Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 12: Dâu mới mong mặc áo nghê thường



Ngày hôm sau về cung, tin tức Hoán Bích sắpđược gả cho Thanh Hà Vương làm trắc phi rất nhanh đã lan truyền đi khắp, toànlục cung chấn động. Các cung nữ hay tin đều ngưỡng mộ vô cùng, xưa nay thị nữđược ban cho thân vương tối đa chỉ trở thành cơ thiếp, chưa có ai được làm trắcphi như vậy bao giờ. Mọi người ngoài ngưỡng mộ Hoán Bích ra còn xôn xao bàn tánrằng Hoàng thượng thực sủng ái Thục phi quá đỗi, ngay đến một thị nữ của Thụcphi cũng được xem trọng hơn hẳn người thường.

Huyền Thanh nhiều năm qua vẫn luôn cô quạnhmột mình, lần này biết tin y rốt cuộc đã chịu nạp phi, tuy chỉ là trắc phinhưng Thái hậu cũng hạ lệnh cho phủ Nội vụ phải tổ chức thật tưng bừng. Trongkhi phủ Nội vụ đang bận cuống cuồng chuẩn bị, một biến cố đã đột ngột xảy ra.

Mấy năm trước, Thái hậu từng muốn chỉ hôncho Huyền Thanh, hết sức vừa ý tiểu thư Vưu Tĩnh Nhàn của phủ Bái Quốc công.Trong việc này cũng có duyên cớ riêng, thứ nhất là hai bên khá môn đăng hộ đối,tiếp nữa Bái Quốc công lại không có bao nhiêu thực quyền, ngoài ra Vưu TĩnhNhàn còn từng gặp Huyền Thanh một lần từ nhỏ, bấy lâu nay vẫn luôn thầm thươngtrộm nhớ. Thế nhưng Huyền Thanh lại nhất quyết không đồng ý, vị Vưu tiểu thưkia thì một dạ si tình, không chịu lấy ai khác, dần dà đã trở thành một nữ tửlỡ thì.

Hiện giờ, việc Huyền Thanh sắp cưới HoánBích đã lan truyền đi khắp, phủ Bái Quốc công cũng có nghe nói, Vưu Tĩnh Nhànsau khi hay tin không ngờ lại vì thế mà đổ bệnh, tột độ thương tâm. Bái Quốccông vì thương con gái mà bất chấp thể diện, liên tục dâng ba đạo tấu sớ lênxin Thái hậu và Hoàng thượng hãy thương cho một dạ tình si của con gái, tìnhnguyện để con gái làm thiếp để được ở bên hầu hạ Thanh Hà Vương, như thế bảnthân mới không đến nỗi già rồi mà còn mất đi ái nữ.

Tới lúc này sự việc liền trở nên có chútnan giải. Bái Quốc công là nguyên lão hai triều, từng góp sức không ít trongviệc Huyền Lăng kế vị, bây giờ trong tay tuy không còn thực quyền nhưng cũng làbậc công hầu hạng nhất, địa vị hết sức tôn quý. Lần này ông ta đã hạ mình hếtmức, lại tỏ rõ lòng thương yêu con gái, ngay đến Thái hậu cũng không khỏi cóchút xúc động.

Hôm ấy Thái hậu triệu Hoán Bích tới xem mặtmũi thế nào, cũng không có gì là không vừa ý, thấy tôi và Huyền Lăng tới rồithì không kìm được nhắc tới chuyện này, sau đó bèn quay sang nói với Hoán Bích:“Ngươi đã có tình cảm với Vương gia từ lâu, ai gia vốn cũng không tiện mở lời,có điều Vưu tiểu thư là người mà ai gia ngày xưa từng nhìn trúng, lại vì lụcVương gia mà lỡ dở việc cưới xin, sau này chắc cũng chẳng thể gả cho ai khácđược.” Hơi dừng một chút, bà ta lại nói tiếp: “Với thân phận của nhà họ Vưu,con gái của họ sao có thể làm thiếp được, năm xưa ai gia và Hoàng thượng đều cóý gả nha đầu đó vào phủ Thanh Hà Vương làm chính phi.”

Huyền Lăng đưa mắt liếc tôi, cười trừ, nóivới Thái hậu: “Tự bản thân Bái Quốc công cũng đã nói là tình nguyện để con gáimình làm thiếp thất mà, huống chi người lão lục thích là Hoán Bích, ngôi chínhphi này... chỉ e lão lục không chịu đâu.”

Thái hậu thở dài than: “Ai gia cũng đâu đãhồ đồ, làm gì chẳng biết điều này. Vốn dĩ ngươi và lục Vương gia phải lòng nhauđã lâu, tự dưng có người khác chen vào đã không vui rồi, huống hồ còn phải đểngười đó làm chính phi. Nhưng nếu không đồng ý, vậy thực là làm mất mặt phủ BáiQuốc công quá, người ta đã hạ mình tới mức đó để cầu xin, xét cho cùng cũng cầnxót thương sự si tình của Tĩnh Nhàn một chút. Ai gia suy đi nghĩ lại, chỉ cóthể để ngươi và Tĩnh Nhàn ngồi ngang hàng với nhau, cùng làm trắc phi, như thếcũng không tính là ấm ức cho ngươi quá.” Thái hậu đưa mắt liếc qua phía HoánBích. “Bây giờ ai gia chỉ còn chờ xem ý của ngươi thôi, nếu ngươi không đồng ý,sau này ba người sống với nhau ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, thựclà khó chịu vô cùng.”

Hoán Bích đưa mắt nhìn tôi, lại cúi đầu cắnmôi suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng mới khẽ cười. “Vưu tiểu thư cũng ôm một dạtình si như nô tỳ, Phật Tổ còn xót thương tính mạng con người nơi nhân gian, nôtỳ sao có thể trơ mắt nhìn mà không đồng ý được. Thái hậu cho phép nô tỳ đượcngồi ngang hàng với Vưu tiểu thư đã là đặc biệt khai ân rồi, nô tỳ sau này nhấtđịnh sẽ chung sống hòa hợp với Vưu tiểu thư, không để lục Vương gia phải phiềnlòng.”

Thái hậu quan sát Hoán Bích một chút rồi nởnụ cười tươi. “Đức hạnh chính là điều quan trọng nhất ở một nữ tử, ngươi có thểrộng lượng như vậy ai gia cũng yên tâm rồi.”

Hoán Bích mím chặt hai bờ môi, không nói gìthêm.

Phát sinh biến cố như vậy Huyền Thanh đươngnhiên rất không vừa ý, thế nhưng Huyền Lăng đã nhờ Kỳ Sơn Vương đích thân dẫn yđi thăm Vưu Tĩnh Nhàn, nhìn thấy tình trạng của nàng ta rồi, y cũng không khỏicó chút xúc động. Cuối cùng, ngay tới Huyền Lăng cũng khuyên: “Nếu đệ thật sựkhông thích nàng ta thì cứ coi như nuôi nàng ta trong nhà là được, việc gì phảicứng nhắc quá mà làm nàng ta uổng mạng. Nếu Bái Quốc công vì việc này mà lòngsinh oán, sau này triều chính cũng chẳng được yên!” Những lẽ hơn thiệt đều đượcnói hết ra, cuối cùng Huyền Thanh đành đồng ý nạp thêm Vưu Tĩnh Nhàn làm trắcphi, nhưng kể từ đó y càng ngày càng tiều tụy, lúc nào cũng có vẻ buồn bựckhông vui.

Ít lâu sau, Huyền Thanh dâng chỉ xin phépsuốt đời không cưới thêm ai khác, lại chỉ định Hoán Bích sau khi vào phủ sẽ chủtrì việc nhà, do đó lễ nạp phi lại càng thêm phần long trọng. Lời này tuy cũngcó ý nhắc đến Vưu Tĩnh Nhàn nhưng mọi người vừa nghe xong đều biết Huyền Thanhvà Hoán Bích tình đầu ý hợp, còn Vưu Tĩnh Nhàn thì chỉ là ở bên cạnh mà thôi.

Nghi lễ nạp phi của thân vương vốn đã rườmrà, huống chi việc nạp phi lần này còn được tổ chức long trọng hơn bình thường,có đủ cả sáu lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, nghênh thân.Tôi cố giữ lòng mình bình lặng để giúp Hoán Bích chuẩn bị ổn thỏa mọi việc, chỉlà nghĩ đến nghi thức vấn danh thì không khỏi có chút do dự. Mẹ ruột của HoánBích vốn là nữ tử Bãi Di, phụ thân bà ta sau khi tới Đại Chu làm quan được mấynăm thì vướng phải một vụ án mưu phản mà trở thành tội thần, Long Khánh Đế từnghạ chỉ không cho phép nạp gia quyến của kẻ tội thần phản nghịch làm thê thiếp,do đó thân phận của mẹ ruột Hoán Bích không thể công khai được. Hoán Bích khibáo với phủ Nội vụ để ghi ngọc điệp đã thoái thác rằng mình chỉ nhớ tên mẫuthân, những việc khác vì mẫu thân mất sớm nên đều không nhớ được, nhờ vậy mớitránh khỏi rắc rối. Vì Hoán Bích chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, lại lớn tuổi hơnNgọc Diêu, do đó được xếp làm con gái thứ hai của nhà họ Chân. Tôi viết một bứcthư mời cha mẹ vào kinh để chủ trì nghi lễ, lại viết riêng một bức thư khác kểtỉ mỉ với cha về việc đã ghi tên Hoán Bích vào tộc phổ, đưa bài vị mẹ ruột củamuội ấy vào từ đường. Dựa theo bối phận của Hoán Bích, tôi lại đưa ra mấy cáitên Ngọc Như, Ngọc San, Ngọc Kiều, Ngọc Tình, Ngọc Vũ để muội ấy chọn, HoánBích không thích chữ “Như” lắm vì nhắc tới xuất thân như phu nhân[12]của mẹ mình, nhưng lại khá vừa ý với chữ “San” vì có ý “san san lai trì, hậugiả hữu phúc[13]”. Nào ngờ sau khi báo lên bộ Lễ thì Thượng thư bộLễ lại nói rằng nghĩa nữ dù sao cũng không phải con cái trong nhà, trong ngoàicó sự khác biệt, nên chỉ có thể đặt tên theo hàng chữ “Ngọc” thôi. Tôi nóichuyện này với Hoán Bích, lại nghĩ đến việc muội ấy phải ẩn giấu thân phậnnhiều năm, bèn đề nghị dùng hai chữ “Ngọc Ẩn” làm tên. Hoán Bích tuy vì thế màhơi buồn nhưng dù sao cũng sắp đạt thành tâm nguyện nhiều năm, lại được HuyềnThanh đối đãi trọng hậu, do đó cũng không có ý kiến gì nhiều. Vì việc có chútcập rập nên tôi đành tặng Ngọc Ẩn những thứ đồ cưới mà năm xưa đã chuẩn bị choNgọc Diêu và Ngọc Nhiêu, lại mời Lữ Chiêu dung làm người chủ hôn. Phân Nhi saukhi lành vết thương được cho theo Ngọc Ẩn vào vương phủ làm quản sự, rồi tôilại chọn từ phủ Nội vụ ra sáu cung nữ thông minh, lanh lợi làm a hoàn tùy giá,tất thảy đều theo quy cách của một tiểu thư khuê các, tuyệt đối không để NgọcẨn xưa nay vốn hiếu thắng phải cảm thấy mình thua kém về thân phận trước tiểuthư của phủ Bái Quốc công. Như vậy mọi việc coi như đã ổn thỏa, chỉ còn đợi chamẹ tôi về kinh là tới ngày mùng Bốn tháng Sáu, Ngọc Ẩn có thể xuất giá đượcrồi.

[12]Chỉ vợ lẽ, tương đương với thiếp - ND.

[13]Thong dong tới trễ, người đến sau có phúc - ND.

Mảnh trăng lưỡi liềm treo vắt vẻo trên cao,mới đó mà giờ đã là mùng Ba tháng Sáu rồi, cha mẹ tôi về kinh cũng đã được bốnhôm. Sau nhiều năm xa cách, cả cha và mẹ giờ đây đều đã có thêm rất nhiều tócbạc, một hồi ôm nhau khóc lóc chẳng thể nào xóa bỏ nỗi khổ chia ly phải chịuđựng suốt bao năm, mà căn bệnh của ca ca lại càng khiến hai người thương tâmtột độ. May mà cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, thân thể ca ca cũng đang có nhữngchuyển biến tốt, thế nên tôi mới được an ủi phần nào. Phủ đệ cũ của nhà họ Chânđã được Huyền Lăng cho người sửa sang lại, đến khi xong xuôi, cha mẹ tôi sẽ cóthể tới đó ở tạm một thời gian, chờ hôn lễ của Hoán Bích kết thúc thì sẽ lạiquay về Ba Thục.

Cha tôi nước mắt chan hòa, xúc động nói:“Chịu đựng suốt bao năm rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này, năm xưa gia đìnhlụn bại, cha chỉ sợ làm liên lụy tới con thôi.”

Tôi vội nói: “Đã là người một nhà còn nóicái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ, bây giờ không phải ngay đến Ngọc Ẩncũng đã tìm được một tấm chồng tốt rồi đó sao?”

Cha nhìn tôi, nói: “Ngọc Ẩn có được mộtchốn về như vậy, Miên Miên ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt được rồi.”

Tôi cố nén nước mắt, gật đầu nói: “Tuy chỉlà trắc phi nhưng muội ấy thật lòng thật dạ thích Vương gia, dù gì cũng coi nhưlà đạt thành tâm nguyện.”

Cha nói: “May mà có con bỏ công bỏ sức ragiúp nó. Ta là người làm cha mà lại không thể cho nó và Miên Miên danh phận gì,đến cuối cùng vẫn phải nhờ đến con.”

“Ngọc Ẩn dù sao cũng là muội muội của con,muội ấy phải làm nô tỳ bao nhiêu năm như thế, lòng con cũng chẳng dễ chịu gì.”Tôi đưa tay lên lau nước mắt. “Cha mẹ cứ tạm thời ở lại nhà họ Thẩm, có điềuđây dù sao cũng không phải kế lâu dài, chờ Chân phủ được tu sửa xong xuôi, chamẹ hãy đón ca ca về đó để tiện chăm sóc.”

Cha bất giác ngẩn ra, cười gượng, nói:“Hoàng thượng cho phép ta và mẹ con quay về tham dự lễ thành thân của Ngọc Ẩnđã là đặc biệt khai ân, đâu thể nào ở lại kinh sư lâu dài được. Cha thấy con vàcác cháu ngoại đều vẫn khỏe là đã vui lắm rồi, không còn điều mong cầu gì hơnnữa.”

Trong mắt tôi lóe lên một tia sáng rực.“Cha mẹ đã trở về đây rồi, con quyết không để hai người phải quay lại vùng đấtkhỉ ho cò gáy đó nữa đâu. Tranh thủ lần này con phải tìm cách xin Hoàng thượngđiều tra lại triệt để chuyện năm xưa, cha thấy trong những điều mà nhà họ Quảntố cáo có chỗ nào đáng nghi thì xin hãy viết ra toàn bộ, con sẽ nhờ người đitra xét một phen.” Tôi nắm lấy bàn tay cha. “Mối oan khuất năm xưa gia đìnhchúng ta chịu tới bây giờ là đã đủ lắm rồi.”

Đêm ấy trăng vừa mới mọc, tôi liền mang đànra gảy, trong lòng tâm sự nặng mang, còn chưa ra tiếng nhạc thì dây đàn đã làmlòng tôi rối loạn. Trường tương tư giờ đây vẫn đang ở kề bên, nhưng người đượcở bên y thì vĩnh viễn không phải là tôi nữa. Giống hệt như một câu chuyện cườitrào phúng nhất, tương tư mà chẳng được ở bên nhau, rồi tôi còn phải trơ mắtnhìn muội muội của mình trở thành nữ tử có thể quang minh chính đại đứng cạnh ysuốt đời suốt kiếp.

Vậy thì, xin hãy cho tôi đàn thêm một khúcđể dứt mối tương tư, xóa tan những niềm hy vọng hão huyền.

Nín thở suốt một hồi lâu rồi tôi mới lạirun rẩy đặt ngón tay lên những sợi dây đàn, trái tim như bị phủ dày sương tuyếtlạnh băng. Mười ngón tay cùng nhẹ lướt, tiếng nhạc buồn thương như tỏ rõ lòngngười, ngay đến nỗi cô đơn cũng phải bịt tai lại không đành lòng nghe. Cuốicùng dây đàn bất ngờ đứt đoạn, khúc nhạc kết thúc bằng một âm thanh hết sứcchói tai.

Vầng trăng khuyết từng chút lên cao, tựanhư chiếu vào Nhu Nghi điện còn chưa thắp đèn vô số bông hoa lê trắng ngần lạnhgiá.

Vốn dĩ trong lòng vẫn còn một chút hy vọngnhỏ nhoi, dù rằng tôi đã là sủng phi bên cạnh huynh trưởng của y rồi, dù rằngtôi đã quen đắm mình ở nơi đáy biển ngập chìm trong tăm tối, nhưng tôi vẫn luônhy vọng, hy vọng rằng có một ngày mình có thể trồi lên mặt biển hít thở tự do.

Nhưng giờ đây, tôi đã biết rõ đó chỉ làmong ước hão huyền, vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực. Bởi vì, y đãsắp trở thành muội phu của tôi rồi. Số phận của tôi và y đã được ông trời địnhsẵn là như vậy.

Hai tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên phá tandòng suy nghĩ của tôi, Phân Nhi đứng ngoài bẩm báo: “Thục phi nương nương, nhịtiểu thư đến đây bái biệt nương nương.”

Tôi miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần, saiCận Tịch đi thắp đèn mở cửa.

Ngọc Ẩn mặc bộ hôn phục màu đỏ tươi trôngvô cùng bắt mắt, lại kết hợp với khuôn mặt nửa vui mừng nửa e thẹn, vừa bướcvào đã giống như một tia chớp soi sáng toàn bộ Nhu Nghi điện. Vì là trắc phinên muội ấy không thể mặc đồ màu đỏ sậm như chính phi, nhưng nhìn vẫn vô cùngsặc sỡ và bắt mắt. Trên chiếc áo gấm có hai ống tay áo rộng thêu hình mãng xàbằng chỉ vàng ở chính giữa, bên rìa thì được tô điểm bằng hoa văn hình uyênương và quả lựu, những chiếc cúc áo đều được làm bằng vàng ròng nạm hồng ngọclấp lánh, ngoài ra trên tay còn khoác thêm một chiếc khăn mỏng màu xanh lam,hình thêu con chim công bên trên đó nhìn uyển chuyển, sống động như thật, chừngnhư bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài; chiếc váy phía dưới thì trải dàitrên mặt đất một đoạn chừng ba thước, bên trên thêu hoa văn Bách tử bách phúccùng hình chim hạc ngậm cành vàng, vạt váy lại đính đầy những viên ngọc ngũ sắcnhỏ li ti, khi đi lại phát ra những tiếng cọ sát loạt soạt nhè nhẹ.

Ngọc Ẩn quỳ xuống hành lễ: “Chân Ngọc Ẩnbái biệt Thục phi nương nương.”

Tôi vội sai Cận Tịch: “Mau đỡ nhị tiểu thưđứng lên đi.” Rồi lại cất tiếng khen tự đáy lòng: “Đẹp lắm, rất đẹp!”

Ngọc Ẩn thẹn thùng nói: “Đa tạ trưởng tỷ đãan bài ổn thỏa mọi việc cho muội.” Sau đó liền đoan trang ngồi xuống ghế, khíđộ của một nữ tử sắp vào làm chủ nhân của vương phủ đã thấp thoáng lộ ra. Cửađiện lúc này đang mở toang, nhìn ra phía ngoài chỉ thấy màn đêm vẫn như thường,vì chào đón việc mừng mà trong Tử Áo Thành, nơi nơi đều thắp đèn kết hoa, nhìntừ xa cứ như là những vì sao đầy trời đều đã rơi xuống nhân gian vậy, náo nhiệtvô cùng, nhưng cũng vì thế mà làm vầng trăng toát ra một nét cô quạnh khó cóthể dùng lời miêu tả.

Tôi chậm rãi nói: “Lần này đi rồi muội sẽtrở thành chủ mẫu của một phủ, Vương gia không có chính phi, chỉ duy có VưuTĩnh Nhàn là ngang vai với muội, cô ta đang mang bệnh, lại xuất thân khuê các,tính tình còn chưa rõ thế nào, cũng không biết có dễ chung sống hay không, phàmviệc gì cũng nên nhẫn nhịn một chút, đừng hung hăng đối đầu với cô ta, cứ bìnhan sống qua ngày là được rồi. May mà Vương gia chỉ thương xót cô ta, lại bịHoàng thượng nửa bức ép nửa khuyên nhủ, cho nên muội cũng không cần lo lắng quánhiều. Vương gia rất xem trọng muội, nói mọi việc trong Vương phủ đều giao chomuội quản lý, sau này nhớ phải thưởng phạt phân minh, việc gì cũng làm cho rõràng. Muội bây giờ đã là nhị tiểu thư của Chân phủ, chớ nên tự xem nhẹ mình,càng đừng nên cảm thấy mình có chỗ nào thua kém Vưu thị.”

Ngọc Ẩn lắng nghe rất kĩ, hồi lâu sau mớichần chừ nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, khẽ nói: “Trưởng tỷ, xin lỗi.”

Tôi mỉm cười điềm đạm. “Sao tự dưng lại nóilời khách sáo như thế làm gì? Muội xuất giá rồi cha mẹ mới có thể về kinh, màsau này việc làm rạng danh nhà họ Chân cũng có một phần trách nhiệm của muộinữa đấy.”

Ngọc Ẩn chậm rãi ngước mắt lên, đôi hànglông mi rung rinh chớp động, cặp mắt như mờ mịt phủ sương. “Trưởng tỷ, đây vốnphải là vị trí của tỷ, là muội đã chiếm mất nó.”

Tôi đứng dậy khoác lên mình một chiếc áomỏng màu hồng thêu hình chim loan, ôn tồn nói: “Ta bây giờ là Thục phi củaHoàng thượng, muội đâu có chiếm vị trí của ta. Ngày mai muội sẽ trở thành tânnương của lục Vương gia rồi, nên vui mừng mới phải, đừng suy nghĩ nhiều quá làmgì.”

“Trưởng tỷ...” Ngọc Ẩn mấy lần chực khóc,đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi. “Muội biết tỷ bây giờ đang rất khó chịu.”

“Muội muội ngốc.” Tôi đặt tay lên vai muộiấy, gượng nở một nụ cười vui vẻ. “Ta đã nói rồi, bắt đầu từ ngày trở lại chốncung đình này, ta đã không còn trái tim nữa, cho nên ta không khó chịu gì cả.”Tôi giúp Ngọc Ẩn lau nước mắt, cười, nói tiếp: “Tân nương tử phải vui vẻ, phấnchấn mới đúng chứ, đừng nên khóc lóc thế này!”

Muội ấy ngẩng đầu lên, do dự một chút rồimới khẽ hỏi: “Trưởng tỷ, tỷ có từng hối hận không? Năm đó nếu tỷ chịu đợi thêmvài tháng, vậy là Vương gia sẽ trở về, như thế người được gả cho Vương gia hômnay cũng sẽ không phải là muội nữa.”

Dưới màn đêm mờ mịt, những làn gió nhẹ thổiqua hồ sen, mang hương sen thoang thoảng bay vào trong điện. “Hối hận ư? ThườngNga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng[14]. Takhông phải Thường Nga, không có gì để hối hận cả. Đường đi là do bản thân tựchọn, căn bản không có dư địa để quay đầu. Ta không thể nhìn thấy việc sau này,chỉ có thể quan tâm tới những người trước mắt, việc trước mắt, hối hận chẳng cótác dụng gì, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân mà thôi. Hơn nữa, đểsống được trong chốn cung cấm này thực chẳng dễ dàng gì, nên ta cũng chẳng cóthời gian và tâm tư để mà hối hận.” Tôi thấp giọng trả lời, sau đó bèn chăm chúnhìn muội ấy. “Ngọc Ẩn, con đường sau này là do muội hôm nay tự chọn, ta cũnghy vọng muội có thể đi tiếp mà không quay đầu, vĩnh viễn không bao giờ hốihận.”

[14]Trích Thường Nga, Lý Thương Ẩn. Dịch thơ: Trần Trọng San. Nguyên văn Hán Việt:Thường Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm. Thường Nga ởđây chính là chỉ Hằng Nga, người Trung Quốc vì kỵ húy vua Hán Văn Đế Lưu Hằngnên dùng lối gọi này - ND.

Ngọc Ẩn khẽ gật đầu, khuôn mặt vì nỗi thấpthỏm bất an mà thoáng lộ ra mấy nét bi thương. “Có lẽ Vương gia không thích nhưvậy đâu.”

“Muội đạt thành tâm nguyện nhiều năm, Vươnggia thì có một nữ tử thật lòng yêu thích y chăm sóc, còn ta cũng hoàn thành lờihứa với muội năm xưa là giúp muội tìm được một tấm chồng tốt, ngoài ra nhữngmối nghi hoặc sau khi bức tranh cắt kia lộ ra ngoài cũng được dẹp bỏ, thêm nữatrong người muội và Vương gia đều có chảy dòng máu của người Bãi Di, cho nênđây chính là kết cục tốt nhất.” Hơi dừng một chút, tôi dịu dàng nói tiếp: “Nếuy thật sự cả đời không cưới hỏi, đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều không có chỗnào tốt cả.”

Ngọc Ẩn gật đầu thật mạnh. “Muội biết.”

Ánh trăng dìu dịu như dòng nước chảy vàotrong điện, bộ đồ màu đỏ đượm nét vui tươi cũng như ánh lên những tia sáng màuxanh rất mông lung mịt mờ, tựa như đang nằm mơ một giấc mơ được nửa chừng thìbỗng giật mình thức giấc, gió mát thổi hiu hiu, tà váy dài bay phất phơ nhènhẹ, Ngọc Ẩn nắm chặt lấy bàn tay tôi, khẽ hỏi: “Trưởng tỷ, năm xưa muội từnglàm sai rất nhiều chuyện, tỷ không trách muội chứ?” “Tất nhiên là không rồi.”Tôi mỉm cười nhìn muội ấy, tình máu mủ nơi đáy lòng không ngớt trào dâng. “Muộilà muội muội ruột thịt của ta, vậy mà bao năm nay lại phải ẩn giấu thân phậnlàm nô tỳ như thế, là ta và cha có lỗi với muội.”

Ngọc Ẩn lắc đầu. “Muội không dám nghĩ nhưvậy, kỳ thực... kỳ thực những lúc không có ai ở bên cạnh, cha đối xử với muộirất tốt, mẹ cả cũng chưa bạc đãi muội bao giờ.” Lắc đầu thật mạnh thêm cái nữa,Ngọc Ẩn lộ vẻ bất an. “Trưởng tỷ, có thể bầu bạn bên cạnh Vương gia, muội rấtvui nhưng cũng rất sợ. Muội không sợ Vưu Tĩnh Nhàn, chỉ sợ là mình không làmnổi trắc phi. Muội sợ y sẽ ghét muội...” Muội ấy lay nhẹ cánh tay tôi. “Trưởngtỷ, kỳ thực trong lòng Vương gia chỉ có tỷ thôi, muội không biết mình nên làmtrắc phi thế nào cho phải!”

Bóng cây hỗn loạn in lên cửa sổ, tựa nhưnhững mảng mực màu đen tung tóe ngổn ngang. Phía đằng xa có loài côn trùngkhông rõ tên gọi không ngừng kêu lên những tiếng “kẹc kẹc”, âm thanh đó vừa nhỏlại vừa dày đặc, khiến bầu không khí có vẻ náo nhiệt lên mấy phần, tựa như cócơn mưa nhỏ, lại như có vô số con tằm đang ngấu nghiến cắn xé trái tim ai.

“Ta không biết.” Giọng nói của tôi nghelạnh giá tựa nước sương đêm. “Muội muốn gì tự bản thân muội là người rõ nhất,nếu chỉ là được ở bên cạnh y, vậy thì hãy lặng lẽ đi theo bên cạnh y là được rồi;còn nếu muội muốn có được trái tim y, vậy thì hãy cố hết sức mà giành giật lấy.Bất kể lựa chọn thế nào muội cũng đều có thời gian là cả cuộc đời để thực hiện.Đối với muội mà nói, ta đã là người ngoài cuộc, cặp phu thê trong phủ Thanh HàVương là muội và y, do đó làm thế nào đều là ở muội.”

Ngọc Ẩn cúi đầu trầm tư, khuôn mặt sau cơnvui buồn toát ra một vẻ thuần khiết khó mà dùng lời miêu tả. Hồi lâu sau, trongmắt muội ấy bừng lên những tia thần thái vô cùng kiên nghị. “Trưởng tỷ, muội sẽdốc hết sức mình đối xử thật tốt với Vương gia, muội cũng sẽ hiếu thảo với tháiphi nữa.”

Ngọc Ẩn không nhắc tới Vưu Tĩnh Nhàn nhưnghiển nhiên ai cũng rõ, muội ấy không ưa gì Vưu Tĩnh Nhàn, bởi nàng ta đột nhiênchen ngang vào cuộc sống của muội ấy trong phủ Thanh Hà Vương sau này. Thếnhưng trước mặt Thái hậu, Ngọc Ẩn ngay cả năng lực phản bác cũng không có, bởimột khi phản bác, muội ấy sẽ vì “kém bề đức hạnh” mà mất đi niềm vui lớn laokhông dễ gì có được này.

Do đó, muội ấy phải nhịn, phải chấp nhậnsống chung với người khác.

Huyền Thanh, tôi không biết y sẽ chung sốngvới Ngọc Ẩn và Vưu Tĩnh Nhàn như thế nào, một người vốn chỉ mong tìm được mộtnữ tử tâm đầu ý hợp như y không ngờ lại đột nhiên có hai người thiếp, đó là mộtsự trào phúng nực cười biết bao nhiêu.

Tôi im lặng, Ngọc Ẩn, nếu có thể, xin nhờmuội trao cả phần tình cảm của ta cho y nữa.

Một hồi lâu sau tôi mới khẽ gật đầu, ân cầncăn dặn: “Muội phải nhớ kĩ muội sắp trở thành trắc phi của thân vương rồi, saunày muội và ta phải cùng gánh lấy trọng trách chấn hưng nhà họ Chân.”

Ngọc Ẩn gật đầu thật mạnh, lại bái biệt tôilần nữa.

Nhu Nghi điện, vàng làm xà, ngọc làm cột,màn gấm rèm châu, gió thổi vào cũng nặng mang đầy tâm sự. Trong điện, ánh dạminh châu vằng vặc tựa ánh trăng rằm, ánh sáng tỏa ra từ vầng trăng khuyết trêntrời thực là hoàn toàn thua kém, nên chẳng có ai buồn để tâm đâu mới thật sự làánh trăng. Có điều trong khoảnh khắc này bất kể là thứ ánh sáng nào rọi tới,trái tim đang chất chứa nỗi buồn thương của tôi cũng chẳng thể bừng sáng lênđược.

Suốt đêm không ngủ, hôm sau, ngay từ sớmtôi đã chải chuốt rồi thay xiêm y ổn thỏa. Các phi tần giao hảo với tôi đều tớiđưa tiễn, ngay cả Diệp Lan Y cũng không mời mà tự đến. Tôi vốn sợ nàng tathương tâm, lại không biết với tính tình của nàng ta thì sẽ gây ra rắc rối thếnào, do đó mới không mời, nào ngờ nàng ta lại vẫn xuất hiện trong một bộ đồ màuđỏ sậm thêu đầy những bông hoa hợp hoan bằng chỉ vàng bên trên. Nàng ta xưa nayvốn không thích mặc những bộ đồ màu sắc sặc sỡ, lần này ăn vận như vậy tới đâymọi người đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ngay đến sự nổi bật vốn nên thuộc vềNgọc Ẩn cũng bị nàng ta phần nào đoạt mất. Nàng ta không hề chúc mừng Ngọc Ẩn,cứ thế đi tới bên cạnh tôi, khom người tỏ ý chào.

Ngọc Ẩn trong bộ xiêm y rực rỡ bước tới báibiệt tôi lần cuối, tiếng trống tiếng nhạc vang lên tưng bừng. Tiểu Doãn Tử đãthay đồ màu đỏ đi vào bẩm báo: “Giờ lành đã tới, trong vương phủ mọi thứ đều đãsắp xếp ổn thỏa, Vưu tiểu thư bên phía phủ Bái Quốc công cũng đã khởi hành, nhịtiểu thư có thể đi được rồi.”

Tôi đứng trước cửa chính của Vị Ương cungdõi mắt nhìn Ngọc Ẩn được đỡ lên kiệu hoa. Dưới ống tay áo rộng, đầu ngón taycủa Diệp Lan Y khẽ chạm vào ngón tay tôi, truyền tới cảm giác lạnh giá tộtcùng. Nàng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đằng sau đó là một nỗi buồn thươngkhó nói bằng lời. “Ta thà rằng đó là cô, như thế y ít nhất cũng sẽ thật lòngvui vẻ.”

Tôi không nói gì, Ngọc Ẩn giờ đây đã bướclên một con đường hoàn toàn khác với tôi, đích đến cuối cùng rốt cuộc trải đầyhoa hồng hay là một mảnh hoang vu thì hãy còn chưa biết được.

Phủ Thanh Hà Vương, đó sẽ là điểm khởi đầucho một quãng đời mới của muội ấy.

Diệp Lan Y hơi dừng một chút, tiếp tục cấtgiọng u buồn như làn sương sớm: “Một người là Chân nhị tiểu thư, một người làVưu tiểu thư, nhưng lại đều không phải người mà mình thích, y hẳn đang buồn bãvô cùng.”

Những việc nhầm lẫn trên thế gian chưa baogiờ ngừng lại, bàn tay vô thường của vận mệnh luôn lấy việc bỡn cợt người kháclàm vui như thế.

Sau cảnh phồn hoa náo nhiệt lúc ban ngày,đêm đến tôi đóng cửa điện lặng lẽ vùi đầu vào lòng Cận Tịch, muốn khóc nhưngchẳng thể khóc thành tiếng. Tôi làm sao mà khóc được, tôi bây giờ đã là tỷ tỷcủa tân nương, sao có thể để niềm vui xuất giá của muội ấy bị nhuốm lên một tiau buồn. Thế nhưng, trên thế gian này chỉ có Thanh là chưa từng rời bỏ tôi, bấtkể là khi tôi phú quý hay sa sút, đắc ý hay ngã lòng, y đều luôn đứng sau lưngtôi, lặng lẽ nhìn tôi, không bao giờ để tôi phải đau buồn hay khó xử... Vậy màgiờ đây, y lại cưới muội muội của tôi làm vợ.

Trước mắt tôi lại hiện lên tấm thiếp hợphôn màu đỏ in hình cặp chim uyên ương ngày nào. Uyên ương dệt cánh muốn cùngbay, muốn cùng bay, nhưng giờ đây lại chẳng phải là đôi uyên ương đó ở bên nhaunữa rồi.