Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 11: Ngó mặt cách lòng ngỡ uyên ương



Rượu được ba tuần, Huyền Lăng dường như đãhơi say, bèn tựa người vào ghế gọi người lên ca múa. Mọi người trên đài lúc nàythần sắc đều có vẻ uể oải, tiếng nhạc vừa nổi lên, những ánh mắt liền hờ hữngliếc qua. Hồi ban ngày bọn họ đã xem cảnh cưỡi ngựa bắn cung tràn đầy khí thếrồi, giờ cảnh đàn ca nhảy múa mềm mại quả thực là càng thích hợp hơn. Các vũ cơvận xiêm y diễm lệ, tha thướt nhảy múa giữa làn gió đêm dìu dịu, dưới ánh đènlưu ly tỏa bóng mông lung, nhìn thực chẳng khác gì những bông hoa kiều diễm tộtcùng.

Xích Thược nghe xong một khúc liền gọi thêmđiệu Thác Chi vũ. Hai nàng vũ cơ chậm rãi bước ra, mái tóc cả hai được búi lêncao vút, trên trán dán một miếng ngọc xanh biếc hình chim trĩ, vận áo đỏ tươi,phía dưới là chiếc váy trắng ngần thêu hình hoa cỏ màu xanh và vàng, bầu ngựctrắng nõn lồ lộ, trên tay có khoác thêm khăn lụa mỏng. Theo tiếng nhạc vanglên, bọn họ ung dung thả bước, ống tay áo rộng không ngớt tung bay, thực là bắtmắt vô cùng.

Xích Thược tỏ ra có chút cụt hứng, vứt đôiđũa bạc trong tay xuống, nói: “Từ khi vào cung đến nay, điệu múa đẹp nhất màthần thiếp từng được xem chính là Kinh Hồng vũ của An Chiêu viện đêm đó, xemxong rồi mới thấy những điệu múa khác đều nhạt nhẽo cả.”

Huyền Thanh đưa mắt liếc qua phía XíchThược một chút, làm bộ vô tình nói: “Nương tử chưa từng được xem Thục phi nươngnương múa điệu Kinh Hồng ư?”

Tôi khẽ mỉm cười một tiếng. “Bọn ta chẳngqua là Đông Thi bắt chước chau mày[11], làm sao so sánh được vớiThuần Nguyên Hoàng hậu năm xưa.”

[11]Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răngtrắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng do bị bệnh tim nên thường dùng tay ôm lấy ngực,mày thì chau lại. Dù vậy tư thế đó của nàng cũng rất dễ thương, làm rung độnglòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy liền bắt chước làm theo,người ta nhìn vào lại thấy càng xấu hơn. Câu này chỉ việc học đòi một cách vụngvề, không biết tự lượng sức - ND.

Xích Thược thản nhiên cười, nói: “Thầnthiếp lúc nào cũng đến muộn một bước, thành ra không được xem Thục phi nươngnương và Thuần Nguyên Hoàng hậu múa điệu Kinh Hồng, cũng không được xem cuộcthi cưỡi ngựa bắn cung chiều nay, nghe nói Hoàng thượng vừa mới giành được phầnthắng.”

Huyền Lăng mắt say lờ đờ, lẩm bẩm: “Nhữngviệc khác thì không xét tới, nhưng hồi chiều nay Nhiêu Nhi vừa cưỡi ngựa bắncung, quả đúng là oai hùng hào sảng. Nếu nàng nhìn thấy rồi, nhất định sẽ cảmthấy rất thân thiết.”

Thế là Xích Thược cầm chén rượu bước tớichúc mừng Ngọc Nhiêu. Hai chữ “thân thiết” đó của y bất giác làm tôi nảy sinhlòng nghi hoặc, thừa dịp Xích Thược lại gần, bèn khẽ nói: “Nương tử cưỡi ngựaquả là rất giỏi, nhưng một cung tần xuất thân cung nữ theo lẽ thường thì khôngthể có bản lĩnh như vậy mới đúng.” Tôi chăm chú nhìn nàng ta một chút, rấtnhanh đã ngoảnh mặt đi, đưa mắt nhìn những bông thược dược đỏ tươi đang nở rộbên Quan Võ đài. “Nghe nói Mộ Dung thế gia ngày trước rất trọng võ nghệ, ngayđến nữ tử cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhớ năm xưa Hoa Phi chính là vì như thếnên mới được Hoàng thượng sủng ái rất mực. Bây giờ xem ra muội muội cũng có mấyphần dáng vẻ của Hoa Phi rồi đấy.”

“Vậy ư?” Xích Thược dừng chén rượu bên môi,trong cặp mắt long lanh lóe lên một tia sắc lạnh. “Nương nương ngàn vạn lần chớnên nói như vậy, Hoa Phi nương nương tuổi còn trẻ mà đã qua đời, tần thiếp cònmuốn được bầu bạn với nương nương thêm vài năm nữa. Có thể tận mắt chiêm ngưỡngphong thái của nương nương, tần thiếp thực không đành lòng bỏ lỡ.” Dứt lời,nàng ta lại tha thướt trở về bên cạnh Huyền Lăng, uống rượu nói cười.

Đêm dài đằng đẵng cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Huyền Thanh lúc này cũng đã hơi say, khẽtựa mình vào ghế, ống tay áo rộng thêu hình vầng mây trắng buông thõng xuốngmột bên. Khóe miệng y vẫn thấp thoáng nụ cười, nhưng nụ cười ấy thật cô đơn vàtrống rỗng, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ điềm đạm, ung dung của y thườngngày. Hoán Bích lần lượt đi rót rượu cho tất cả mọi người, trước bữa tiệc tốinay, muội ấy đã thay xiêm y, trên người là một chiếc áo ngắn màu xanh lam thêuhình hoa bách hợp cùng một chiếc váy màu vàng dài tới gót chân, khi đi lại, tàváy phía bên phải được xẻ ra một đoạn đung đưa nhè nhẹ, làm lộ ra mảng vải mềmmàu xanh lục được lót ở phía trong, trông hệt như một cánh bèo dập dềnh trênsóng. Theo mỗi bước đi, cánh bèo ấy thoắt ẩn thoắt hiện phía sau tà váy củaHoán Bích, chẳng khác gì tâm tư thầm kín mà muội ấy vẫn kìm nén bấy lâu.

Khi đi qua bên cạnh Huyền Thanh, thấy y đãhơi say, Hoán Bích đưa tay định đỡ y nhưng chắc là dùng sức không đủ, thân thểliền mất thăng bằng, bình rượu đang cầm trong tay lập tức nghiêng qua một bên,rượu trong bình bất ngờ trút thẳng lên vạt áo Huyền Thanh. Thứ rượu ấy vốn mangmàu hổ phách, áo của Huyền Thanh thì lại trắng ngần, tạo thành một sự tươngphản rất rõ. Huyền Thanh bị rượu đổ vào người thì lập tức tỉnh táo hơn mấyphần, thấy Hoán Bích lộ vẻ hoang mang liền vội vàng an ủi: “Không sao, chỉ làmột chiếc áo mà thôi.”

Lập tức có cung nhân chạy đi mang y phụcsạch tới đứng một bên hầu hạ, y liền đứng dậy chuẩn bị vào trong thay, khôngngờ lại vô ý đá phải một chiếc đệm mềm, đang trong cơn say nên bước chân càngthêm loạng choạng, một chiếc túi gấm bất giác rơi ra từ trước ngực y.

Miệng chiếc túi gấm chỉ được thắt lại chứkhông hề buộc chặt, mới vừa rơi xuống đất liền bị tuột ra. Một bức tranh cắtmàu đỏ tươi từ trong túi gấm rơi ra, đêm về trên đài gió lớn, một cơn gió thổilại cuốn bức tranh cắt đó lên, bay thẳng tới bên cạnh Huyền Lăng và Xích Thược.Vừa rồi Huyền Thanh đứng dậy gây ra động tĩnh khá lớn, Huyền Lăng sớm đã chú ýtới rồi, lúc này thấy có thứ gì đó bị gió thổi bay lại thì liền buột miệng hỏi:“Đó là gì vậy?”

Không có ai biết rõ hơn tôi đó là thứ gì.

Tôi thiếu chút nữa đã kinh hãi kêu lênthành tiếng, phải cố hết sức mới có thể kìm nén được.

Bức tranh cắt! Đó chính là bức tranh cắtnăm nào.

Xích Thược cúi người xuống nhặt, bất giácmỉm cười, nói: “Bức tranh cắt tinh tế quá.”

Huyền Thanh thấy bức tranh cắt bị gió thổiđi, đưa tay ra định chụp lấy thì đã không còn kịp nữa, mắt thấy nó rơi vào tayXích Thược thì sắc mặt dần tái nhợt đi. Dưới ánh đèn lưu ly mờ mờ tỏ tỏ, chỉthấy đôi mắt y lóe lên những tia lấp lánh, hệt như hai vì sao sáng nhất ở nơichân trời. Tôi hoang mang đưa mắt nhìn y một chút, nếu không vì bờ má vẫn cònửng hồng do uống rượu, chắc lúc này tôi đã bị sắc mặt nhợt nhạt không còn chúthuyết sắc nào của mình bán đứng rồi.

Khi bức tranh cắt được đưa tới cho HuyềnLăng, sắc mặt Huyền Thanh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Y chắp tay sau lưng, tôigần như có thể nhìn thấy rõ hai bàn tay y đều nắm chặt đến nỗi trắng bệch,nhưng giọng nói thì vẫn hết sức điềm đạm, tự nhiên: “Hoàng huynh cũng thích mấythứ đồ chơi này sao?”

Huyền Lăng mỉm cười, trỏ tay vào y. “Đệnhất định là đã lưu tình ở đâu đó nên mới giữ thứ này bên mình như thế rồi.”

“Lại còn cất kĩ như vậy nữa.” Hồ Uẩn Dungkhẽ nở nụ cười, chiếc bộ dao vàng hình cánh bướm cài trên búi tóc đung đưa nhènhẹ, phản chiếu những tia sáng lấp lánh khiến người ta hơi lóa mắt. “Lục biểuca nhất định là đã có người trong lòng rồi, còn không mau khai thực ra đi!”

Xích Thược đứng bên cạnh Huyền Lăng chămchú nhìn một lát, ánh mắt bỗng hơi trầm xuống, khi liếc qua phía tôi đã để lộra mấy tia sắc lẹm, đoạn quay lại, cười nói với Huyền Lăng: “Hình như thần thiếpuống say nên hoa mắt mất rồi, Hoàng thượng thử nhìn kĩ xem, bức tranh cắt nàyrõ ràng có mấy phần giống với Thục phi nương nương đấy.”

“Rất giống sao?” Y chăm chú nhìn một látrồi không kìm được tỏ vẻ nghi ngờ. “Quả đúng là giống thật.”

Trên Quan Võ đài rộng rãi thoáng đãng, từnglàn gió đêm mang theo hơi ẩm từ từ thổi lại khiến tôi cảm thấy hơi lạnh giá,rồi cơn lạnh chậm rãi ngấm vào trong tim phổi, cuối cùng ngay đến lục phủ ngũtạng cũng như trở nên đông cứng, chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụnra.

Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn bức tranh cắtđó, hờ hững nói: “Suốt một năm qua thần thiếp đã phải chịu đựng quá nhiều sự vukhống rồi, chỉ là một bức tranh cắt mà thôi, dựa vào đó có thể đoán chắc đượclà thần thiếp ư?” Tôi khẽ thở ra một hơi, thần sắc dần bình tĩnh trở lại, chămchú nhìn Huyền Lăng, nói tiếp: “Lần trước có người vu cáo thần thiếp tằng tịuvới Ôn thái y, lần này lại có người chuẩn bị vu cáo thần thiếp có gì đó với lụcVương gia nữa hay sao?”

Huyền Lăng gượng cười một tiếng, thoáng lộvẻ áy náy.

“Hoàn Hoàn, nàng cả nghĩ rồi.”

Tôi khẽ nói: “Chỉ mong là vậy.”

Diệp Lan Y ngồi nghiêm trang trên ghế, cặpmắt mê ly chăm chú nhìn Huyền Thanh một hồi, một nét ưu thương thoang thoảngnhư làn nước chảy nhẹ qua trong mắt, dần biến thành mây khói lan tỏa ra giữabầu trời đêm. Nàng ta khẽ hít một hơi, chậm rãi nói: “Bức tranh cắt này đượccất kĩ bên người như vậy, nhất định là hình cắt của một người mà lòng thầm yêudấu, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà giữ mối tương tư.”

Chu Bội tò mò hỏi: “Sao Tiểu nghi lại biếtđó là một người chỉ có thể nhìn mà giữ mối tương tư.”

Diệp Lan Y nở một nụ cười như có thể xuyênthấu lòng người. “Nếu ngày ngày đều có thể gặp nhau, việc gì còn phải trântrọng bức tranh cắt này như thế.” Đoạn nàng ta đưa mắt nhìn qua phía HuyềnThanh. “Vương gia nói xem có đúng thế không?” Huyền Thanh đáp lại nàng ta bằngvẻ mặt ngẩn ngơ và hụt hẫng. Diệp Lan Y mím môi khẽ cười. “Bức tranh cắt nàyquả thực khá giống Thục phi, nhưng Hoàng thượng không cảm thấy nó cũng rấtgiống với tam tiểu thư và Hoán Bích sao? Đặc biệt là cặp mắt kia kìa.”

Ngọc Nhiêu kinh ngạc ngẩng lên, vừa địnhbiện bạch thì chợt bắt gặp ánh mắt bình thản và không chút nghi ngờ của HuyềnPhần, thần sắc lập tức buông lỏng, lặng im không nói gì nữa. Chu Bội cũng khẽnở nụ cười. “Thần thiếp đã nói rồi mà, sao có thể là Thục phi nương nương được.Có lẽ đó là tam tiểu thư hoặc Bích cô nương cũng chưa biết chừng.”

“Hoàng thượng xin hãy nhìn kĩ bức tranh cắtđó xem, Thục phi tính tình dịu dàng, hòa nhã, còn nữ tử trong tranh thì lạitinh nghịch, hoạt bát, hơn nữa vóc người cũng hơi đẫy đà, không giống với vẻmảnh khảnh của Thục phi. Hoán Bích chỉ là một a hoàn tạm không xét tới, còn tamtiểu thư thì đang độ tuổi xuân tha thướt, yêu kiều, có câu rằng “yểu điệu thụcnữ, quân tử hảo cầu”, thần thiếp càng nhìn càng thấy giống tam tiểu thư đấy.”Hồ Uẩn Dung nói rồi đưa mắt liếc Ngọc Nhiêu, cười khẽ. “Tam tiểu thư, bản thântiểu thư có biết việc này không? Lục biểu ca là đệ nhất phong lưu, tài tử củaĐại Chu ta đấy, có biết bao nữ tử trong thiên hạ ngày đêm ái mộ huynh ấy màchẳng được đáp lại kia kìa.” Nàng ta phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, ngẩngđầu nhìn trời, nói: “Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới ngày Thất Tịch rồi, khiđó Ngưu Lang, Chức Nữ sẽ gặp lại nhau trên cầu Ô Thước, Hoàng thượng liệu cónên tác thành cho một đoạn giai thoại tuyệt vời không nhỉ?”

Vẻ do dự của Huyền Lăng lộ ra hết sức rõràng. Tôi khẽ mím môi, hồi mới vào cung, tôi vẫn còn ngây thơ, hoạt bát, thânthể cũng hơi đẫy đà, quả thực khá khác với bây giờ, chỉ là không biết có thểdựa vào đó để tránh khỏi rắc rối lần này hay không.

Huyền Phần cau mày hồi lâu rồi mới khẽ nói:“Tam tiểu thư với lục ca hình như mới gặp mặt lần đầu thôi thì phải.”

Huyền Lăng mỉm cười điềm đạm. “Uẩn Dung,nàng đưa ra định luận vội vàng quá rồi đấy. Mép bức tranh này đã hơi nhạt màu,nhất định là được lão lục mang ra ngắm rất nhiều lần rồi. Nhiêu Nhi vào cungmới chỉ mấy tháng, trước đây lại chưa từng gặp mặt lão lục lần nào, không thểlà muội ấy được.” Y như vô tình như hữu ý nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, mangtheo mấy tia dò hỏi. Tôi cố kìm nén tâm trạng đang xao động của mình, bình tĩnhnói: “Hoàng thượng nói rất phải, nhưng nếu muốn biết người trong tranh là aithì phải hỏi lục Vương gia thôi. Mà chưa biết chừng nàng ta lại có họ hàng gì đóvới thần thiếp ấy chứ, như thế thì thực là thân càng thêm thân rồi.”

Một bóng người xanh biếc bất ngờ bước ra,rơm rớm nước mắt, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng xin hãy tha tội cho nô tỳ, ngườitrên bức tranh cắt kia đích thị là nô tỳ không sai.”

“Hoán Bích, thật sự là ngươi sao?”

Hoán Bích ngoảnh đầu lại nhìn Huyền Thanh,tình ý trong mắt không hề giấu giếm. “Chín năm trước nô tỳ đã tự tay đặt nó vàotrong chiếc túi gấm này.” Muội ấy tỏ ra vừa vui mừng vừa buồn tủi. “Chín nămtrước, Thục phi nương nương xảy thai trước cửa cung của Tích Hoa Phu nhân,Hoàng thượng và Hoàng hậu đều không ở trong cung, Thái hậu lại đang đổ bệnh, nôtỳ vừa khéo gặp được lục Vương gia, bèn nhờ ngài giúp đỡ, sau việc này nô tỳ đãtự mình tới Lũ Nguyệt Khai Vân quán cảm tạ.”

Tôi làm bộ ngạc nhiên thốt lên: “Hoàngthượng, lần đó người đưa thần thiếp về cung từ trước cửa cung của Mộ Dung thịkhông phải là người ư?”

Huyền Lăng cũng tỏ ra kinh ngạc. “Lẽ nàonàng vẫn luôn ngỡ là trẫm?” Ngay sau đó lại vui mừng nói: “Là trẫm không tốt,quên không kể việc này với nàng, vậy tức là Hoán Bích không phải là do nàngphái đi cảm tạ lão lục đúng không?”

Tôi vén áo đứng dậy, trịnh trọng nói: “Đếnbây giờ vẫn chưa cảm tạ lục Vương gia, ấy thực là lỗi của bản cung, mong Vươnggia chớ trách.”

Sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường. “Thụcphi là ái phi của hoàng huynh, khi đó lại đang mang thai rồng, Thanh chỉ đànhmạo phạm Tích Hoa Phu nhân thôi.” Lời của y như một mũi dùi đâm thẳng vào tim,tôi phải cố hết sức kìm nén mà cất lời cảm tạ thêm lần nữa.

Hoán Bích khom người sát đất, nói: “Là nôtỳ không tốt, tự ý đi tìm Vương gia.”

Huyền Lăng cười, nói: “Ngươi tận trung vìchủ như thế là điều nên làm, mau đứng dậy đi.”

Hoán Bích nói: “Ngày đó nô tỳ tới Lũ NguyệtKhai Vân quán, ngoài quán nở rất nhiều hoa hợp hoan, Vương gia thì đang luyệnchữ. Nô tỳ thấy trên bàn của Vương gia có đặt một ít giấy màu, nhất thời nổihứng bèn cắt thành mấy bông hoa dán cửa sổ tặng cho Vương gia coi như quà cảmtạ. Vương gia hỏi nô tỳ có biết cắt hình người không, nô tỳ bèn dựa theo bộdạng của mình mà cắt ra một bức hình đưa cho Vương gia. Về sau có một lần nô tỳgặp Vương gia, Vương gia hỏi nô tỳ thích loại hoa nào, nô tỳ bèn nói thích hoađỗ nhược...” Giọng muội ấy lúc này nghe nhỏ như tiếng muỗi kêu. “Hoàng thượngcó thể mở chiếc túi gấm đó ra xem bên trong có hoa đỗ nhược hay không.”

Huyền Lăng y lời cầm lấy túi gấm mở ra xemthử, bất giác cả mừng. “Quả nhiên không sai, nếu đó không phải tranh cắt củangươi thì sao ngươi có thể biết được trong túi đựng thứ gì.” Rồi y lại nhìn quaphía tôi. “Tâm tư của thị thế nào nàng có rõ không?”

Tôi đang đầy lòng nghi hoặc không biết vìsao Hoán Bích lại biết trong túi gấm có đựng thứ gì, chợt lại nhớ tới việctháng trước, Huyền Thanh đổ bệnh muội ấy từng đi chăm sóc mấy ngày, đã loángthoáng hiểu ra, rồi lại nghe Huyền Lăng hỏi vậy thì vội cười, nói: “Thần thiếpthật ngốc nghếch quá, không ngờ lại bị nha đầu này giấu giếm suốt một thời giandài như thế.”

Hồ Uẩn Dung còn chưa cam tâm, đưa mắt liếcthấy bông hoa đỗ quyên Hoán Bích cài trên mái tóc, bèn nói: “Bản cung nhớ làngươi ngày ngày đều cài một bông đỗ quyên trên mái tóc, cớ sao ngươi lại nóiloài hoa mình thích là đỗ nhược chứ không phải đỗ quyên?”

Hoán Bích đỏ mặt tía tai, ấp úng một látrồi cuối cùng mới lí nhí đáp: “Vương gia từng nói là nô tỳ cài hoa đỗ quyêntrông rất đẹp, do đó... do đó...”

Muội ấy không nói tiếp nữa nhưng ý tứ thìai cũng hiểu, ngay đến Huyền Thanh cũng không kìm được có chút xúc động. “Thựcđã khổ cho nàng rồi.”

Chu Bội dường như nhớ tới một việc, bèn đưatay áo lên che miệng cười, nói: “Thần thiếp bỗng nhớ tới việc này, mấy thángtrước thần thiếp tới cung của Thục phi cứ luôn không thấy Hoán Bích đâu, nghenói lục Vương gia đổ bệnh, là Hoán Bích cô nương đi chăm sóc. Thần thiếp khi đócòn nghi hoặc, bây giờ...” Nàng ta khẽ cười khúc khích, những người khác cũngkhông kìm được bật cười.

Huyền Lăng đập quạt cười vang. “Chẳng tráchngày đó khi trẫm đùa với Thục phi là muốn phong ngươi làm quý nhân, ngươi lạisợ đến nỗi đánh rơi cả chiếc bát trong tay xuống đất, hỏi suốt một hồi lâu thìchỉ nói là đã có người trong lòng rồi, hóa ra người trong lòng ấy chính là lãolục.” Dừng một chút y lại vừa cười vừa nói tiếp: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn, khôngchỉ mình nàng hồ đồ, ngay đến trẫm cũng hồ đồ, bị bọn họ giấu giếm suốt mộtthời gian dài như thế. Chín năm rồi, chẳng trách lão lục ngay đến một trắc phicũng không chịu nạp, hóa ra là còn có duyên cớ này ở bên trong.”

Huyền Tuân cũng cười vui vẻ. “Lão lục củachúng ta khi xưa vốn là người tiêu sái nhất, bây giờ không ngờ cũng trở nên càkê thế này. Chín năm? Chờ thêm chín năm nữa chắc Hoàng tử của Hoàng thượng cũngđã có con rồi ấy chứ, lẽ nào tới khi đó đệ còn không chịu nói ra ư?”

Huyền Thanh cười gượng, nói: “Hoán Bích làa hoàn tùy giá của Thục phi nương nương, sao có thể rời khỏi Thục phi được.”

Hoán Bích lúc này ngay đến cổ cũng đã đỏbừng. “Nô tỳ thân phận thấp kém, tuyệt đối không dám với cao.” Dừng một chútmuội ấy lại cất giọng dịu dàng nói tiếp: “Nghe nói trong biệt viện của Vươnggia có trồng rất nhiều hoa mai màu xanh, nô tỳ bấy lâu nay vẫn không có duyênđược thấy, chỉ cần sau này có dịp tới đó một phen là nô tỳ đã thỏa mãn lắmrồi.”

Huyền Lăng cười, nói: “Hai người mà còn thếnày thêm nữa, chỉ e sẽ thật sự phải đợi thêm chín năm như lời của đại ca đấy,khi đó đến hoàng tôn, trẫm cũng đã có rồi. Hai người cứ cái này không dám, cáikia không dám, vậy chỉ tổ làm khổ nhau mà thôi.” Đoạn y vẫy tay gọi Huyền Thanhlại. “Tới đây nào, hôm nay trẫm sẽ làm chủ ban Hoán Bích cho đệ luôn.”

Hoán Bích vui mừng khôn xiết, thẹn thùngcúi gằm mặt xuống, lát sau lại đưa mắt qua nhìn Huyền Thanh chờ xem y có phảnứng thế nào. Huyền Thanh đang định mở lời thì Hoán Bích đột nhiên cúi gằm mặt,buồn bã nói: “Kỳ thực nô tỳ thân phận thấp kém, đâu có xứng hầu hạ Vương gia.”

Nghe Hoán Bích nói vậy, Huyền Thanh bấtgiác có chút không đành lòng, Huyền Lăng cũng nói: “Nếu lão lục không chínhmiệng nói với ngươi, ngươi làm sao biết được trong biệt viện của y có trồng hoamai màu xanh, mà ngươi còn tên là Hoán Bích nữa. Phủ Thanh Hà Vương trước giờvốn thiếu một người quản lý việc nhà, ngươi đã ở bên cạnh Thục phi nhiều nămvẫn luôn cẩn thận, trẫm cũng có thể yên tâm được.”

Vô số suy nghĩ cùng xuất hiện trong đầutôi, có chấn động, có đắng chát, còn có một chút vui mừng, đến bản thân tôicũng chẳng rõ suy nghĩ nào chiếm phần hơn. Tôi cố hết sức bình tĩnh suy nghĩmột chút, chậm rãi đứng dậy. “Nếu cứ thế này ban Hoán Bích cho Vương gia, saukhi muội ấy vào vương phủ rồi thân phận sẽ là thị tỳ, thị thiếp, cơ thiếp haylà thứ phi, trắc phi hoặc chính phi?”

Hồ Uẩn Dung chen miệng vào: “Hoán Bích tuylà a hoàn tùy giá của Thục phi, thân phận đặc biệt nhưng xét cho cùng vẫn chỉlà một a hoàn. Đi hầu hạ Vương gia rồi, cho làm thị thiếp kỳ thực cũng đã là cóphần nâng đỡ.”

Tôi chỉnh lại y phục, trịnh trọng quỳxuống. “Thần thiếp năm xưa rời cung tu hành, bên cạnh chỉ có Cận Tịch và HoánBích cùng chịu gió sương, thần thiếp từng tự nhủ với lòng là phải báo đáp bọnhọ thật tốt, tìm cho bọn họ một tấm chồng như ý. Hiện giờ Cận Tịch gả cho LýTrường cũng không tính là quá tệ, còn Hoán Bích thì từ nhỏ đã lớn lên cùng thầnthiếp, chẳng khác nào tỷ muội, Hoán Bích đã có tình cảm với Vương gia như thế,thần thiếp thực không muốn muội ấy phải làm một thị thiếp không danh khôngphận. Thần thiếp nghĩ Vương gia đã chung tình với Hoán Bích suốt chín năm ròngnhư thế, chắc hẳn cũng không muốn bạc đãi muội ấy đâu.”

Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Việc này đơngiản thôi, cứ dựa theo tiền lệ của tú nữ mà ban cho lục Vương gia làm thứ philà được rồi.” Tôi hơi mím môi, khẽ lắc đầu. Huyền Lăng ngạc nhiên hỏi: “Vậy ýnàng thế nào?”

“Hoán Bích với thần thiếp tình như tỷ muội,nhị muội của thần thiếp lại vì nguyên nhân đặc biệt mà không chịu lấy chồng.Thần thiếp muốn nhận Hoán Bích làm nghĩa muội, ghi tên vào tộc phổ, để muội ấyđược gả vào phủ Thanh Hà Vương làm chính phi với thân phận nhị tiểu thư của nhàhọ Chân.”

Mọi người không kìm được đưa mắt nhìn nhau,Xích Thược cười lạnh, nói: “Chuyện cười! Xưa nay cung nữ làm phi tần chỉ có thểtấn phong dần lên từng cấp một, hơn nữa còn không được phong hậu. Hoàng cung lànhư thế, vương phủ cũng không khác, tuyệt đối không thể để kẻ thị tỳ làm vươngphi được, nhỡ truyền ra ngoài không chỉ làm mất mặt lục Vương gia, ngay đếnHoàng thượng cũng mất mặt theo vì có đệ muội là một cung nữ!”

Hồ Uẩn Dung cũng hơi cau mày. “Thục phi tuythương Hoán Bích nhưng cũng nên có chừng mực, sau này mệnh phụ vào cung triềukiến, lẽ nào Hoán Bích sẽ trở thành chính phi mà ngang vai ngang vế với thầnthiếp ư?”

Hoán Bích nắm chặt lấy ống tay áo của tôi,cất giọng khẩn cầu: “Nô tỳ biết là nương nương xót thương nô tỳ, nhưng nô tỳquả thực không để ý tới danh phận, mong nương nương chớ nên bận lòng quá.”

Tôi thở dài than: “Không phải bản cung muốnsinh chuyện thị phi, muội cần biết trên thế gian này chín người mười ý, nếumuội không danh không phận vào Vương phủ, sau này người khác ắt sẽ bàn luậnlinh tinh, nói dễ nghe thì là muội và Vương gia yêu nhau nhiều năm cuối cùng đãthành chính quả, nhưng nói không dễ nghe thì sẽ là hai người tư thông gian díuvới nhau, ắt sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của muội và Vương gia rất nhiều.”

Huyền Lăng còn đang trầm ngâm chưa quyếtthì chợt có người cất lời cự tuyệt: “Không!” Mọi người giật mình phát hiệnchính Huyền Thanh là người vừa lên tiếng. Y lộ rõ vẻ kiên nghị, trầm giọng nóitiếp: “Xin thứ cho Thanh không thể cưới Hoán Bích làm chính phi được. Nhiều nămtrước Thanh từng gặp một nữ tử, cùng nàng ấy tình đầu ý hợp, về sau tuy phải xanhau ngàn dặm không thể kết thành phu thê nhưng tự nơi đáy lòng Thanh vẫn luôncoi nàng ấy là thê tử duy nhất của mình. Hoán Bích cô nương tuy rằng tốt nhưngThanh tuyệt đối không thể cưới về làm chính phi được.” Đoạn y khom người hànhlễ với tôi. “Mong Thục phi nương nương lượng thứ.”

Hai mắt y phản chiếu lại ánh đèn đằng xachiếu tới, hệt như có hai ngọn lửa đang cháy hừng hực bên trong, làm lòng tôiđau xót tột cùng. Tôi sao có thể không lượng thứ cho y chứ, chỉ là đời này kiếpnày dù tôi có dốc hết sức lực toàn thân thì cũng chẳng thể nào tới gần y đượcnữa. Cái cảm giác gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời đó khiến tôi thiếuchút nữa thì không kìm được muốn bật khóc thành tiếng.

Sau một hồi trầm lặng, tôi đưa tay chỉnhlại xiêm y, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng hãy làm chủ đi, chỉ có điều xin đừngđể Hoán Bích phải chịu ấm ức.” Hơi dừng một chút, tôi nói tiếp: “Lưu Chu mấtsớm, bây giờ thần thiếp chỉ còn lại một mình Hoán Bích thôi.”

Y khẽ gật đầu, lát sau rốt cuộc cũng nói:“Được rồi, vậy trẫm sẽ để Hoán Bích được gả cho Thanh Hà Vương làm trắc phi vớithân phận nhị tiểu thư của nhà họ Chân.”

Tôi khẽ thở ra một hơi, nơi đáy lòng thầmbuồn bã, nhưng xét cho cùng được như thế này đã là rất tốt rồi.

Mọi người cùng bước tới mời rượu chúc mừng,trong đó Huyền Phần chính là người nhiệt tình nhất. Dưới ánh đèn sáng trưngchiếu tới, khuôn mặt Huyền Phần lộ rõ vẻ mừng vui, vừa là vui thay cho HuyềnThanh rốt cuộc đã có người bầu bạn, đồng thời cũng là vui cho bản thân mình.Bên khóe môi y xuất hiện một nụ cười hiếm có, mặt đầy hào khí bừng bừng củangười thiếu niên. Có lẽ tôi thật sự rất vui mừng, ai tới cũng không từ chối,uống hết chén này tới chén kia, mặt đầy nét tươi cười, trong cơn mơ màng dườngnhư còn từng uống với Huyền Thanh vài chén rượu, cuối cùng ngay đến Huyền Lăngcũng nói: “Thục phi thực hiếm có khi nào cao hứng thế này.”

Giọng nói của Hồ Uẩn Dung vang lên vẻ rấtmông lung: “Tất nhiên là thế rồi, thị nữ được làm trắc phi, ấy là niềm vinh dựlớn đến thế nào chứ, đã thế Thục phi còn có thêm một người muội muội, Vương giacũng trở thành muội phu luôn.”

Giữa bầu trời thoáng đãng, vầng trăng lưỡiliềm vắt vẻo ngọn cây, một làn gió thổi tới làm hoa cỏ rung rinh nhè nhẹ, phíađằng xa, vầng trăng chừng như cũng rung rinh, chẳng biết lúc nào thì sẽ rơixuống. Rốt cuộc vẫn là Hoán Bích tới đỡ tôi. “Tiểu thư say rồi, để nô tỳ đỡngười đi hóng gió một chút cho tỉnh rượu.”

Mơ màng đưa mắt nhìn đi, tôi thấy mọi ngườiđều đã uống không ít, ai cũng có vẻ ngà ngà say. Hoán Bích đỡ tôi xuống dướiđài, gió mát nhẹ nhàng thổi tới, tuy đang là đầu hạ nhưng cũng có mấy tia heohắt, lạnh lẽo của ngày thu. Dường như là Huyền Thanh đi tới, rỉ tai Hoán Bíchmấy câu, Hoán Bích vội lùi qua bên cạnh một bước, y đưa tay nắm lấy cánh taytôi, nói: “Cẩn thận!”

Dù cách một lớp vải mỏng nhưng tôi vẫn cóthể cảm nhận được những đường vân hết sức quen thuộc trong lòng bàn tay y, chỉlà đôi tay ấy, con người ấy, sau này sẽ thuộc về Hoán Bích rồi. Lại một làn gióthổi tới, tôi bỗng có cảm giác buồn nôn, y liền đưa tay xoa lưng tôi, cất giọngbuồn bã: “Nàng hẳn đang rất khó chịu, nhưng ta còn khó chịu hơn nàng.”

Tôi đẩy y ra. “Hôm nay là ngày mừng của cảVương gia và bản cung, ngày sau Vương gia chính là muội phu của bản cung rồi.”

Y ngoảnh mặt đi, vẻ bi thương tựa như ngấmsâu vào tận xương tủy. “Nhất định phải như vậy ư?”

Tôi đưa tay chỉ vầng trăng trên cao. “Huynhhãy nhìn xem, vầng trăng nhất định phải lặn về tây, muội và huynh cũng không cócon đường nào khác để đi. Số mệnh chính là như vậy, chúng ta cũng chỉ có thểnhư vậy mà thôi.” Tôi hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp: “Nếu khôngnhư vậy, người phải chết không chỉ có huynh và muội. Ôn Thực Sơ chính là tấmgương tày liếp, chỉ vì lời đồn mà giờ đây y đã thành ra như vậy, muội quyếtkhông thể để huynh cũng bị liên lụy được.”

Y áy náy nói: “Xin lỗi, khi đó ta không thểtới giúp muội.”

“Còn may là như thế, ngày đó nếu người bịtố cáo là huynh, muội chỉ e sẽ phát điên lên mất.” Hơi dừng một chút, tôi dịudàng nói tiếp: “Cửu Vương gia vốn gần gũi với huynh, y tới giúp muội cũng chẳngkhác nào huynh tới.” Tôi nhìn bóng dáng xanh biếc ở phía không xa, cố kìm néncơn nghẹn ngào trong cổ họng, gượng nở nụ cười. “Hoán Bích vẫn luôn thíchhuynh, tình ý của muội ấy với huynh cũng không ít hơn muội, việc này ngay từsớm muội đã biết rồi, huynh... chớ nên phụ lòng muội ấy.”

Y nắm chặt lấy bàn tay tôi, cặp mắt sâuthẳm như bầu trời đêm vô tận, tình ý cuồn cuộn bên trong vượt qua mọi sự trởngại không ngớt tràn vào lòng tôi. “Nàng biết rõ mà, trong lòng ta chỉ có mìnhnàng thôi.”

Một làn gió mát thổi qua, cỏ cây rung rinhlàm ánh trăng vỡ vụn, trái tim tôi cũng như vỡ vụn theo. Tôi khẽ lắc đầu. “Biếtthì sao chứ? Kiếp này huynh lấy ngày hôm nay làm cột mốc, trước đây trong lònghuynh chỉ có muội, sau này hãy chỉ có Hoán Bích thôi. Muội ấy không phải nghĩamuội của muội mà là muội muội ruột thịt, do đó, huynh nhất định đừng đối xử tệbạc với muội ấy.”

Lúc này hình như đã là canh ba, đầu óc tôimơ mơ màng màng, vô cùng buồn ngủ, nhưng cuộc ca múa thì vẫn tưng bừng, chỉ etới khi trời sáng cũng còn chưa dứt. Tôi rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tayy một cách khó khăn, sau đó bám vào hàng lan can mà chậm rãi quay trở lại. Giữamàn đêm lạnh, tôi lờ mờ có thể nhìn thấy những bông tường vi đang nở rộ dướihàng lan can, cảm giác giá lạnh tột cùng theo những bông hoa không ngừng tràntới, nhanh chóng quấn chặt lấy trái tim tôi.