hành Kinh Đào lo âu nói: “Bệ hạ, đại quân hợp nhất tất nhiên thực lực tăngcường, nhưng nếu kẻ địch vây lại thì chúng ta từ chủ động sẽ biến thành bịđộng. Hay là vi thần đi trước dẫn dụ địch, bệ hạ...”

Tư Không Thần khoát tay: “Chuyện này Lão Tướng Quân không cần nói với ta, nguơinên biết tính tình của Thanh Lan, nếu không cho nàng một con cá lớn nàng sẽkhông bị lừa. Hiện tại nàng không biết trẫm đang ở đây cho nên dùng binh cẩnthận, Nếu biết... có lẽ sẽ bất chấp tất cả giúp trượng phu của nàng giết trẫm!”

Ánh mắt của hắn tối tăm khiến Hành Kinh Đào nhìn muốn phát lạnh, tính an ủi mấycâu nhưng không biết nên nói gì.

Lúc này trong lòng Tư Không Thần là một mảnh thê lương. Rốt cuộc phải đến bướcnày, hai quân giằng co, đao kiếm chém nhau không biết đó có phải là kết cục báotrước. Ngày đó đưa nàng rời đi đến Huyết Nguyệt hắn từng nói rằng một ngày muốncùng nàng cưỡi chiến mã gặp lại ở bên Sông Hằng.

Hôm nay, sông Hằng đang ở trước mắt, nhưng người và vật đã không còn rồi...

Quả thật Nhiếp Thanh Lan đã tới phòng tuyến sông Hằng, nàng mang theo Quách Phitừ cửa bắc của thành lặng lẽ đi vào nên không kinh động đến quân Tư Không Triềungoài thành.

Ở trên tường thành nàng quan sát tỷ mỉ trận đồ của quân Tư Không Triều, xácđịnh cửa sinh xong phái một ngàn binh mã Huyết Nguyệt trong thành từ cửa sinhbất ngờ đánh vào. Quân canh giữ trên thành bắn tên phối hợp bức lui quân địch.

Đến khi mặt trời lặn thì đợt tiến công đầu tiên của quân Tư Không Triều mớingừng lại, quân Huyết Nguyệt đánh bất ngờ nên đã chiếm lấy thắng lợi.

Nhưng Nhiếp Thanh Lan không cho phép binh sỹ bên trong thành được ăn mừng thắnglợi lần này. Nàng yêu cầu tất cả mọi người phải toàn lực đề phòng, vẫn sắp xếphai trăm người canh chừng ở những lỗ châu mai ở dưới thành phòng địch nửa đêmđánh lén.

Còn nàng ở trong phủ tổng binh trấn giữ thành.

“Bệ hạ, vi thần không nghĩ ngài sẽ tự mình đến.” Tổng binh là người trẻ tuổi,ánh mắt có chút phức tạp trông chừng nàng: “Bệ hạ có kế hay gì để đánh địch?”

Nhiếp Thanh Lan nhìn thấy trong mắt vị tổng binh này lóe lên ngọn lửa địch ýchợt hiểu, nàng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi sợ ta sẽ nhượng bộ quân địch sao?”

Nàng cười khểnh khiến vị tổng binh trẻ tuổi đỏ mặt, cắn răng nói: “Bệ hạ, vithần chỉ là quan cấp thấp không sợ đắc tội ngài, nhưng ngài từng là tướng lĩnhcủa Tư Không Triều giờ là Nữ Hoàng của Huyết Nguyệt chúng ta, mặc kệ ngài vàThừa tướng như thế nào nhưng tự đáy lòng thần vẫn kính phục ngài, cúi đầu nghetheo không cần đến chiếu chỉ.”

Chớp mắt nàng cười nhẹ: “Ngươi rất dũng cảm, ta cũng thấy người rất yêu giangsơn Huyết Nguyệt này. Thật ra đến giờ ta cũng không cảm thấy mình là Nữ Hoàng,nhưng mặc kệ ngươi có phục ta hay không...” Nàng nghiêm nghị nhìn đối phương:“Trận chiến này ngươi phải nghe lệnh của ta. Nếu ngươi vì vướng chân ta màkhiến cho thành Sông Hằng thất thủ thì ta sẽ hành xử theo hoàng quyền xử ngươitội chết!”

Tổng binh há mồm, cả mặt cứng ngắc.

Nhiếp Thanh Lan liếc nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối rồi: “Những nhóm quânđịch khác giờ đang ở đâu?”

Có người đưa lên bản đồ, chỉ cho nàng xem: “Đang ở khe núi gần đây, cách nơinày khoảng năm mươi dặm.”

“Như vậy tối nay đối phương có có thể tính hợp hai nhóm quân lại. Hạ lệnh quânở Yến Thành dốc toàn lực ứng phó, cần trước trời tối ngày mai đến đây, nếukhông quân ở đây không chống nổi hai đạo quân hợp lại của địch.”

Tổng binh chen vào nói: “Bệ hạ nếu muốn đánh địch tại sao phải một mình đến đâymà không mang theo vài đạo nhân mã?”

Nàng giễu cợt hướng nhìn hắn: “Ngươi thua chính là việc dùng binh đấy! Ngươinên biết quân nhiều động tĩnh đều chọc đến phong vân, ta có thể mang một vạnbinh mã đến nhưng chỉ sợ là lề mề đến hai ngày sau mới đến. Khi đó thành đã bịcông rồi thì ta đến cứu ai?”

Như đụng trúng phải đinh, Tổng Binh không nhịn nổi cố cãi chày cãi cối: “Lời bệhạ nói ra đều nói là quân địch mạnh, chẳng phải là diệt nhuệ khí của quân minh,nâng cao uy phong của kẻ địch?”

Nhiếp Thanh Lan giễu cợt nói: “Quân địch đã tới chân thành rồi mà ngươi còn nóiquân địch không đáng để nhắc tới sao?” Nàng quay đầu hỏi Quách Phi đang theobên mình: “Theo ý của ngươi thì lần này tướng lĩnh là người nào?”

Hắn cười đáp: “Thần vốn sợ là nhìn lầm nhưng lúc nãy nhìn thấy sau lưng đốiphương có đeo đôi đoản kích... xem ra là Dương Phàm. Nếu hắn biết trong thànhcó ngài liệu có dám hạ lệnh tiến công?”

Nàng nhíu mày: “Là Dương Phàm?”

“Sao vậy?” Quách Phi nhận thấy được thần sắc nàng có biến hóa như có tính toángì?

Nàng quay đầu sang nói với Tổng binh: “Phiền mang cho ta giấy bút, ta muốn viếtthư cho Thừa Tướng.”

Tổng binh im lặng không lên tiếng tự mình mang giấy và bút đến rồi đứng một bênnhìn nàng viết.

Nhiếp Thanh Lan ngẩng đầu nhìn hắn: “Trong lòng ngươi không tin ta, bởi vì takhông phải người Huyết Nguyệt điều này không sao cả, nhưng nếu ngay cả ThừaTướng cũng không tin thì ngươi không xứng đáng để ngồi lên vị trí này. Tronglòng không có niềm tin thì tim cũng không hiểu được lòng người, sao có thể lãnhbinh?”

Nàng không nhìn mặt đối phương đang lúng túng nữa mà bắt đầu viết.

Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ có một câu:

“Nhanhchóng tra rõ động tĩnh của Tư Không Thần, có ở trong hoàng cung Tư Không Triềukhông?”


Lý Thừa Dục nhận được Nhiếp Thanh Lan thư của bồ câuđưa tin là vào sáng sớm hôm sau. Thấy phong thư này hắn ngẩn ra sau đó thấy timmình run lên.

Chẳng lẽ Thanh Lan ở tiền tuyến đánh hơi được Tư Không Thần? Nếu không nàng sẽkhông yêu cầu như thế.

Mà nếu Tư Không Thần ở tiền tuyến thì ý gì? Trừ ý hắn đối với trận chiến nàyphải được ăn cả ngã về không thì sau lưng còn âm mưu gì nữa?

Cảm giác bất an với người hắn yêu nhất càng ngày càng níu chặt.

Thừa dịp lúc ban đêm, Tư Không Thần đã mang theo 3000 lính tinh nhuệ đến trướcthành Sông Hằng.

Hắn đem nhân mã an trí rừng cây để không làm kinh động lính trấn giữ trênthành.

“Bệ hạ! Tối nay có vào thành không?” Dương Phàm đi tiên phong chạy tới rừng tụhọp với hắn.

Tư Không Thần suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần! Đưa một phong thư choquân giữ thành đi!”.

“Đưa tin? Nói gì?”

“Khuyên bọn họ đầu hàng, nếu không tự tìm đường chết.”

Dương Phàm sửng sốt: “Bệ hạ, thư này...”

Hắn cười một tiếng: “Ngươi cảm thấy thư này không có chút ý nghĩa nào?”

“Thứ cho thần nói thẳng, thật sự là... cái này không cần thiết.”

Tư Không Thần nhìn bóng người loáng thoáng trên tường thành kiên định nói:“Không! Thư nhất định phải đưa hơn nữa phải do đích thân trẫm viết!”

Cứ như vậy, một phong thư dụ hàng do Tư Không Thần tự tay viết được cột vào mũitên bắt vào trong thành. Bức thư này rất nhanh chóng được đưa đến phủ tổngbinh.

Vị tổng binh có chút giận dỗi với Nhiếp Thanh Lan tên là Trương Thành. Hắn nhìnbức thư này rất vô cùng khó hiểu: “Người Tư Không Triều xem thường người HuyếtNguyệt chúng ta sao? Lại còn đem thư khuyên hàng vào? Buồn cười!” Nói xong đemlá thư xé thành hai nửa.

“Ai cho ngươi tự mình xử trí?” Nhiếp Thanh Lan ở sau lưng hắn quát lên.

Hắn quay đầu lại, không phục nói: “Bệ hạ, loại tin này không phải là cơ mậtquân sự, người xem nó làm gì?”

Quách Phi đã nhặt thư lên đưa đến cho Nhiếp Thanh Lan, nàng ghép lá thư lại,vừa nhìn đã nhận ra chữ viết trong thư.

Thật sự là bút tích của Tư Không Thần!

Chuyện nàng không muốn thấy nhất đã xảy ra, Tư Không Thần thực sự đã đến tiềntuyến!

Trương Thành thấy nàng nhìn lá thư đến mất hồn liền châm chọc: “Không phải bệhạ định đầu hàng đấy chứ?”

Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn: “Nếu ngươi muốn thắng trận này thì không cần phải nóimát, nếu không ta sai Quách Phi tháo cằm ngươi ra!”

Nàng bỗng nhiên nổi giận tựa như hoa hồng diễm lệ nhưng làm cho người ta sợ hãivì bị gai đâm làm cho Trương Thành nhất thời không nói nên lời.

“Giờ sẽ do ngươi hồi âm cho địch!” Nàng dùng mắt chỉ vào giấy và bút bên cạnh.

“Muốn ta viết gì?” Trương Thành lúc này thật sự không dám nói lung tung.

“Tùy tiện, lấy thân phận Tổng binh của ngươi, muốn nói gì thì lựa lời mà nói,chỉ cần không lộ ra ta đang ở đây là được.” Nói xong nàng ra hiệu cho QuáchPhi: “Quách tướng quân, ngươi theo ta vào trong!”

Hai người vào trong thư phòng, nàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ tới.”

Hắn sửng sốt: “Ngài là nói... Tư Không bệ hạ tới? Đang ở ngoài thành?”

“Phải nhưng chuyện này tạm thời không tiện nói với người Huyết Nguyệt. Ở đâychỉ có mình ngươi hiểu ta, ta không muốn đánh trận này. Nếu như người HuyếtNguyệt biết hắn đang ở ngoài thành thì không đánh không được. Mà điều này cũngkhông thể nói cho Thừa Dục biết, mặc dù bức thư trước ta cũng đã từng nói vềtình hình ở đây, mà chắc hắn cũng đoán được rồi. Chắc sẽ muốn lập tức giết TưKhông Thần luôn!”

Quách Phi hỏi: “Vậy ngài định làm thế nào?”

“Ta muốn đi thám thính tình hình quân địch, nếu Tư Không Thần quả thật có ở đâyta hy vọng có thể nói chuyện được với hắn một lần.” Nhiếp Thanh Lan cắn môi.Nàng đã nóng lòng lắm rồi.

Hắn vội vàng ngăn lại: “Bệ hạ, bây giờ không phải là trước đây nữa, ngài khôngthể gặp hắn! Lần trước ở Hoắc Sơn hai người đã quyết tuyệt rồi, chẳng lẽ nhưvậy còn chưa rõ ràng? Hiện giờ ngài là người đứng đầu một nước, địa vị hiểnhách, vừa lúc hai bên đang đối đầu, bất kể là ai tìm ai thì cũng là vua gặpvua, là nước cờ thua! Với lại trước khi rời đi Thừa Tướng từng tha thiết dặn dòthần nếu như có cơ hội gặp Tư Không Bệ hạ thì nhờ ta bất kế thế nào cũng phảicản ngài, không để ngài và hắn gặp nhau!”

Nàng kinh ngạc hỏi: “Hắn đã sớm nghĩ tới ta sẽ đi gặp Tư Không Thần sao?”

Quách Phi gãi gãi đầu: “Cái này vi thần không rõ ràng lắm, nhưng ý nghĩ củaThừa tướng kín đáo, có lẽ đã sớm dự liệu được.”

Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Lý Thừa Dục nàng không khỏi bật cười: “Chàng vẫnkhông yên lòng với ta!”

“Cho nên, bệ hạ tuyệt đối không thể ra khỏi thành, ngộ nhỡ đây là mưu kế củađối phương thì sao?”

Nhiếp Thanh Lan vẫn cho rằng Quách Phi là một hán tử thật thà ngay thẳng, nhưngcó lúc hắn đột nhiên lại vô cùng thâm ý.

Thật ra thì đã sớm đoán được từ khi ở Hoắc Sơn Tư Không Thần bỏ đi trước mãicho đến lá thư này để xác thực hắn đang ở ngoài thành thì nàng cũng đoán đượcmục đích của hắn có liên quan tới mình hay không rồi.

Nhưng dù sao nàng vẫn chưa bại lộ hành tung, coi như là hắn đang nghĩ cách thìcũng không thể bấm ngón tay mà tính toán được.

Mặc kệ thế nào nàng cũng phải ra ngoài một chuyến, coi như là không gặp TưKhông Thần thì cũng phải gặp tướng lĩnh hiện tại là Dương Phàm. Dương Phàm đãtheo nàng nhiều năm, dù hiện tại không bên cạnh nàng nhưng với nàng hắn khôngthể không thèm để ý đến lời nàng chứ?

Nếu như theo lời Quách Phi thì nàng cũng đã có cách khác rồi.