Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 101: Nhạc Du hy vọng và tuyệt vọng



“Các vị trước ở lại đây, cần gì thì đừngkhách khí, cứ sai bảo hạ nhân là được.” Đến Tùng viện, tổng quản thuậntay gọi đến hai nha hoàn, mặt không chút cảm xúc sai bảo: “Đây là kháchquý của phủ, hai người các ngươi cẩn thận hầu hạ.”

“Dạ.” Hai nha hoàn đều tầm khoảng mườibốn mười lăm tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú. Một người mặt hơi tròn cungkính cẩn trọng rất giống diễn viên đóng vai “Tiết Bảo Thoa”* trong Hồng Lâu Mộng kiếp trước Tiểu Ngư từng xem, người còn lại có mộtđôi mắt phượng hơi xếch linh động, vai gầy eo nhỏ, nếu như lấy nhân vậttrong Hồng Lâu Mộng so sánh, thật càng giống với Tình Văn*.

Tổng quản đi rồi, “Tiết Bảo Thoa” ThúyVân liền cung kính giới thiệu cho mọi người bố cục sắp xếp trong tiểuviện, cùng với “Tình Văn” Lục Ngạc đưa bọn họ đến xem trước sáu giansương phòng, cũng mời bọn họ tự chọn chỗ mình muốn ở. Phạm Thông tínhtình cẩn thận, không muốn quấy rầy người khác liền nói ngoài Tiểu Ngư và Nhạc Du mỗi người ở riêng một gian, chính mình cùng với Phạm Đại, LaĐản và Phạm Bạch Thái ở chung một gian là được.

“Xin hỏi Phạm đại hiệp, còn có một vị khách quý khi nào thì đến, chúng nô tỳ cũng dễ chuẩn bị hơn?” Thúy Vân dịu dàng hỏi.

“Chúng ta có sáu người thôi mà?” PhạmThông khó hiểu nói, đang muốn giới thiệu mọi người với hai nha hoàn mộtchút, nhưng ánh mắt vừa nhìn xung quanh, đột nhiên sửng sốt: “Nhạc tiênsinh đâu?”

Mọi người theo bản năng đều đưa mắt nhìnquanh tìm kiếm, lúc này mới phát hiện Nhạc Du ban nãy gặp Tiền Duy Diễnvẫn còn đó, không biết từ khi nào đã không còn ở bên cạnh bọn họ nữa.

“Chúng nô tỳ chỉ thấy tổng quản dẫn mọingười đến, vẫn chưa nhìn thấy người thứ sáu đâu.” Thúy Vân ngạc nhiên,“Xin hỏi Phạm đại hiệp, vị khách quý vừa rồi là ở cùng với mọi ngườisao?”

Thúy Vân không nhìn thấy Nhạc Du, vậy nói cách khác là Nhạc Du căn bản không đi cùng bọn họ đến Tùng viện, vậyhắn một người có thể đi đâu? Trong lòng mọi người đều rất khó hiểu, mớivừa rồi Tiền tướng rời đi trước, cũng đâu có thấy Nhạc Du ở lại đó?

Không Sắc hòa thượng này, làm cái quỷ gìkhông biết! Tiểu Ngư trong lòng thầm mắng, gương mặt nhanh chóng mỉmcười ngọt ngào: “Hai vị tỷ tỷ, quý phủ lớn như vậy, ta nghĩ vị bằng hữuđó của ta nhất định là vừa rồi trên đường bị cảnh đẹp của quý phủ làmcho mê mẩn rồi, không cẩn thận nên mới không theo kịp đến, không biếthai vị tỷ tỷ có thể theo giúp ta quay lại tìm một chút?”

“Được.” Khách quý đi lạc không phải làviệc nhỏ, Thúy Vân cũng không dám sơ sẩy, lập tức gọi một bà sai vặt đibẩm báo tổng quản, đồng thời để lại Lục Ngạc tiếp đón những người khác,rồi vội vàng dẫn Tiểu Ngư đi ra cửa tìm người.

Hai người men theo đường vừa đi, mới quamột đoạn cầu uốn khúc cong cong, liền thấy phía sau ngọn núi giả đốidiện, Nhạc Du đang theo một gia đinh vòng ra đi về phía này. Tiểu Ngưánh mắt rất nhanh nhạy, liếc mắt liền nhìn ra trên mặt Nhạc Du tràn đẩyvui vẻ hưng phấn, rõ ràng là tâm tình đang rất tốt.

“Nhạc tiên sinh?” Tiểu Ngư trong lòngnghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ gọi to một tiếng. Nhạc Du vừa nhìn thấy nàng, gương mặt lập tức giãn ra trở lại bình thường, thu lạivẻ tươi cười, chỉnh lại thành nghiêm túc một chút rồi bước nhanh chânhơn đến.

“Nhạc tiên sinh thật ngốc, đi đường thôimà cũng lạc.” Thấy hắn bước đến, Tiểu Ngư giả bộ như không biết gì,nhếch khóe miệng cười trêu chọc.

Nhạc Du sững ra một chút, rồi sau đó cười cười hùa theo: “À.. đúng vậy!”

“Thì ra vị này chính là Nhạc tiên sinh,nô tỳ Thúy Vân xin chào Nhạc tiên sinh!” Thúy Vân đứng bên cạnh Tiểu Ngư lúc này mới tìm được cơ hội cúi mình chào, hàng mi khẽ rủ xuống, gươngmắt trắng nõn không biết từ khi nào đã trở nên ửng đỏ.

“Xin chào Thúy Vân cô nương!” Nhạc Du cuống quýt đáp lễ, mắt lại nhìn sang Tiểu Ngư, sắc mặt ngượng ngùng.

“Cũng may là Nhạc tiên sinh không lạc mất hẳn, nếu không mấy người nhà ta đều sẽ rất lo lắng, chúng ta nhanhnhanh trở về đi, tất cả mọi người đang chờ đấy!” Tiểu Ngư mỉm cười nói,nghĩ đến vẻ mặt thẹn thùng của Thúy Vân, trong lòng chợt mơ hồ hiểu raNhạc Du tại sao lại “mất tích”.

Năm đó Nhạc Du cũng từng là một thư sinhngực ôm tráng chí, một lòng cầu đạt công danh, đáng tiếc mệnh phạm phảiđào hoa kiếp, còn chưa kịp thi Hương thì đã bị Hạ Tủng nhắm trúng muốnthu làm nam sủng, bất đắc dĩ đành quy y xuất gia rời xa kinh thành. Hiện giờ mọi người quay lại kinh thành, hơn nữa vụ án này lại có liên quanrất lớn đến Hạ Tủng, trong lòng hắn tự nhiên khó tránh khỏi lo lắng sẽbị Hạ Tủng phát hiện, chỉ sợ rằng sau khi hắn biết được thân phận củaĐinh Triệt thì đã có ý dựa vào Tiền Duy Diễn đã tránh tai họa.

“Dùng tài văn của mình lén đến cầu kiến Tiền đại nhân?”

Quay về tiểu viện, cho mấy nha hoan vừanhìn thấy Nhạc Du liền ánh mắt mê say tâm hồn rung động lui xuống xong,Tiểu Ngư liền nói thẳng.

“Sao cô nương lại biết?” Nhạc Du có chút giật mình.

“Ta hiểu được suy nghĩ của huynh, hơn nữa cũng biết Tiền đại nhân có thể rất thưởng thức tài hoa của huynh, cóđiều..” Tiểu Ngư thở dài, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhạc Du: “Nhạc tiênsinh, huynh có từng nghĩ đến điều này không, Tiền đại nhân một khi biếthuynh là người Hạ Tủng muốn, ông ta sẽ vì một thư sinh tự tiến cử mà đắc tội đồng liêu sao? Có thể không có chút nào oán hận đối với một ngườingoài phá hỏng quan hệ đồng liêu giữa bọn họ như huynh sao?”

“Cái này…” Nhạc Du sắc mặt đang hồngnhuận nhất thời trở nên trắng như tuyết, còn cố giãy dụa: “Nhưng Tiềnđại nhân là Khu mật sứ, Hạ Tủng kia cùng lắm chỉ là phó Khu mật sứ…”

“Đó chỉ là hiện tại, trên quan trườngphong vân trước nay luôn biến đổi khó lường, trước kia ông nội ĐinhTriệt Đinh Vị không phải là một tay che trời sao? Hiện tại như thế nào?Nói khó nghe thì, Nhạc tiên sinh huynh tài hoa đúng là tốt thật, nhưngthiên hạ nhân tài hơn người nơi nơi xuất hiện đâu có thiếu? Huynh chẳnglẽ cảm thấy đường đường là quan hệ trên quan trường lại không quan trọng bằng một môn khách chưa công chưa đức gì sao?”

Nhạc Du suy sụp té ngồi xuống ghế, mặtxám như tro tàn, đột nhiên cảm thấy hy vọng nhiều ngày nay chớp mắt đãbị bẻ gãy, tương lai cả đời đều rơi vào tuyệt vọng sâu vô đáy.

“Tiểu Ngư, con đừng dọa Nhạc tiên sinhnữa, việc đã đến nước này, vẫn là nhanh chóng nghĩ cách đi. Nếu không,hay là chúng ta rời khỏi Tiền phủ?” Phạm Thông ngây thơ đề nghị.

Rời khỏi Tiền phủ? Vị Phạm đại hiệp nàylại vì một người dưng mà bỏ đi cơ hội rửa sạch tội danh cho gia đìnhmình? Ánh mắt lạnh như băng dữ dội của Tiểu Ngư thoáng chốc như phi đaochém đến.

“Ý ta muốn nói chờ khi vụ án xong xuôithì chúng ta rời khỏi, không phải bây giờ, không phải bây giờ…” PhạmThông trong lòng run sợ, vội vàng giải thích.

“Thế nhưng vụ án kết thúc nhanh lắm thìcũng phải mất ít lâu nữa. Vạn nhất trong thời gian này, Hạ Tủng kia gọichúng ta đến hỏi thì làm sao bây giờ? Nhạc tiên sinh bộ dáng tuấn tú thế này, đi đâu cũng đều rất nổi bật, mọi người không thấy hai tiểu cônương ban nãy mặt đều đỏ ửng hết sao?” Phạm Đại rất muốn nói chuyệnchững chạc đàng hoàng, nhưng vừa nghĩ đến hai nha hoàn xuân tâm nhộnnhạo ban nãy, liền nhịn không được muốn cười.

“Nhi thúc…” Tiểu Ngư sóng mắt lưu chuyển, lại một cái ánh mắt xem thường quăng qua, Nhạc Du đáng thương đã chẳngcòn chú ý đến người khác giễu cợt, chỉ một lòng đắm chìm trong tuyệtvọng.

“Được rồi được rồi, ta không cười.” PhạmĐại ngoài miệng nói không cười, nhưng khóe miệng vẫn nhếch ra một khoảng rộng, hắn bước qua vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Nhạc Du, không chút lo lắng nói: “Nhạc tiên sinh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá nhỏ,Tiểu Ngư ban nãy nói đều chỉ là nếu mà thôi, Hạ Tủng đại nhân kia hiệngiờ căn bản còn không biết ngươi ở chỗ này, bộ dạng ngươi giống như chết cha chết mẹ để làm gì?”

“Ta…” Tâm trạng Nhạc Du vốn dĩ đã rấtkém, bị hắn vừa vỗ vừa mắng như vậy, gương mặt lập tức trở thành đúngnhư cha mẹ chết thật, đầy miệng chua xót.

“Nhạc tiên sinh, Nhị đệ ta mồm miệngkhông giữ được như vậy đấy, tiên sinh đừng để ý, cứ yên tâm, ngài làtiên sinh của Đông Đông, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngài,nếu thật sự không được, chúng ta sẽ đưa ngài rời khỏi kinh thành, tuyệtđối không để ngài rơi vào tay Hạ Tủng kia đâu.” Phạm Thông khuyên giải.

“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ cách cứu tiên sinh đi!” Phạm Bạch Thái cũng vội kéo tay Tiểu Ngư.

“Được, tỷ tỷ ta nghĩ cách.” Tiểu Ngư cười cười với nó, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, quay qua hướng Nhạc Du: “Kỳthật, ban nãy ta nói chỉ là một khả năng rất lớn mà thôi, sự tình quảthật còn xa lắm mới đến bước kia, cũng không phải hoàn toàn không cócách nào dự phòng.”

Vừa nghe nói vậy, tinh thần Nhạc Du nhất thời rung động, đôi mắt đẹp lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng hy vọng,chăm chú nhìn Tiểu Ngư, có điều vẫn cẩn trọng đứng dậy khom người hướngTiểu Ngư bái một lễ: “Xin Tiểu Ngư cô nương chỉ điểm bến mê.”

“Huynh không cần khách khí như vậy, tacũng chưa nói đến chỉ điểm bến mê gì, chỉ là…” Tiểu Ngư tránh khỏi đạilễ của hắn, cười sáng lạn: “Biện pháp của ta chỉ có hai chữ: giả bệnh.”

“Giả bệnh?” Phạm Thông khó hiểu.

Tiểu Ngư cười nói: “Nhạc tiên sinh tuyrằng có ý muốn đầu nhập dưới trướng Tiền đại nhân, thế nhưng Tiền tướngcòn chưa có đồng ý tiến cử, nếu từ giờ Nhạc tiên sinh mắc phải bệnhnặng, còn là bệnh lâu không khỏi nữa, chuyện này tự nhiên là trì hoãnlại, đợi đến khi chúng ta phải đi thì mang theo cả Nhạc tiên sinh lắmbệnh đi cùng luôn, hẳn là Tiền tướng sẽ không phản đối.”

“Thế nhưng… vạn nhất khi thẩm án, muốn truyền ta lên làm chứng…”

“Nhạc tiên sinh, huynh đây là quan tâmquá nên loạn rồi, huynh quên à, trong tờ cung khai kia từng có tên củahuynh sao?” Tiểu Ngư cười giảo hoạt, lúc trước nàng bức đám người CảnhĐạo Sơn đồng ý chính là vì đợi ngày thông qua pháp luật bình thường rửasạch tội danh cho nhà mình, nhưng người bị hại là anh em với thiếp củaHạ Tủng, Hạ Tủng tự nhiên khó tránh khỏi đích thân hỏi đến, nếu mà viếttên Nhạc Du vào, vậy không phải là đẩy người ta vào hố lửa sao?

Hậu hoạn rõ rành rành như vậy, Phạm TiểuNgư nàng sao có thể phạm phải chứ. Cho nên, hiện giờ trọng điểm của lờikhai chỉ có một, chính là: Lâm đại nhân sở dĩ bị hại hoàn toàn là vìCảnh Đạo Sơn cần giá họa cho nhà họ Phạm mà thôi, tuyệt đối không liênquan gì đến người khác.

Nhạc Du cố gắng nhớ lại lời khai chínhtay mình đã chép, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, trong lòng lại càngthêm cảm động, cô gái trước mắt với đôi mắt sáng rực đẹp đẽ cùng với lời thề kiên định ngày đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu.

Nàng từng nói, sẽ có một ngày, nàng nhấtđịnh giúp hắn làm một nam nhân đường đường chính chính, giờ đây, hắncàng thêm tin tưởng.