Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 16: Rượu mai ta ủ mừng xuân tới



Kể từ ngày Ngọc Ẩn xuất giá, nụ cười bênkhóe môi Ngọc Nhiêu ngày một nhiều hơn, mỗi lần ngắm trăng ngắm hoa là nhữngnét vui tươi, phấn chấn lại giống như cánh bướm đậu trên bờ mi chẳng chịu rờiđi. Ngoài ra, Ngọc Nhiêu còn có thêm một sở thích mới là ủ rượu, muội ấy thườngngâm những bông hoa đúng mùa vào trong rượu để ủ thành rượu ngon, mà thứ rượugốc được dùng tới chính là rượu Phần, loại rượu ngon nhất được ủ ra là Mai HinhNhưỡng ủ bằng hoa mai đỏ.

Tôi từng cất lời dò hỏi, Ngọc Nhiêu chỉ trảlời là phụ thân và ca ca vừa được rửa oan, bản thân tất nhiên vui mừng. Rồimuội ấy còn cười, nói: “Không phải tỷ tỷ cũng thích ủ rượu hoa quế đó ư?” Cùngvới đó, số lần Ngọc Nhiêu rời khỏi Vị Ương cung cũng ngày một nhiều lên. Mộthôm, tôi và Ngọc Nhiêu vừa trở ra từ cung của Thái hậu sau khi thỉnh an, HuyềnPhần thì đi theo Đức thái phi tới trò chuyện với Thái hậu, khi tôi đang đứnghàn huyên với Đức thái phi mấy câu thì Huyền Phần và Ngọc Nhiêu thỉnh thoảnglại lén đưa mắt nhìn nhau âu yếm, tới lúc này tôi mới xua tan được nỗi nghihoặc trong lòng. Tôi không kìm được nở nụ cười mỉm, mấy thiếu niên thiếu nữ vừachớm nụ tình thì sao biết cách che đậy tình cảm của bản thân.

Vừa về tới Nhu Nghi điện, tôi liền đuổi hếtmọi người ra, hỏi: “Là chuyện từ bao giờ vậy?”

Nét ửng hồng trên khuôn mặt Ngọc Nhiêu đãcho tôi một đáp án hết sức rõ ràng, hoàn toàn khác với những lời hàm hồ củamuội ấy lúc này: “Tỷ tỷ nói gì thế?”

“Cửu Vương gia.” Tôi lại hỏi thêm lần nữa:“Chuyện bắt đầu từ bao giờ vậy?”

Ngọc Nhiêu cúi đầu mân mê mép váy, sau mộthồi trầm ngâm suy nghĩ mới khẽ nói: “Đại khái... Muội cũng không nhớ nữa.”

Tôi mỉm cười phán đoán: “Là ngày y bịt mắtmuội ở Chiêu Dương điện hay là hôm y bắn rơi chiếc thoa phượng của muội ở QuanVõ đài?” Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Muội không ngại cửu Vương gia xuấtthân hàn vi ư?”

Ngọc Nhiêu đưa tay gạt mấy lọn tóc rối rasau tai, hai mắt ánh lên mấy tia mơ màng, khẽ nói: “Phần cũng chưa từng chêmuội là con gái của tội thần.”

“Phần?” Tôi ngẩn ngơ nhớ lại, mấy năm trướctrên đỉnh Lăng Vân, mình cũng từng gọi nam tử kia là Thanh như thế. Rất nhanhsau đó tôi đã tỉnh táo trở lại, mỉm cười, nói: “Gọi y như thế chứng tỏ tình cảmcủa muội với y đã rất sâu đậm rồi.” Rồi tôi cất tiếng trêu Ngọc Nhiêu: “Ta nhớcó người từng nói là thà lấy hạng thất phu sống qua loa cả đời cũng quyết khôngbước chân vào cửa cung đình hay vương phủ nửa bước cơ mà! Không biết người đólà ai vậy?”

Ngọc Nhiêu bất giác thẹn đỏ mặt, khẽ laycánh tay tôi, nói: “Tỷ tỷ chớ trêu muội nữa.” Sau đó lại cắn chặt môi. “Y thậtsự không giống với Hoàng thượng và Kỳ Sơn Vương. Y... rất tốt.”

“Tâm ý của y muội có khẳng định đượckhông?”

Ngọc Nhiêu gật đầu. “Ngày đó muội tiễn nhịtỷ tới phủ Thanh Hà Vương, y cũng có mặt. Y nói, y nói...” Ngọc Nhiêu không nóitiếp được nữa, thẹn thùng giậm chân, gắt: “Dù sao muội cũng biết rõ mà.”

“Nếu bọn muội thật sự có ý này, ta cũng cóthể đi hỏi ý Thái hậu để xin lão nhân gia người ban hôn. Có điều muội khôngđược phép lén chạy ra ngoài nữa đâu đấy, bị người ta biết ắt sẽ trở thành trò cườicho xem.”

Ngọc Nhiêu thẹn thùng đáp “vâng” một tiếng,vội vàng chạy về Vĩnh Bảo đường.

Đợi Ngọc Nhiêu đi rồi, Cận Tịch liền hỏitôi: “Nương nương đã hạ quyết tâm rồi ư?”

Tôi trịnh trọng gật đầu, trầm ngâm nói:“Chuyện Hoàng thượng có ý với Ngọc Nhiêu hai chúng ta đều biết rõ, tranh thủbây giờ sự việc còn dễ giải quyết, nếu có thể gả Ngọc Nhiêu đi được là tốtnhất. Ta nghĩ kĩ rồi, nếu gả vào gia đình bình thường nào đó thì chẳng ích gì,chỉ có gả cho huynh đệ ruột thịt của Hoàng thượng thì mới có thể khiến Hoàngthượng dứt hẳn suy nghĩ đó, bằng không thì thực là hậu họa vô cùng.”

Cận Tịch nghiêm túc nói: “Như vậy cũng tốt.May mà tứ tiểu thư và cửu Vương gia tình đầu ý hợp, những mối phiền phức hẳn sẽbớt đi nhiều.”

Hôm ấy gió lạnh kéo về, tôi khoác lên mìnhmột chiếc áo choàng thêu hình hoa mẫu đơn màu mật ong rồi dẫn theo ba đứa bétới cung của Thái hậu thỉnh an. Thái hậu bế Hàm Nhi và Nhuận Nhi trong lòngngắm nghía một hồi, không kìm được mừng rỡ nói: “Nhuận Nhi ngày càng khỏe mạnhhơn rồi, qua đó đủ thấy con chăm sóc thằng bé rất tận tâm, Đức phi ở trên trờicó linh thiêng hẳn sẽ được an ủi rất nhiều.” Nói xong liền kêu Phương Nhượcmang đồ điểm tâm tới cho mấy đứa bé ăn.

Tôi cởi áo choàng ra, bên trong chỉ mặc mộtchiếc áo dài cân vạt màu tím nhạt thêu hình hoa mai, cổ áo dựng đứng tinh tếlại càng làm tôn lên khí chất hiền hòa. Thái hậu cười, nói: “Chiếc áo choàngvừa rồi rất đẹp, có điều chiếc áo mặc bên trong này màu sắc thực có phần lạnhlẽo quá. Giữa ngày đông con nên mặc những chiếc áo sẫm màu, hoa lệ một chút, cónhư vậy nhìn mới có sức sống.” Bà ta chăm chú nhìn một lát, không kìm được hỏi:“Ta nhớ chiếc áo này của con được làm từ mùa đông năm ngoái, sao bây giờ vẫncòn mặc vậy?”

Tôi cười, nói: “Vào những dịp lễ tết, tấtnhiên cần ăn mặc trông có sức sống một chút, có điều bây giờ là đi thỉnh anThái hậu, đã là người một nhà rồi đâu cần chăm chút quá làm gì, hơn nữa chiếcáo này cũng chưa cũ.”

Bà ta cười tủm tỉm, nói: “Rốt cuộc vẫn làcon biết tiết kiệm, Chức tạo phường giờ đang phải may váy áo cho Mẫn Phi cũngđủ bận rộn rồi.” Dừng một chút rồi lại hỏi: “Hoàng thượng gần đây vẫn thườngxuyên tới chỗ An thị sao?”

“Cũng không phải là thường xuyên, một thángchỉ tới chừng hai, ba lần thôi.”

Thái hậu gật đầu, nói: “Vậy thì còn được.”

Tôi đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào,bức rèm bên ngoài bỗng nhiên được vén lên, kế đó Trang Hòa Đức thái phi bám vàotay một cung nữ chậm rãi đi vào, vừa nhìn thấy tôi liền mím môi cười, nói: “Thìra Thục phi cũng ở đây.” Tôi vội vàng đứng dậy hành lễ bái kiến.

Hàn huyên được một lát, vì hôm nay thái phimặc một chiếc áo mới màu tím thêu hình mây màu ngũ sắc cùng mấy bông hoa lạctiên rất đẹp nên mọi người đều không kìm được khen ngợi mấy câu, lại nói tháiphi mặc chiếc áo này quả là rất hợp, trông tràn đầy sức sống. Thái phi cười đếnnỗi không khép miệng lại được. “Ngày đó ta tới Chức tạo cục chọn vải thì vừahay gặp tứ tiểu thư của nhà Thục phi, chính cô bé đó đã thay ta chọn màu nàyđấy. Ta vốn nói mình đã đến tuổi này rồi không mặc nổi áo màu tím, kiểu vải nàycũng có vẻ khá bình thường, cô bé đó liền nói chỉ cần thêu thêm hoa văn mây màungũ sắc lên là đẹp hơn ngay. Hôm nay áo làm xong ta mặc thử thấy quả là khôngtệ, xem ra nhãn lực của tứ tiểu thư thực không kém chút nào.”

Tôi vội nói: “Thái phi quá khen rồi, trẻcon thì có biết cái gì đâu.”

Thái phi mỉm cười, đưa mắt nhìn tôi. “Mộtnha đầu thông minh, lanh lợi như vậy mà Thục phi còn nói là không tốt, nếu Thụcphi chê thì chớ trách ta đưa cô bé đó về làm nhi tức.” Tôi thầm máy động tronglòng, quả nhiên thấy thái phi nháy mắt với tôi một cái, lập tức hiểu ngay là bàcó ý cầu hôn cho Huyền Phần. Rồi thái phi mỉm cười, nói với Thái hậu: “Phần Nhituổi cũng đã lớn, hôm đó nhìn thấy thằng bé Huyền Thanh cưới Trắc phi thì khótránh khỏi cũng sinh ra tâm tư này. Phần Nhi không phải con ruột của thầnthiếp, thần thiếp thực không dám làm lỡ dở chuyện chung thân của nó kẻo khiếnThuận Trần thái phi oán trách, do đó đã bắt đầu để ý tìm. Thần thiếp thấy Chântứ tiểu thư thông minh, ngoan ngoãn, thực là một lựa chọn không tệ chút nào.”

Thái hậu đưa mắt nhìn qua một chút rồi mỉmcười, nói: “Ai gia cũng rất thích nha đầu Ngọc Nhiêu đó, hiện giờ nhà họ Chânđã hưng vượng trở lại, bậu cửa cũng cao lên, người tới cầu thân quả thực khôngít. Hai hôm trước lão thái phi nhà Thụy An Quận vương vừa tới gặp ai gia, trongkhi trò chuyện có nói là Thụy An Quận vương tuổi đã không còn nhỏ nữa, ai gialiền có ý tác thành cho y và Ngọc Nhiêu. Sao muội muội không chịu nói sớm? Nếuta mà biết muội có tâm tư này thì ắt đã không nói việc đó với lão thái phirồi.”

Đức thái phi nghe thế liền có chút lúngtúng: “Thần thiếp không biết Thái hậu đã có lòng này, thực là mạo muội, có điềuđất phong của Thụy An Quận vương hình như ở xa mãi tận Thanh Hải.”

Tôi thầm kinh hãi, vừa định mở lời thì Tháihậu đã đưa mắt nhìn xa. “Thanh Hải tuy có hơi xa nhưng vương phủ dù sao cũng lànơi cao sang, tôn quý, không tính là bạc đãi gì nha đầu đó.” Rồi bà ta lạicười, nói: “Nhị muội của Thục phi vừa gả cho lão lục xong, nếu lại gả thêm mộtmuội muội nữa tới thì há chẳng phải các cô nương tốt của nhà họ Chân đều vàonhà chúng ta hết? Có thứ gì tốt thì cũng đừng nên một mình hưởng hết mới phải!Chờ đến mùa xuân, ai gia sẽ để ý tìm một vị tiểu thư danh môn cho Phần Nhi.”

Đức thái phi nghe thấy lời này thì cũngkhông tiện nói gì nữa, sau khi ngồi thêm một lát liền đứng dậy cáo từ.

Thái hậu thấy chỉ còn lại tôi thì mới chậmrãi nói: “Ngọc Nhiêu là muội muội của con, ai gia rất muốn nghe thử ý kiến củacon xem thế nào, con thấy gả nha đầu đó cho ai thì tốt hơn?”

Tôi trầm ngâm không nói, chỉ thầm phán đoánxem trong việc này Thái hậu đã biết được bao nhiêu. Một cơn gió lạnh chợt thổivào qua ô cửa sổ khép hờ, hơi lạnh cùng sự khô hanh của mùa đông nhanh chóngtràn khắp trong điện. Giọng nói của Thái hậu lúc này dường như cũng thấp thoángmấy tia lạnh lẽo: “Con thông minh như thế, chắc cũng biết được tâm tư của Hoàngthượng với muội muội con rồi.”

Tôi như bị một chậu nước lạnh giội thẳngxuống đầu, không kìm được rùng mình một cái, chẳng biết phải nói gì.

Thái hậu thở dài, than: “Con trai ai gia cótâm tư thế nào, ai gia làm gì mà chẳng rõ. Ai gia cũng biết Ngọc Nhiêu là mộtđứa bé tốt, có điều...” Trên khuôn mặt nhăn nhúm đầy vẻ già nua của bà ta lộ ramột tia xót xa hết sức nặng nề. “Nha đầu ấy quá giống Thuần Nguyên Hoàng hậu đãqua đời, tính tình thì từa tựa Hoa Phi hồi mới vào cung. Ai gia sợ Hoàng thượngkhông thể kiềm chế nổi bản thân, trước đây đã có một Phó Như Kim rồi, ai giathực không dám mạo hiểm thêm lần nữa.”

Tôi cung kính quỳ xuống, bình tĩnh nói:“Thái hậu, Ngọc Nhiêu không hề muốn trở thành phi tần của Hoàng thượng, thậmchí còn chưa từng nghĩ tới việc ấy.”

“Ai gia biết chứ, ai gia còn biết nếu khôngvì Huyền Phần có ý với muội muội của con thì hôm nay Đức thái phi đã chẳng tớiđây mở lời rồi.”

“Cửu Vương gia với Ngọc Nhiêu quả thực tâmđầu ý hợp.”

Thái hậu đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưamắt nhìn những cành trúc trơ trọi đã rụng hết lá. “Chính bởi vì là cửu Vươnggia nên ai gia mới không thể đồng ý mối hôn sự này, việc huynh đệ vì nữ nhân mànảy sinh phân tranh, ai gia tuyệt đối không bao giờ chấp nhận.” Bà ta cất giọngkiên quyết mạnh mẽ, từng câu từng từ đều như gõ vào lòng tôi. “Muội muội củacon nếu được gả cho một thần tử bình thường ở kinh thành thì khó đảm bảo rằngHoàng thượng sẽ không còn quyến luyến nữa, trong khi đó Thụy An Quận vương làbiểu đệ của Hoàng thượng, lại ở xa mãi tận Thanh Hải, dù Hoàng thượng có muốnthì cũng chẳng thể đến đó cướp người về được, do đó gả Ngọc Nhiêu cho Thụy AnQuận vương chính là cách tốt nhất.”

Tôi thầm chấn động trong lòng, nôn nóng kêulên: “Thái hậu!”

“Ai gia biết là con không nỡ.” Bà ta đi tớiđỡ tôi đứng dậy. “Nhưng Hoàng thượng không thể nạp Ngọc Nhiêu vào cung được,nạp vào rồi thì khó đảm bảo rằng sẽ không xảy ra mối tai họa như Phó Như Kim.Hơn nữa như con vừa nói, Ngọc Nhiêu không có ý gì với Hoàng thượng, nếu bị bứcép quá thì sự an toàn của Hoàng thượng thực khó mà đảm bảo. Do đó việc này aigia chỉ thông báo cho con biết trước thế thôi, chờ đến mùa hạ khi Thụy An Quậnvương tiến kinh, ai gia sẽ tự có an bài.”

Sống lưng tôi ngứa ngáy như bị gai đâm,khóe miệng hơi máy động nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, buồn bã cáo lui.

Tôi không nói một lời, trở về Vị Ương cungliền vội vàng sai Tiểu Liên Tử đi mời Ngọc Ẩn vào cung.

Ngọc Ẩn khi mới tới nơi thì còn chưa biếtlà có chuyện gì xảy ra, nghe tôi kể xong liền không kìm được cau mày lại. “Tháihậu đã có ý này rồi thì chỉ e là không dễ giải quyết. Nhưng trưởng tỷ, NgọcNhiêu và cửu Vương gia bây giờ tâm đầu ý hợp, thực không nên chia tách bọn họ,vả lại nếu tứ muội phải gả đến một nơi khỉ ho cò gáy như Thanh Hải, chỉ e saunày muốn trở về kinh thành một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì.”

Ngọc Nhiêu nghe xong thì chỉ im lặng khôngnói gì, mãi một hồi lâu sau mới nói: “Muội sẽ không đi đâu.”

Tôi nói: “Ta đương nhiên biết là muội sẽkhông đi, bằng không đợi đến sang năm khi rượu mới của muội ủ xong, lẽ nào MaiHinh Nhưỡng còn phải đưa từ Thanh Hải về đây hay sao?”

Ngọc Ẩn cau mày lo lắng, trầm ngâm nói:“Nếu biết tin này, cha mẹ không cuống lên mới là lạ, tạm thời đừng nên nói gì vớihọ thì hơn.”

Tôi nói: “Tất nhiên là vậy rồi. Việc nàyThái hậu còn đang suy nghĩ, chưa biết chừng còn có thể thay đổi được. Chúng tatạm thời đừng nôn nóng, tệ nhất thì cũng phải tới mùa hè sang năm Thụy An Quậnvương mới vào kinh. Điều quan trọng nhất là trong vòng nửa năm sắp tới đừng đểHoàng thượng mở lời với Ngọc Nhiêu, vậy thì mới có thể từ từ tìm cách được.”

Tôi bắt đầu thầm trù tính, Bình Dương VươngHuyền Phần là con út của tiên hoàng, thân mẫu Thuận Trần thái phi xuất thân hànvi, vốn chỉ là cung nữ chuyên việc may vá ở Tú viện, khi tiên hoàng còn tạithế, ngôi vị cao nhất của bà ta chẳng qua chỉ là Ân Tần, về sau tuy được tấnphong làm thái phi nhưng hoàn toàn là nhờ vào con trai, ngoài ra Bình DươngVương từ khi còn nhỏ đã được giao cho Trang Hòa Đức thái phi vốn là mẹ của ngũHoàng tử đã qua đời sớm nuôi nấng trưởng thành. Hiện giờ nhà họ Chân tuy nhânđinh ít ỏi nhưng xét trong các gia tộc ngoại thích thì chỉ thua kém duy nhấtnhà họ Chu. Tôi thân là thục phi chính nhất phẩm, nắm quyền quản lý hậu cung,lại đang có nhiều con cái nhất với hai vị công chúa, một vị hoàng tử, ngoài racòn nuôi thêm một hoàng tử khác là Dư Nhuận do My Trang để lại, trong mắt ngườingoài, bất kể xét về hiện tại hay tương lai, tôi đều rất đáng để bợ đỡ.

Thuận Trần thái phi vì tiền đồ của con traimình đương nhiên rất hy vọng Ngọc Nhiêu và Huyền Phần có thể đến với nhau, cònTrang Hòa Đức thái phi thì không có con ruột, hẳn cũng quan tâm tới Huyền Phầnvô cùng, tuy không dám chống đối Thái hậu nhưng trong lòng nhất định mười phầntán thành mối hôn sự giữa Huyền Phần và Ngọc Nhiêu, bằng không thì hôm nay đãchẳng chủ động đi gặp Thái hậu để nhắc tới việc này. Hiện giờ khó qua nhất vẫnlà cửa của Thái hậu, trừ phi... Tôi bất giác thầm máy động trong lòng.

Hiện giờ tôi nắm quyền quản lý lục cung,muốn gặp Huyền Phần một chút tất nhiên không có gì là khó khăn cả, có điều Tháihậu đã biết việc giữa y và Ngọc Nhiêu, để tránh mối hiềm nghi và không làm Tháihậu bực mình, tôi tuyệt đối không thể ra mặt. Hơn nữa, câu này nhất định phảido người chí thân hỏi mới xong. Huyền Lăng tất nhiên là không được rồi, Kỳ SơnVương thì tuy lớn tuổi nhưng lại là người rất sợ chuyện, ắt không chịu đắc tộivới Thái hậu, do đó cũng chẳng cần xét tới làm gì.

Tôi suy đi nghĩ lại, bây giờ người chịugiúp đỡ và có thể giúp được chỉ có mình y thôi. Tôi bất giác khẽ thở dài mộttiếng, Huyền Thanh, muội quả thực không muốn mang tới cho huynh chút phiền phứcnào kẻo huynh lại lo lắng cho muội, nhưng rốt cuộc vẫn có những chuyện khôngthể không phiền tới huynh.

Tôi thoáng ưu sầu trong khoảnh khắc, ngaysau đó liền dằn lòng lại, đưa tay đỡ Ngọc Ẩn đứng dậy, nói bằng giọng rất khẽ:“Chuyện này chỉ đành nhờ muội và lục Vương gia giúp đỡ thôi, ngoài ra chúng tacòn phải đi gặp cửu Vương gia hỏi lấy một lời khẳng định nữa.”

Lời khẳng định ấy Huyền Thanh đã hỏi đượctừ chỗ Huyền Phần, đó là một câu nói khiến cả tôi và Ngọc Nhiêu đều cảm thấyyên tâm: “Lòng ta son sắt, quyết không lay chuyển.”

Y đã có tâm tư như thế với Ngọc Nhiêu, dùphải dốc hết tâm cơ cũng hoàn toàn xứng đáng.

Ngọc Nhiêu khi nghe thấy câu nói đó cũngmười phần cảm động, thế nhưng lại không rơi lệ mà chỉ cười tủm tỉm, nói vớitôi: “Muội đã sớm biết tâm ý của y rồi mà.”

Vẻ chắc nịch ấy khiến tôi và Ngọc Ẩn đềucảm thấy vững dạ và thoải mái hơn nhiều.

Trong cung tạm thời không có việc tuyển tú.Tết đến, khi các phi tần triều kiến không có người mới nào, thêm vào đó An LăngDung đã dần có vẻ thất sủng, hiện giờ người bầu bạn bên cạnh Huyền Lăng nhiềunhất là Mẫn Phi và Dư Dung Nương tử. Ngọc Ẩn dùng thân phận là trắc phi củaThanh Hà Vương liên hệ với vương phi của các thân vương, mỗi phủ chọn lấy mộtnữ tử xinh đẹp, trẻ tuổi đưa vào cung. Do là người mà các vương phủ tiến cử nêntôi cũng không bạc đãi, đi xin thánh chỉ phong cho tất cả làm thường tại. Lathị do phủ Kỳ Sơn Vương tiến cử trở thành Xuân Thường tại, Chúc thị do phủThanh Hà Vương tiến cử trở thành Dực Thường tại, còn Bình Dương Vương thì vìchưa thành thân nên được Đức thái phi thay mặt tiến cử Giang thị, hiện giờ đãtrở thành Anh Thường tại.

Ba vị Thường tại vào cung là việc mừng, mànữ tử do các vương phủ tiến cử đều đã được chọn lựa rất kĩ, Xuân Thường tạigiỏi gảy đàn nguyệt, Anh Thường tại có sở trường về nhảy múa, còn Dực Thườngtại thì hát Côn khúc rất hay. Sau khi vào cung, cả ba đều được cho vào ở trongNgọc Bình cung. Ba nữ tử này đều trẻ trung, xinh đẹp, Huyền Lăng lại thích cáisự mới mẻ ở bọn họ, thế là những khi có thời gian rảnh rỗi thường tới Ngọc Bìnhcung, cũng vì thế nên cả ba mới vào cung được hai tháng đã lần lượt trở thànhtài nhân, mỹ nhân và giờ là quý nhân chính lục phẩm, trong đó Dực Quý nhân Chúcthị là đắc sủng nhất. Vừa khéo lúc này, Trinh Quý tần vốn đổ bệnh đã lâu nayhoàn toàn bình phục, Huyền Lăng trong cơn mừng rỡ liền phong nàng ta làm thụcdung, Từ Yến Nghi từ đó liền trở thành một trong cửu tần. Thế nhưng mọi ngườitrong cung vẫn bàn luận xôn xao, nói An Lăng Dung giờ đã không còn được ân sủngnhư trước, thế mà Lữ Chiêu dung là mẹ ruột của trưởng nữ và Từ Thục dung là mẹruột của Hoàng tử lại đều phải xếp sau nàng ta, thực là không công bằng.

Mà sau khi sang năm mới, Dư Dung Nương tửcũng được tấn phong làm quý nhân, ngay đến phong hiệu cũng không thay đổi, trởthành Dư Dung Quý nhân, cực kỳ nổi bật. Có lẽ chỉ từ phong hiệu hai chữ đó thôicũng đủ thấy được sự sủng ái của Huyền Lăng đối với nàng ta, mà kể từ sau cuộcđua ngựa ở Quan Võ đài, Huyền Lăng ngày càng yêu quý nàng ta, dù có ba mỹ nữmới vào cung nhưng sự ân sủng dành cho nàng ta vẫn không hề suy giảm.

Huyền Lăng có thêm ba sủng phi mới, thờigian tới cung của tôi tất nhiên ít hẳn đi. Năm mới sự vụ rất nhiều, hậu cung làthế mà tiền triều cũng là như thế. Ngày mùng Một Tết, Huyền Lăng hạ chỉ lập DưLy làm Tề Vương, Dư Bái làm Tấn Vương, Dư Hàm làm Triệu Vương, Dư Nhuận làm SởVương. Lần này bốn vị Hoàng tử cùng được phong vương, trưởng tử bị đặt nganghàng với ba đứa bé còn chưa dứt sữa, những ý kiến trước đó về việc lập trưởngtử Dư Ly làm thái tử lập tức giảm đi hẳn.

Thời gian vùn vụt trôi qua, thoắt đó mà mộtmùa xuân mới đã lại tới.